Quảng đường hồi tông cũng không hề xa xôi cách trở, có điều, Tuyết Sinh cùng hai sư đồ Nhàn Vân Tử là hạng người cẩn trọng, bọn hắn che giấu khí tức, yên lặng đi lại trong cảnh nội, di chuyển vô cùng khéo léo, gần như tránh né toàn bộ hung hiểm, lộ trình này tuy thong thả nhưng chắc chắn, vô hình chung kéo dài thời gian, vốn dĩ chỉ cần năm ba hôm, đến hiện tại đã là gần một tháng trôi qua.
Thế giới mặc dù biến hoá, càng phát ra âm trầm tàn khốc, nhưng trong mắt hạng người từng trải, như vậy vẫn chưa có gì đáng kể.
Vương Khoa Phụ lại khác, lần đầu tiên rời khỏi xóm tị nạn Xích Khu, mọi thứ đối với hắn cực kỳ mới mẻ.
Hắn hoảng loạn lúc nhìn thấy một hoang nguyên tràn ngập xác chết, xương trắng lấp kín mặt đất, đến nỗi thực vật không có khoảng không sinh trưởng, thấy con sông nhỏ phía ngoài toà thành bỏ hoang, bốn bề tử thi trôi dạt, ánh nắng khốc liệt chiếu xuống thúc đẩy quá trình phân hủy, thịt thối xương mục ô nhiễm khiến cho nước sông phía hạ nguồn hoá màu đen đục, tử khí bốc lên thành sương độc phiêu tán trong thiên địa, mùi thối kinh người lan tràn một vòng, bao trùm mấy ngàn trượng, như là cấm giới, không cho phép sinh mệnh bước vào, thậm chí một đàn chim xuôi nam lúc bay ngang nhiễm phải khí độc lập tức cắm đầu xuống đất chết như rãi cát.
Nhìn người giết người, vẻ mặt hắn lộ ra ngưng trọng.
Xem từng tốp nạn dân số lượng nhiều đến kinh khủng, giống như vật nuôi bị các thế lực phàm tục lùa đuổi, đẩy vào cấm địa, ban tặng cho tử vong, lúc ấy tim hắn nghẹn thắt.
Thấy tàn tu Dị Tộc bị truy sát, thi thể xiên trên chiến kỳ, treo lủng lẳng trước hoang thành, thây khô co thành một nhúm, cảnh như vậy đâu đâu cũng có.
Chém giết, xác chết, tanh hôi, tử khí..Là giọng chính trong thời đại này, mà đây chỉ là lộ trình đi dọc cảnh nội Thương Quốc, nếu như mở rộng ra toàn bộ Thiên Công Châu không biết sẽ còn kinh khủng đến mức nào.
Lần thứ nhất nhìn nhận thế giới, tam quan của hắn bị khai phá tận cùng, hắn run rẩy, hắn hoảng loạn, đôi khi che miệng nôn khan, cứ như vậy, cảnh tượng tử vong ghim thẳng vào tiêu cự, dần dần hắn phát giác ra được, kỳ thực cái ác trong nhân tính con người cũng chẳng là gì nếu đem so với sự tàn khốc của nhân gian.
Một đường này Vương Khoa Phụ cực kỳ trầm ngâm ít nói, thỉnh thoảng sư tôn chỉ điểm một ít kiến thức tu hành hắn đều không nghe lọt vào tai, vị tiểu ca đang đi phía trước cũng vậy, dường như sa vào thâm u lãnh mạc, bóng lưng càng lúc càng mông lung, hai vai ngưng tụ một cỗ tiêu điều nồng đậm.
Tuyết Sinh thực sự mê man, vốn dĩ cho rằng Dị Tộc tháo chạy mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp, nhưng dường như không phải, thế gian này vẫn khư khư ôm lấy quy luật cố hữu, có thể vĩnh viễn không bao giờ thay đổi được.
"Cũng dễ hiểu tại sao Thần Linh Kỷ được gọi là thời đại thái bình..Bởi khi đó có Thần Linh chống đỡ, dùng thực lực của hắn trấn áp toàn bộ cái ác, đem uy năng của hắn canh tân cải tổ, đi theo Thần ý! Thế gian lấy hắn làm điểm tựa tín ngưỡng, nhìn hắn thành ý nghĩa sinh tồn..Mà còn tín ngưỡng, còn lòng tin sẽ còn nhân luân đạo nghĩa, một khi mất hết chính là Mạt Thế!".
"Không biết đến năm tháng nào thế giới này mới lại đản sinh ra một vị Thần!".
Tuyết Sinh tự vấn trong lòng.
Một tháng qua hắn không hề tu hành, nhưng ở giữa thiên địa tràn ngập hồn, dưới Minh Linh Ấn chủ động hấp thu, theo Thôn Hồn Kinh phụ trợ chuyển hoá, tu vi của hắn thong thả tiến giai.
Đã bước vào Túc Mệnh sơ kỳ đỉnh phong, tầng Mệnh Hồn đầu tiên được Chân Lý Liên Đăng trấn áp càng trở nên ngưng tụ, đạt đến trình độ hoá thực, nếu như ngay lúc này sở hữu một kiện Pháp Bảo tương tự, hắn hoàn toàn có thể nếm thử, tìm tòi biện pháp thắp sáng tầng Mệnh Hồn thứ hai, nhưng Tuyết Sinh biết chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ.
Trong thiên hạ, Pháp Bảo Bản Mệnh cực kỳ trân quý, mà loại Mệnh Đăng mang ý cảnh chiếu sáng lại hiếm hoi giống như Phượng Mao Lân Giác vậy, chỉ ngộ không thể cầu.
Xét cho cùng thì quá trình Khai Khiếu thắp Mệnh Hoả vẫn dễ dàng hơn việc tìm kiếm Mệnh Đăng trấn áp Mệnh Hồn, bởi một bên xem nặng tư chất, bên còn lại chú trọng cơ duyên.
Tuyết Sinh không gấp gáp, tu hành vốn dĩ là một quá trình thong thả.
Mấy hôm trước chém một tên Trúc Cơ Dị Tộc qua đường, lại giết một tán tu có tâm địa xấu, sau quá trình phân tích, Tuyết Sinh phát hiện Minh Linh Ấn chỉ chủ động xuất hiện trấn áp khi đối phương là tu sĩ Dị Tộc, hay nói cách khác phải là người theo đường tu Linh, điều này khiến cho Tuyết Sinh thận trọng, bởi trước đó trong quá trình chém giết nữ tử Đông Gia, Minh Linh Ấn cũng hiện thân, trực tiếp thôn phệ tu vi đối phương.
Theo Tuyết Sinh nhớ không nhầm, Đông Gia kia có một nữ tì tên Trần Thi Mạn.
Nhàn Vân Tử không giết được nàng, bởi Trần Thi Mạn được một trung niên tu sĩ gọi Doanh Chủ cứu đi.
Nhàn Vân Tử nói, tu vi đối phương đại khái Kết Đan kỳ.
Cũng tận mắt Tuyết Sinh nhìn thấy nữ tử Đông Gia sử dụng thần thông Vẫn Thiên Thương khiến hắn liên tưởng tới trận chiến Mã Nhạc Sơn, lúc Phong Càn so đấu với người áo đen bịt mặt, đối phương thi triển thần thông giống hệt, Phong Càn còn khẳng định người kia không phải Dị Tộc chi tu.
Toàn bộ tuy là một sợi dây cố sự, nhưng nhất định đang che giấu bí mật gì đó, có thể..Vô cùng kinh thiên động địa.
Theo lý giải của Tuyết Sinh, một tầng trùng hợp chính là trùng hợp, nhưng nhiều tầng trùng hợp tuyệt đối là sắp đặt.
Trong trận chiến Mã Nhạc, nếu hỏi Tuyết Sinh căm hận ai nhất, hắn sẽ ngay lập tức có câu trả lời.
Doanh Chủ!!.
Vì đối phương mà ba vạn Doanh Binh gần như toàn diệt..
Tuyết Sinh tuy nông cạn nhưng tuyệt đối không phải người ngu!
Hành quân đánh trận, toàn quân bị diệt nhưng Chủ Soái mất dạng, trước sau đều không lộ mặt, như vậy làm sao lấy bình thường để lý giải?.
Vốn dĩ..Binh bại trảm tướng..
Lại thêm mấy ngày, Tuyết Sinh nhìn thấy Hắc Long Đàm, thấy Thủy Vực, Huyết Cốc cũng hiện ra trong mắt, hắn biết khoảng cách đi vào sơn môn đã rất gần.
Trước khi trở về Tuyết Sinh có tính toán, hắn dự định mang sư đồ Nhàn Vân Tử vào Đạo Thành gửi gắm Ty Trưởng, để cho bọn hắn tu hành ở đó, còn bản thân, hắn muốn tấn thăng Trung Thiên.
Chuyện Tô gia, trong thời cuộc rối ren này cũng chưa đến mức khiến cho Tuyết Sinh nặng đầu, như cũ, trừ khi hắn rời khỏi tông môn, bằng không dưới sự nhòm ngó của Ty Trưởng, Tô gia nhất định không dám vọng động.
Mà Lão Tổ đột phá Hoá Thần vô hình chung thay đổi cách cục Thiên Công Châu, La Sát Môn hôm nay ở trên thực lực tổng thể cùng sức hiệu triệu tuy vẫn còn thua kém U Minh Thánh Địa, nhưng bất luận tiềm lực phát triển hay lực sát thương bộc phát nhất định siêu việt Bách Gia Thiên Môn.
La Sát Môn có một tôn Hoá Thần toạ trấn, điều kiện cần để tiến giai lên Thánh Địa, việc kia là cách cục đã định, chỉ nhìn xem tham vọng của đám cự đầu tông môn rốt cuộc to lớn đến đâu mà thôi.
Vương Gia Thành.
So với lần đầu tiên đặt chân thời điểm đi vào Hải Hồ, khung cảnh không có gì khác biệt, bá tánh vẫn sinh hoạt bình thường, chỉ là, dường như sôi động hơn đôi chút.
Ngư dân vác chài lưới đẩy thuyền ra biển, xe ngựa thồ hàng chạy trên đại lộ, dưới lòng đường người bán người mua, tiếng mời chào rao gọi í ới vô cùng náo nhiệt.
Có vài gian ốc xá nằm trong hẻm vắng, thi thoảng vang lên tiếng học đồng đọc sách, còn nghe được rõ ràng thanh âm tiên sinh dạy học gõ thước gỗ lên bàn, âm điệu vui tai cũng mang theo một loại quy luật ước lệ.
Ba người bọn hắn đi giữa bách tính, cảm thụ từng trận gió mát mang theo hơi thở sinh mệnh lướt qua mặt.
Bên ngoài là Loạn Thế, ở đây coi như thái bình.
Vương Khoa Phụ dường như hiếu kỳ đối với mọi thứ, hai mắt hắn vốn dĩ ủ rũ ảm đạm vì khung cảnh tàn khốc dọc đường, lúc này sinh ra một tia hoạt bát.
"Tiểu ca! Về sau chúng ta tu hành ở đây sao?" Hắn giật giật tay áo Tuyết Sinh, phấn khích hỏi.
Tuyết Sinh lắc đầu, trên môi mang theo ý cười.
Nhàn Vân Tử gõ Vương Khoa Phụ một cái, trừng mắt, nghiêm túc răn dạy.
"Phàm là địa phương ồn ào sẽ khiến cho tu hành xao nhãng, đây là nhân gian chỗ người phàm sinh hoạt, tu hành trong tông môn..Ngươi hiểu chưa?".
"Sư tôn! Vì sao cũng là người phàm nhưng ở thế giới ngoài kia lại bị xua đuổi đánh giết không khác gì thú vật, còn chỗ này ai nấy vô ưu vô lo, dường như rất vui vẻ yêu đời..Là sao! Đồ nhi không hiểu?" Vương Khoa Phụ tò mò, bởi Tuyết Sinh trước sau chỉ im lặng mỉm cười, bất đắc dĩ mới phải hỏi Nhàn Vân Tử.
"Ngươi theo chủ nhân, theo vi sư tu hành là vì cái gì?" Nhàn Vân Tử nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
"Vì thực lực, vì tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn xóm tị nạn Xích Khu!" Vương Khoa Phụ liếc nhìn Nhàn Vân Tử, bình tĩnh đáp.
"Người ở đây hẳn cũng từng bị xua đuổi như lời ngươi nói, thế nhưng sinh mệnh của bọn họ tồn tại mục tiêu, không cam hèn yếu, dám vượt ngàn dặm phong hiểm đi vào Vương Gia Thành..Đó là trái ngọt!" Nhàn Vân Tử nâng tay vuốt râu, tay còn lại chỉnh trang góc áo, hai mắt nghiền ngẫm nhìn quý đồ nhà mình, giọng điệu sâu kín, bộ dạng cực kỳ cao thâm mạt trắc.
Tuyết Sinh đi phía trước, nghe vậy liền có chút ngập ngừng.
Tuyết Sinh nhớ Tề Dương từng nói, người trong Vương Gia Thành ít nhiều đều có quan hệ nhân mạch với tông môn, cho nên mới được tông môn che chở.
Nhưng hắn cũng bắt gặp một người, tương tự như lời Nhàn Vân Tử.
Nàng từ Thanh Dực chạy tới Thủy Vực, lại từ Thủy Vực tìm được Vương Gia Thành, quảng đường kia đối với tu sĩ cũng là nguy hiểm trùng trùng, nhưng chỉ là nữ tử phàm tục, nàng vậy mà làm được đến hai lần.
Tuyết Sinh không biết Tần Thanh Trúc có thực sự mãn nguyện với cuộc sống hiện tại hay không, nhưng hắn hiểu, ít ra nàng sẽ cảm thấy được an toàn.
Sư đồ bọn hắn nói hươu nói vượn cái gì, Tuyết Sinh không quan tâm, giờ phút này lo nghĩ làm cách nào để che giấu cỗ tu vi Linh Tu cùng Mệnh Hồn trong cơ thể, bởi Trung Thiên không giống như Hạ Thiên, những người trên kia đều là lão quái vật, chỉ cần liếc mắt sẽ nhìn ra nội tình của hắn.
"Hỏi Ty Trưởng! Hắn nhất định có biện pháp" Tuyết Sinh thì thào, một bước cuối cùng đạp vào sơn môn.