“Nghe nói ngươi còn tự chủ trương cho người đến lục soát Bích Tiêu cung của ai gia?” Khẩu khí Hoàng Thái hậu lúc này phi thường không tốt.
“Dạ.” Liễu Quý phi đuơng nhiên vẫn kính sợ bà, lại còn vừa rồi bị mama lấp miệng khiến nàng ta cả người đều khúm núm. Nguyên lai trong lòng Hoàng thượng vẫn còn có người mẫu thân này, bởi vậy làm gì có ai mà dám ở trước mặt Thái hậu lỗ mãng chứ?
“Hoàng thượng, người nhìn mà xem! Lão nhân gia này muốn hảo hảo tĩnh dưỡng thôi cũng không được nữa! Trước đó thì buộc ai gia xuất môn, hiện tại lại ở Bích Tiêu cung đùa giỡn uy phong! Thật sự là chất nữ tốt a!” Hoàng Thái hậu vừa dứt lời, mọi người có mặt ở đây đều hít một ngụm khí lạnh. Nếu Thái hậu dung Liễu Quý phi thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng bây giờ đã dung tới cả cái xưng hô chất nữ này thì quả thật đã bị chọc giận không nhẹ.
“Thái hậu, thần nữ biết sai rồi.” Liễu Quý phi lập tức cầu xin tha thứ, cho dù trong lòng có trăm ngàn vạn cái không muốn cũng không được.
“Ai gia chính là cô cô ngươi!” Hoàng Thái hậu lớn tiếng quát.
“Dạ, thần nữ biết.” Liễu Quý phi giọng điệu mềm mại.
Thái hậu nhìn thấy bộ dạng đành phải thuận theo này của Liễu Quý phi mà trong lòng truyền đến một trận đau đớn.
Mọi người đều xem bà như lão phật gia mà cung phụng, ngay cả Hoàng thượng từ trước đến nay cũng là một mặt hiếu thuận, chính bởi sự tình lập hậu vì Liễu Quý phi mà cùng bà có khoảng cách, thế nhưng Liễu Quý phi cư nhiên không biết cảm niệm ân đức của bà, thậm chí còn muốn hại bà đến thân duyên gì đó đều không còn để ý.
Thái hậu bỗng nhớ lại một sự việc lúc Liễu Quý phi còn là một tiểu cô nương mười hai tuổi.
Năm đó Ba Tư tiến cống một con mèo Ba Tư màu trắng, trông rất xinh đẹp. Khi đó bà vẫn còn là Hoàng hậu, được Tiên đế ban thưởng con mèo Ba Tư này cấp nàng làm bạn, bà ngày ngày yêu thích không nỡ buông tay, đặt tên là Tuyết Cầu.
Một hôm, tẩu tẩu nàng, cũng chính là mẫu thân Liễu Quý phi vào cung tán gẫu, mang theo nữ nhi kiều nộn như hoa của mình đi cùng. Bà nhìn đến thập phần cao hứng, đem tiểu chất nữ ôm vào trong ngực, cảm thụ sự mềm mại của thân hình nhỏ xinh dựa vào mình.
Liễu Quý phi từ nhỏ đã thông minh, giữa mày còn có mấy phần tương tự cùng bà năm đó, bởi vậy khiến bà càng nhìn càng thích. Lúc này, một ma ma trong cung ôm Tuyết Cầu đi đến, Liễu Quý phi nhỏ nhìn thấy Tuyết Cầu cùng mình đồng dạng một thân trắng noãn, đáng yêu không chịu được,một mực nhìn chằm chằm Tuyết Cầu không chớp mắt.
Bà tự nhiên có thể nhìn ra chất nữ đối Tuyết Cầu yêu thích, liền cười nói: “Ngươi dẫn Tuyết Cầu ra đình viện chơi chút đi, bổn cung cùng mẫu thân ngươi ở đây nói chuyện một lát.”
Liễu Quý phi nghe vậy, trong mắt lóe lên một đạo quang mang, cao hứng ôm Tuyết Cầu từ tay ma ma, chạy ra bên ngoài nhanh như chớp.
Thái hậu cùng tẩu tẩu mình ngồi trong sương phòng nói chuyện phiếm, lâu lâu lại truyền ra tiếng cười vui vẻ. Bỗng từ bên ngoài vang lên một tiếng nữ nhân thét đến chói tai, bà cùng tẩu tẩu mắt tròn mắt dẹt quay ra nhìn nhau rồi vội vàng đứng dậy đi ra đình viện.
Không nhìn thì sao nhưng vừa nhìn thì hai người đã bị cảnh tượng máu me trước mặt dọa sợ đến thất kinh.
Chỉ thấy chất nữ đứng dưới tang cây, y phục đẹp đẽ toàn bộ đều nhuộm đỏ, phá lệ chói mắt. Mà Tuyết Cầu khi trước còn sinh khí bừng bừng lúc này đã nằm rạp trong vũng máu. Bộ lông trắng noãn dính đầy bùn đất trộn lẫn máu tươi cùng hỗn hợp dịch thể kỳ lạ. Mắt ngọc xanh biếc mở lớn tan rã, trợn trừng nhìn vào khoảng không.
Dạ dày bà lập tức quặn lên cảm giác muốn nôn, mà Liễu Quý phi thì chân đã mềm nhũn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mà bà thân là người đứng đầu lục cung, bình thường cũng đã thấy nhiều trường hợp nghiêm trọng hơn nên rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, lệnh cho thái giám tiến lên xem xét thương tích trên người chất nữ, sau khi biết được không có gì đáng ngại thì phân phó người đem Tuyết Cầu đi mai tang, đồng thời dẫn Liễu Quý phi đi tắm rửa thay quần áo.
Tiểu cô nương hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ, ngơ ngác như người mất hồn, tùy ý để cho cung nữ dẫn đi suối nước nóng tắm rửa, thẳng đến khi trời sẩm tối mới dần hoàn hồn. Đợi Liễu Quý phi uống một chén nhiệt thang xong, bà liền đỡ vai chất nữ hỏi việc xảy ra hồi trưa rốt cuộc là như thế nào.
Kỳ thật là bà cũng đã hiểu được đại khái đầu đuôi câu chuyện, theo lời của cung nữ kia nói thì nàng bắt gặp chất nữ Hoàng hậu đang ngồi xổm dưới gốc cây đập phá cái gì đó, liền cảm thấy tò mò muốn tiến lên xem thử, ai ngờ vừa nhìn đã bị dọa cho nhảy dựng. Chỉ thấy tiểu cô nương trong tay cầm khối đá, từng cái từng cái đập vào Tuyết Cầu đã be bét máu dưới đất, óc não đều văng hết ra ngoài mà vẫn chưa dừng tay. Thẳng đến khi cung nữ kia vì quá hoảng sợ mà phát ra tiếng thét chói tai thu hút người tới mới vứt tảng đá ra chỗ khác rồi đứng ngẩn người.
Ngay lúc đó bà cảm thấy vô cùng kỳ quặc, thật sự không thể hiểu nổi vì sao Tuyết Cầu lại bị chất nữ làm ra cái dạng này, trong khi ánh mắt của tiểu cô nương trước đó đều biểu hiện tràn đầy yêu thích với Tuyết Cầu, nếu thích mèo như vậy nàng vì cái gì muốn gϊếŧ mèo chứ?
Chỉ là vô luận bà có nói đến nước nói thì chất nữ vẫn một mực ngậm chặt miệng không hé nửa lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn chặt lại. Bà trầm mặc nghĩ tới nghĩ lui, bất quá cũng chỉ là một con mèo, mà trước mặt lại là chất nữ ruột thịt, làm sao có thể so sánh? Đành thở dài phân phó người tiễn tẩu tẩu cùng chất nữ xuất cung hồi phủ, nhưng cũng từ việc này mà chôn xuống trong lòng một hạt giống.
Sau đó Liễu Quý phi lại thành thân với nhi tử mình, ở lúc vừa qua cửa lại dâng trà rót nước thì bà phát hiện trên mu bàn tay nàng có một vết sẹo thật sâu, thoạt nhìn như bị mèo cào. Nhất thời liên hệ với chuyện vài năm trước đây, bà liền minh bạch tiền căn hậu quả.
Tất nhiên là do năm đó Liễu Quý phi ôm Tuyết Cầu ra ngoài chơi, mà căn bản Tuyết Cầu lại sợ người lạ nên mới ở trong ngực nàng giãy giụa, bị nàng ấn xuống không buông, mèo cũng chỉ là động vật nhỏ, bị đè như thế chỉ có thể vươn móng vuốt ra chống trả, một đường cứ thế cào lên tay Liễu Quý phi khiến nàng ta điên tiết dùng đá đập chết mèo. Cứ đập lên đập xuống một hồi không dừng, mãi đến lúc bị cung nữ phát hiện mới quăng tảng đá ra xa.
Năm đó tuy chính mình cảm thấy Liễu Quý phi tuổi còn nhỏ mà đã nhẫn tâm như vậy thật sự không phải chuyện một nữ nhân có thể gây nên. Nhưng là sau đó nàng lại luôn kính cẩn lễ nhượng, hiếu thuận lại ngọt ngào nên nàng cũng không nghĩ nhiều nữa. Chỉ đơn thuần cho rằng tiểu hài tử còn nhỏ, bị mèo hù dọa nên đành theo bản năng bảo hộ bản thân mà thôi.
Nhưng là hiện tại Liễu Quý phi ở hậu cung náo đến nhiều chuyện như vậy thì xem ra tính tình của nàng ta thật không phải là do quá được sủng ái dưỡng thành, mà chính là trời sinh âm ngoan!
Năm đó mới chỉ bị mèo cào cấu một chút liền đem đập nó đến não cũng văng tung tóe ra ngoài, mà bây giờ chính nàng chẳng qua mới cùng Lãnh Ly thân cận một chút đã tính kệ hại nàng. Nếu không phải Lãnh Ly cảnh giác thì chỉ sợ hiện tại nàng cũng đã về chầu trời.
Nữ nhân trong hậu cung đúng là không ai không độc ác, nhưng chính là có quá ít nữ nhân ngoan độc như Liễu Quý phi – không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, luân thường phép tắc gì đó đều không thèm quan tâm! Huống chi nàng lại còn là người thân ruột thịt của nàng ta, nàng ta cũng có thể ngoan tâm diệt trừ nàng. Năm đó nếu là để nàng ta trở thành Hoàng hậu thì chỉ sợ hậu cung này căn bản không có chỗ cho những nữ nhân khác dung thân.
Hiện giờ nhìn bộ dáng cẩn thận dịu ngoan này của nàng ta cũng đều là giả bộ.
Đúng lúc này, Chương Tuyên mang theo một tiểu thái giám trở về, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, vừa thấy Hoàng thượng liền quỳ trên mặt đất, nói: “Khởi bẩm bệ hạ, nô tài phụng chỉ bệ hạ điều tra qua rất nhiều địa phương, nhưng kết quả là độc dược vẫn chưa tra được thì lại ngoài ý muốn tìm thấy vật này ở cung của Thanh phi nương nương.”
Nói xong, Chương Tuyên để cho tiểu thái giám đem đồ nọ trình lên, Hoàng thượng cùng Thái hậu vừa nhìn thấy thì sắc mặt vốn ngưng trọng lập tức bị che phủ bởi một tầng mây đen.
Trên khay gỗ tiểu thái giám dâng lên được đặt hai cái tiểu oa nhi, ở trên còn có viết tên Hoàng thượng và Thái hậu.
Trong hoàng cung này cấm kị nhất chính là có người tín vu cổ thuật, bất luận ai dám đem mấy thứ này tiến cung hoặc sử dụng liền lập tức xử trảm.
“Đồ này là từ nơi nào tới?” Hoàng thượng vẻ mặt không rõ hỏi lại.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, là từ cung của Thanh phi nương nương.” Chương Tuyền đáp.
Hoàng thượng vừa nghe thì tức giận không thôi: “Lập tức cho người đem Thanh phi đến đây cho trẫm!”
Lãnh Ly chú ý thấy Hoàng thượng dùng chính là “đem” chứ không phải “mời” như mọi khi nữa, như này chứng tỏ Hoàng thượng hoàn toàn đã không còn tín nhiệm với Thanh phi, lại đối với nàng ta chán ghét tới cực điểm.
Không đợi Chương Tuyên phái người đi, Thanh phi đã tự mình vác mặt tới nơi.
Nàng ta khóc đến lê hoa đái vũ, quỳ xuống bên chần Hoàng thượng: “Hoàng thượng, này thật sự không phải do thϊếp làm, thật sự không phải thϊếp!”
“Nhưng chính cái này lại được tìm thấy ở cung của ngươi đấy!” Hoàng thượng giận đến run người: “Ngươi cư nhiên lại là cái dạng nữ nhân ác độc thế này, lại còn muốn nguyền rủa trẫm cùng mẫu hậu! Ngươi quả thực khiến trẫm phải lau mắt mà nhìn!”
Thanh phi khóc nấc không thành tiếng, nguyên lai nàng dùng cái này là chỉ muốn nguyền rủa Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên mà thôi. Hơn nữa còn đã đem hai thứ này cất vào tủ rất kỹ, chính là không hiểu sao hôm nay lúc Chương Tuyên đến lục soát cung, hai thứ đó cư nhiên chạy tới phía dười sàng nàng. Ngay cả tên của Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên cũng bị đổi thành tên của Hoàng thượng và Thái hậu. Hiện tại cho dù nàng có tới tám cái miệng cũng không giải thích nổi.
“Hoàng thượng, thϊếp thật không có làm a!” Thanh phi bắt gặp ánh mắt thất vọng, thậm chí còn có hận ý lạnh lẽo của Hoàng thượng, lập tức quay ngoắt ra nhìn về phía Lãnh Ly đang bày ra vẻ mặt vô tội, nàng ta như con thú điên mà lao về phía Lãnh Ly. Cũng may là Lãnh Ly phản ứng nhanh, tránh được một vuốt của nàng ta. Nàng ta thấy vậy còn định xông tới lần nữa thì đã bị Thái hậu sai người đi qua chế trụ.
Thanh phi mặt đầy nước mắt, hướng về phía Lãnh Ly chửi ầm lên: “Con tiện nhân nhà mày! Nhất định là mày hãm hại tao, còn làm cho Thiệu nhi của tao bị biếm bỏ tù. Tao có thành quỷ cũng không buông tha cho con điếm thối mày!”
Lãnh Ly thần thái nhàn nhạt, không chút hoang mang nói: “Hách Liên Thiệu mưu hại Hoàng thượng, chính là đáng tội chém. Thế nhưng là Hoàng thượng nể tình phụ tử với hắn, không có làm như vậy, mới chỉ bắt giam đã là nhân từ lắm rồi. Mà thần nữ bất quá chỉ đem những gì bản thân biết mà nói lại cho phụ hoàng. Chẳng lẽ Thanh phi nương nương lại muốn ta khoanh tay trơ mắt nhìn Hách Liên Thiệu sát hại Hoàng thượng sao?”
“Bệ hạ, Thiệu nhi thật không có muốn mưu hại ngài a!” Thanh phi kêu gào thảm thiết, hiện tại nghĩ đến nhi tử ở đầu quả tim mình còn đang trong ngục thì long vô cùng đau đớn.
“Vậy nên ngươi là người muốn ám hại trẫm?” Ngữ khí Hoàng thượng không mặn không nhạt, thậm chí còn có điểm rét lạnh.
“Thϊếp, thϊếp không có!” Thanh phi lắc đầu nguầy nguậy, “Đàn hương kia đúng thật là lấy từ chỗ Hoàng Thái hậu! Bệ hạ, người phải tin thϊếp!”
Hoàng Thái hậu nghe vậy không khỏi cười lạnh, hỏi: “Thế theo ý của Thanh phi là ai gia tự mưu hại chính mình sao?”
Thanh phi đờ đẫn không biết giải thích như nào, bèn mang theo mong đợi nhìn về phía Liễu Quý phi
Lãnh Ly đương nhiên biết Liễu Quý phi vì tự bảo vệ bản thân sẽ không nhúng tay vào giúp nàng ta. Chẳng lẽ các nàng ở chung lâu như vậy mà lại không phát hiện Liễu Quý phi quả thực là người phi thường lãnh huyết, ích kỷ sao?