Hách Liên Hiên cởi bỏ bộ áo giáp uy phong lẫm liệt, bộ giáp này nặng ít nhất cũng phải mấy chục cân, mặc quen thì không thấy gì nhưng là cởi xuống một cái liền nháy mắt cảm thấy dễ chịu hơn.
Hắn đổi một thân bạch y, ngọc quan búi tóc, sờ lên mặt nạ da người trên mặt, cứ đeo như vậy đi. Mặc dù dung mạo của mặt nạ này không quá xuất sắc nhưng cũng thuộc dạng nho sinh nhã nhặn, xem như mấy phần anh tuấn. Dù sao Vu Càn Phong cũng là người mà Lãnh Ly thu phục, hắn tạm thời còn không muốn bại lộ thân phận, tránh để Lãnh Ly bị liên lụy.
Vu Càn Phong cũng mặc lên trang phục của nô bộc, theo hắn ra khỏi quân doanh đi vào trong thành.
Từ khi Hách Liên Hiên đến Miêu Cương, hắn vẫn còn chưa xem hết phong cảnh các nơi, bây giờ nơi này đã khôi phục sinh khí, những bách tính vì mấy năm chiến sự mà cuộc sống khổ không thể tả phải ly biệt quê hương cũng dần dần trở về, khắp nơi vui vẻ phồn vinh, trăm nghề đều hưng.
Đi dạo một vòng trong thành, cuối cùng Hách Liên Hiên cầm cây quạt chỉ một cái trà lâu nói: "Càn Phong, chúng ta đi uống chút trà."
"Vâng." Vu Càn Phong đương nhiên biết hắn muốn làm gì, từ xưa đến nay quán trà cùng tiệm cơm đều là nơi thu thập tin nhanh nhất.
Kỳ thật Hách Liên Hiên cũng không nhu nhược như Lãnh Ly lo lắng, chí ít trong mắt Vu Càn Phong, Hách Liên Hiên rất có chủ kiến và khả năng xử lí vấn đề, càng giống ẩn tàng năng lực hơn.
Quán trà này cũng không khác những quán trà phổ thông khác, đại sảnh lầu một đặt tám cái bàn vuông* đã ngồi đầy người. Tiểu nhị của tiệm đưa bọn hắn lên lầu hai, lầu hai có mười cái bàn vuông, nhưng vẫn rất thanh tĩnh. Nhưng Hách Liên Hiên lại phát hiện, cửa sổ hướng ra ngoài đường vừa vặn đối diện tiệm gạo nhà Lưu tài chủ.
*(bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người)
"Chúng ta ngồi chỗ đó đi." Hách Liên Hiên dùng quạt xếp chỉ vào bàn trống đó nói.
"Được rồi!" Tiểu nhị cực kì nhiệt tình, dẫn bọn hắn đi đến trước bàn, dùng khăn lau trên người lau sạch tro bụi trên mặt bàn, hỏi: "Hai vị muốn dùng gì a?"
Hách Liên Hiên liếc nhìn một vòng bố cục lầu hai, trông thấy bảng hiệu trên tường viết điểm tâm trà bánh các loại, cười nhạt nói: "Lấy loại trà tốt nhất cùng điểm tâm ngon nhất của quán các ngươi mỗi loại một phần mang lên cho ta."
"Hả?" Tiểu nhị kinh hãi không nhỏ, hảo tâm nhắc nhở: "Ta nói vị gia này, ngươi biết trà quán chúng ta có bao nhiêu loại điểm tâm không?"
Hách Liên Hiên cũng không giải thích, lấy từ trong ngực ra hai mươi lượng bạc ném cho điếm tiểu nhị: "Số tiền còn lại thưởng cho ngươi."
Tiểu nhị nghe xong cười đến tận mang tai, "Được rồi, ngài chờ một lát!"
Tiểu nhị vô cùng cao hứng đi xuống lầu, đúng là gặp được đại tài chủ vừa hào phóng vừa sảng khoái, nếu về sau mỗi ngày đều có thể gặp người như vậy hắn chắc chắn sẽ sớm tích lũy đủ tiền cưới vợ.
Mấy người bàn bên cạnh trông thấy Hách Liên Hiên ra tay hào phóng như vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết một nhân vật giảu có như vậy đến thành nhỏ ở biên cương làm gì.
Một người có lòng hiếu kỳ rất lớn hỏi: "Vị công tử này, ngươi đến để du ngoạn sao?"
Hách Liên Hiên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, là một người dáng vẻ như người đọc sách hỏi.
"Không, ta tới làm ăn." Hách Liên Hiên nhàn nhạt cười.
"Làm ăn?" Ba người bàn bên nhìn nhau một chút, vẫn là người đọc sách kia nói chuyện cùng hắn, "Ngươi định làm gì?"
"Lương thảo." Hách Liên Hiên mở quạt xếp, con ngươi bình thản lại lóe lên một tia tinh quang, "Ta nghe nói nơi này của các ngươi có một người gọi là Lưu tài chủ, hắn vừa bán cho quân doanh năm ngàn vạn cân lương thảo, quê nhà ta cũng thiếu lương thực, cho nên ta muốn tới xem một chút."
"Năm ngàn vạn cân?!" Thư sinh giật mình, "Chẳng lẽ ta nghe lầm chăng, hiện tại toàn bộ lương thực trong thành cộng lại cũng không quá một ngàn vạn cân, ở đâu ra nhiều như vậy? !"
Hách Liên Hiên nghe xong đáy lòng lập tức trầm xuống, hắn quả nhiên đã không đa nghi.
"Điều này không có khả năng, nghe nói Lưu tài chủ kia lập tức liền đưa đến quân doanh trấn thủ Miêu Cương năm ngàn vạn cân lương thực." Hách Liên Hiên vô cùng chắc chắn nói.
Thư sinh còn muốn nói điều gì, một người mặc quần áo màu nâu bên cạnh hắn mở miệng nói: "Hừ, Lưu Chí kia ăn mấy lần tiền tài bất nghĩa từ quân đội, không ngờ hắn lại không sợ chết, dám nói mình có năm ngàn vạn cân, thật sự quá buồn cười!"
Hách Liên Hiên tâm tư trầm xuống, "Chẳng lẽ là ta nghe lầm rồi?"
"Vị huynh đài này." công tử áo nâu nhìn Hách Liên Hiên nói, "Lưu Chí kia ỷ vào quen biết một binh trưởng quản lí lương thảo trong quân doanh, bán cho quân doanh không biết bao nhiêu lương thực mốc meo hư thối, ta khuyên ngươi vẫn đừng hợp tác với hắn thì hơn, miễn cho bị thiệt lớn."
Hách Liên Hiên tinh tế dò xét hắn, hỏi: "Không biết công tử cao tính đại danh, sao lại biết nhiều chuyện như vậy?"
Công tử áo nâu cười một tiếng, "Tại hạ Lý Quân Hạo, cùng hảo hữu Hàn Hành, còn có Nhạc Cô Thần đều là thư sinh ở vùng này, vốn định năm ngoái vào kinh đi thi nhưng là gặp phải chiến sự liên miên đành phải chạy nạn, mãi cho đến chiến sự yên ổn lại mới trở về."
Hách Liên Hiên nghe xong gật đầu, lại cẩn thận đánh giá ba người, mặc dù Nhạc Cô Thần vẫn luôn không nói gì, nhưng quan sát ba người này liền đoán được bọn hắn có hùng tâm tráng chí, hiện tại trong triều hắn cũng không có quan văn có thể giúp đỡ hắn, Lãnh Thiệu tuy là võ tướng nhưng chuyện trị quốc vẫn cần dựa vào văn thần, tương lai hắn nếu như thật vinh đăng đại bảo, ba người này tất nhiên có thể để hắn sử dụng.
Hách Liên Hiên còn chưa kịp bắt chuyện thêm cùng bọn Lý Quân Hạo liền bị tiếng cãi nhau từ cửa hàng đối diện hấp dẫn.
Những người trên lầu hai còn có người ở dưới đường qua lại rối rít nhìn về phía tiệm gạo của Lưu Chí.
Thì ra là có người đến mua gạo, kết quả mới phát hiện một trăm xâu tiền mới mua ba cân gạo, gạo này đúng là đắt đến dọa người.
Chỉ nghe thấy chưởng quỹ tiệm gạo đứng ở cổng, hai tay chống nạnh quát: "Ngươi chê gạo của chúng ta đắt, biết vì sao lại đắt không, gạo này là để bán cho nhà binh, hiện tại chỉ còn lại có từng này, một trăm xâu tiền đã là giá hời rồi. Về sau không còn giá này đâu."
"Gian thương!" Lý Quân Hạo là một người dám giận dám nói, hắn vỗ bàn một cái, hai mắt như muốn phun lửa.
Hách Liên Hiên liếc hắn một cái rồi tiếp tục nhìn bên ngoài, lúc này người mua gạo đều xúm lại muốn nói lí lẽ với chưởng quỹ nhưng đều bị bốn tráng hán tiệm gạo thuê đẩy ra ngoài.
Gạo thì không có mua được còn bị người ta cho đánh cho một trận, mỗi người đều lòng đầy căm phẫn, nói muốn đi báo quan.
Chưởng quỹ nghe xong cười càng thêm gian tà, "Ngươi nhanh đi báo đi, ngươi cảm thấy đại nhân sẽ làm chủ cho đám người nghèo như các ngươi sao? ! Ha ha!"
Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của chưởng quỹ, Lý Quân Hạo đau lòng nhức óc nói: "Quan thương cấu kết, người thua thiệt sẽ chỉ có bách tính! Gian thương, cẩu quan!"
"Coi như vậy đi, coi như vậy đi." Hàn Hành là người hiền lành, hắn mặc dù là người khéo đưa đẩy nhưng luôn quang minh lỗi lạc, dạng người này ở quan trường sẽ tốt hơn Lý Quân Hạo.
Hách Liên Hiên đã nhớ kĩ tên tuổi và tướng mạo ba người.
"Ài!" Lý Quân Hạo vì không biện pháp mà thở dài.
Lúc này tiểu nhị bưng lên bánh ngọt bày đầy cả bàn bát tiên, Hách Liên Hiên nhìn thoáng qua Vu Càn Phong nói: "Ăn đi, ăn no, chúng ta còn có việc cần làm đấy."
Vu Càn Phong mặc dù chất phác nhưng hắn cũng biết phản bác, "Gia, này cũng quá nhiều rồi."
"Nhiều thì đóng gói đưa cho những người nghèo kia." Hách Liên Hiên thản nhiên nói.
Rời khỏi quán trà, Hách Liên Hiên nói với Vu Càn Phong: "Ngươi không cần đi theo ta, ngươi đi dò xét phủ của Lưu Chí đi."
Vu Càn Phong trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, "Vương gia, Vương phi nói để ta bảo vệ người."
"Ngươi sao lại hồ đồ như vậy." Hách Liên Hiên không vui nói: "Làm việc quan trọng hay là ta quan trọng, ngươi yên tâm, ta xong việc sẽ về quân doanh, ngươi mau đi đi."
Vu Càn Phong không có cách nào, chỉ có thể thuận theo ý của Hách Liên Hiên.
Cuối cùng cũng đuổi được Vu Càn Phong, Hách Liên Hiên thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn tiệm gạo một chút, lại nghĩ tới chưởng quỹ vừa nãy và Lý Quân Hạo, quan thương cấu kết, thật sự là không được.
Huyện lệnh thành này tên là Điền Sâm , dựa theo tin tức Hách Liên Hiên tìm hiểu được, Tứ di thái của Điền Sâm là biểu muội của Lưu Chí, mà Tứ di thái vô cùng xinh đẹp, rất được Điền Sâm yêu thích.
Ban đêm, Hách Liên Hiên lẻn vào Điền phủ, cẩn thận từng li từng tí tránh gia đinh, hắn đi vào hậu viện tìm được gian phòng của Tứ di thái.
Nhảy lên nóc nhà, cậy ra một viện ngói, hắn thấy một màn phi thường hương diễm.
Tứ di thái y phục rộng mở, bộ ngực sữa nửa lộ đang dây dưa cùng một nam tử trẻ tuổi.
Chậc chậc, Hách Liên Hiên chế nhạo nghĩ thì ra Tứ di thái này cũng là loại dâʍ oa đãng phụ , vậy mà cấu kết cùng nam nhân khác.
Hắn tiếp tục cúi người quan sát, phát hiện nam nhân kia không phải ai khác mà chính là đại nhi tử của Điền Sâm, Điền Thụy.
Đúng là rất thú vị.
Hách Liên Hiên nở nụ cười vân đạm phong khinh, lần này có trò hay đê xem.
Về đến quân doanh, Vu Càn Phong sớm đã trở lại, tìm khắp quân doanh cũng không thấy Hách Liên Hiên, hắn đang gấp gáp thì Hách Liên Hiên liền tự mình quay về.
"Vương Gia, người đi nơi nào, tiểu nhân sắp gấp chết rồi." Vu Càn Phong tuyệt không dám quên nhiệm vụ Lãnh Ly giao.
Hách Liên Hiên ra hiệu hắn an tâm chớ vội, "Ta hỏi ngươi, ngươi thăm dò được gì rồi?"
"Hồi Vương gia, Lưu Chí xác thực không phải người tốt gì, lương thảo trong lời hắn phần lớn đều đã mốc meo bốc mùi, hắn cùng Huyện lệnh Điền Sâm cấu kết nâng giá gạo, kiếm được món lợi kếch sù." Vu Càn Phong báo cho Hách Liên Hiên tất cả những gì mình biết.
Vu Càn Phong đi vào Lưu phủ, tìm được thư phòng của Lưu Chí. Lưu Chí ngồi trên ghế, liếc nhìn sổ sách một tháng qua, vẻ vui thích lộ rõ trên mặt, nhìn tên tiểu nhân gian tà này, Vu Càn Phong thật muốn xông vào gϊếŧ cho thống khoái.
Hắn tỉnh táo lại, chờ trong chốc lát liền có người tới báo, lại có một đoàn lương thực chuyển đến, mời Lưu Chí đi nghiệm hàng một chút.
Lưu Chí đứng dậy đi theo hạ nhân rời khỏi Lưu phủ, Vu Càn Phong bám theo hắn đến Thập Lý đình ở ngoại thành.
Trong Thập Lý đình có một hắc y nhân đang đứng, Vu Càn Phong không dám tới gần chỉ đứng ở xa xa nhìn, mặt tên kia cũng không thấy rõ ràng, hắn đoán không ra là ai.