Lãnh Ly không nghĩ tới Hoàng thái hậu xem ra đã mặc kệ thế sự, một lòng lễ Phật, nhưng suy nghĩ thận trọng, càng là đại nhân đại nghĩa, đem giang sơn xã tắc bách tính khó khăn đặt lên trước nhất.
Điểm ấy thật sự là không nghĩ tới.
Xem ra nàng rất bất ngờ, Hoàng thái hậu tiếp tục nói: "Vì lẽ đó a, Liễu quý phi là rất tâm tính, Hách Liên Trần cũng không có chỗ nào tốt cả , mang theo đệ đệ của mình bắt nạt Hiên nhi, ta đều biết. Đừng thấy hắn ở trước mặt hoàng thượng biểu hiện năng lực rất mạnh, yêu thương huynh đệ, hắn làm những chuyện xấu kia, ai gia càng là biết rõ. Ai gia chỉ hy vọng, giang sơn của Duyên Quốc này, là có người có tài mới giữ được. Hiên nhi tuy rằng tính tình nhu nhược một chút, thế nhưng một năm qua có sự giúp đỡ của ngươi, cũng hoàn thành rất nhiều đại sự, vì lẽ đó ai gia rất yên tâm."
Hướng mắt về phía Hoàng thái hậu thành thật với nhau trò chuyện, nói Lãnh Ly không cảm động thì đó là giả dối. Đối mặt với sự quang minh chính đại và tín nhiệm của Hoàng thái hậu , Lãnh Ly biết nàng càng không thể để phụ sự kỳ vọng của Hoàng thái hậu .
Sau khi nói chuyện với Hoàng thái hậu một lúc lâu, Lãnh Ly từ trong tẩm cung đi ra mới phát hiện cũng đã là buổi trưa rồi. Ngoài sân ánh nắng gay gắt , nàng cảm giác có Hoàng thái hậu chống đỡ, trong lòng thì càng thêm nắm chắc rồi.
Lãnh Ly vừa mới đi ra Bích Tiêu cung, Thanh Âm lập tức đi lên trước nói rằng: "Vương phi, nghe nói tam tiểu thư tiến cung."
Lạnh Sương Linh? nàng đang yên lành như thế sao lại tiến cung?
Lãnh Ly đang muốn hỏi Thanh Âm, Lãnh Sương Linh tiến cung sẽ đi nơi nào, kết quả từ xa đã nhìn thấy Lãnh Sương Linh hướng về chính mình đi tới, trên mặt còn mang theo nụ cười nhợt nhạt, dường như nhìn thấy sự vô cùng hài lòng của nàng.
Trước đây Lãnh Sương Linh nhìn thấy mình liền cảm thấy căm ghét, giờ thì tốt hơn rồi, nhìn thấy mình như là gặp được chính muội muội ruột thịt, thân thiết đến như vậy.
"Mấy ngày nay ngươi ở trong hoàng cung thật thanh tịnh." Lãnh Sương Linh nhìn thấy nàng nửa trêu đùa nói, không muốn nói là hơn nửa tháng mình chưa gặp nàng ấy mà đã cảm thấy nhớ.
Lãnh Ly hỏi: "Tỷ tiến cung để làm gì?"
"Là Liễu Thiên Thiên tiến cung đi gặp Liễu quý phi, ta nghe thấy nên muốn đi cùng. Đúng lúc cũng muốn ở ẩn thanh tịnh." Lãnh Sương Linh nhìn Lãnh Ly không chớp mắt nói.
"Ở ẩn thanh tịnh sao?" Lãnh Ly bị nàng nói cho mơ hồ.
"Còn không phải lần trước các ngươi mời tới Khanh Nho đồ đệ của Mộ Bạch tiên sinh, các thiên kim đại tiểu thư đều xuân tâm đại động, mỗi ngày buộc ta lại xin mời hắn một lần. Phiền chết đi được." Lạnh Sương Linh kỳ thực tính khí rất hung hãn, điều khó chịu nhất là phải đạo đức giả với những vị đại tiểu thư đó.
Nghĩ đến Liễu quý phi vẫn bức bách mình tìm Mộ Bạch tiên sinh tiến cung cho hoàng thượng diễn tấu hiến nghệ, nàng liền thấy lo lắng.
"Tỷ nghe người ta nói lần trước ở trên Lâm Uyển bắt được tiểu cung nữ cùng một người đàn ông lét lút qua lại, người đàn ông kia là từ bên ngoài tiến vào. Mà đúng lúc ngươi cũng trông thấy?" Nữ nhân trời sinh chính là yêu bát quái , dùng là nữ tử hùng hùng hổ hổ giống như Lạnh Sương Linh cũng như vậy.
"Nếu như muội nói là có người muốn hãm hại muội, tỷ tin chứ?" Lãnh Ly nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Cái gì? !" Lãnh Sương Linh còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nàng suy nghĩ một chút nói rằng: "Chẳng lẽ là bọn họ?" Bọn họ chính là Hách Liên Trần và Hách Liên sở.
"Lúc đó cũng có Hách Liên Sở , ngươi cảm thấy thế nào?" Nghĩ tới ngày đó cùng Hách Liên Sở đối đầu, nàng không khỏi cười nhạt, nàng làm sao quên, nàng nói với hắn, hắn ra chiêu mình tiếp chiêu. Ngược lại trong hoàng cung tháng ngày vô vị, nếu như trừ đi Hách Liên Sở cũng coi như là mang đi một khối chướng ngại vật, nàng cớ sao mà không làm chứ.
"Được rồi được rồi, muội nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây." Lãnh Sương Linh vừa nói vừa rời đi, lại xoay người nói rằng: "Phụ thân và ca ca kỳ thực đều rất nhớ muội."
Lãnh Ly ngạc nhiên, mặc dù mỉm cười rồi nói: "Vậy sao, cảm kích."
Lãnh Sương Linh"Ừ" một tiếng nói rằng: "Gần đây cũng không biết là xảy ra chuyện gì, Tam vương gia dường như không muốn để Tứ Vương Gia tiến cung."
Nói xong Lãnh Sương Linh vội vã rời đi.
Lãnh Ly ngạc nhiên, Hách Liên Trần không cho Hách Liên Sở tiến cung, chẳng lẽ là bởi vì Hách Liên Trần sợ sệt Hách Liên sở ra tay với mình, sợ chính mình mất đi một trợ thủ đắc lực,cho nên mới sắp đặt như vậy?
Cũng khó trách, Hách Liên Sở kích động lỗ mãng như vậy, nếu ủy thác trọng trách tuyệt đối là một thất bại điển hình, nhưng thiếu đi một hoàng tử chống đỡ, Hách Liên Trần cũng không dễ dàng.
Nếu bọn họ sợ mình như vậy, nàng cũng không quan tâm bọn họ còn dùng thủ đoạn gì.
Vài ngày trôi qua, đúng là oan gia ngõ hẹp, Lãnh Ly đi dạo trong ngự hoa viên, lại gặp Hách Liên sở. Lúc đầu Hách Liên Sở nhìn xa thấy Lãnh Ly liền muốn xoay người rời đi, nhưng vừa lúc đối mặt với đôi mắt điềm tĩnh của Lãnh Ly, sâu tựa như nước giếng, giống như đang chế giễu, hắn hướng về bên này đi đến.
Lãnh Ly biết tính khí Hách Liên Sở , tùy tùy tiện tiện khiêu khích ánh mắt, là có thể làm hắn tức giận, chỉ là như vậy sẽ giảm đi nhiều hứng thú.
"Yến vương phi thật hăng hái." Hách Liên Sở thấy nàng trong tay nắm bắt một đóa Thược Dược, đôi bàn tay trần không vấy bụi trở nên trắng hơn dưới nền hoa đỏ tươi, thậm chí có chút nhìn thấy mà giật mình.
"Hừm, cho dù hứng thú, Tứ Vương Gia người vừa đến, Ngự Hoa Viên mỹ lệ đến đâu, cảnh sắc liền trở nên vô vị rồi." Lãnh Ly nhìn hắn tựa như cười mà không phải cười.
"Ngươi!" Hách Liên Sở mới phát hiện mình cũng thực sự là dễ bị mắc câu, biết rõ nơi này không có được sự thoải mái,còn chạm mặt nhau, thực sự đáng ghét!
"Cũng không biết Huệ Tần nương nương tốt hơn chút nào không, mấy ngày trước thấy Liễu quý phi nương nương hoàn toàn khỏe mạnh, nói như vậy Huệ Tần nương nương chắc cũng khá lên trông thấy." Lạnh cách giả ý quan tâm.
Ai mà không biết, Liễu quý phi và Huệ Tần nương nương đều bị ong đốt, nhưng hoàng thượng chỉ đi thăm Liễu quý phi, đối với Huệ Tần chẳng quan tâm, tuy rằng Huệ Tần nương nương trong ngày thường cũng rất ít được hoàng thượng sủng ái, nhưng như vậy đến cả mọi người cũng đều cảm thấy Tứ hoàng tử cũng không được hoàng thượng quan tâm.
Hơn nữa Liễu quý phi rất nhanh sẽ khôi phục dung mạo, còn Huệ Tần bởi vì Thái Y Viện sơ sài, còn không có dược phẩm trị liệu đắt giá, cho tới hiện tại vẫn chưa khỏi, cũng không có cách nào để ra ngoài.
Bởi vì Hách Liên Sở chỉ có thể a dua nịnh hót Hách Liên Trần, ngày thường cũng sẽ không có quan hệ thân thiết với đại thần, càng sẽ không lôi kéo thế lực cho mình, vì lẽ đó hắn cũng không thể tận tâm tận lực vì mẫu phi của hắn, đành phải trơ mắt nhìn Huệ Tần bị hành hạ.
"Mẫu phi ta không cần ngươi lo lắng." Hách Liên Sở làm sao biết dụng ý của Lãnh Ly, chỉ là lạnh lùng nói với nàng: "Ta xem ngươi vẫn nên lo lắng chính ngươi đi, chọc giận Liễu quý phi nương nương, không có kết quả tốt đâu. Đừng tưởng rằng có Hoàng thái hậu che chở là có thể coi trời bằng vung."
Lãnh Ly thật sự bị lời nói của hắn làm cho tức cười, lại còn nói nàng coi trời bằng vung, nếu như không phải hắn muốn kế sách hãm hại chính mình, chính mình còn muốn để hắn sống tốt thêm mấy năm nữa, bây giờ lại chẳng biết xấu hổ nói nàng độc ác, bọn họ sao lại không nhớ bản thân đã hãm hại người khác, đúng là chỉ có quan chức mới được phép đốt lửa, còn bách tính không được phép đốt đèn.
"Ta đương nhiên không lo lắng Huệ Tần nương nương." Lãnh Ly cười nói: "Liễu quý phi nương nương lành thương nhanh như vậy là tốt rồi, chắc là dùng thuốc quý hiếm nhất , ngươi cùng Hách Liên Trần giao hảo rất thân thiết, lại là thân huynh đệ nói vậy nhìn vết thương trên mặt, hắn cũng nhất định sẽ bố thí một ít thuốc cho Huệ Tần nương nương." Gây xích mích ly gián,Lãnh Ly nàng vẫn biết, hơn nữa chỉ cần động khẩu mà thôi.
Hách Liên Sở thắt chặt nắm đấm, hắn không phải là không đi xin Hách Liên Trần, chỉ là Hách Liên Trần nói những thuốc kia Liễu quý phi đã dùng xong rồi, hơn nữa để lành lại cũng cần rất nhiều thời gian.
Nhìn mình mẫu phi mỗi ngày ở trong tẩm cung rêи ɾỉ thống khổ, hắn làm sao không lo lắng!
"Cái gì bố thí không bố thí , quan hệ huynh đệ chúng ta làm sao như lời ngươi nói." Hách Liên Sở rống to: "Hơn nữa mẫu phi ta bị thương nặng như vậy,ngươi tránh không được có liên quan."
Lãnh Ly nhàn nhã cười nói: "Ngươi cũng không sai, Tứ Vương Gia, Liễu quý phi và Huệ Tần nương nương cùng bị thương, đây đều là mọi người nhìn thấy. Tất cả mọi người đều nói nếu như không phải ngày ấy Liễu quý phi trên đội trên đầu đóa hoa mẫu đơn đỏ chói,thì làm sao mà bị ong đến chích chứ?"
"Ngươi!" Hách Liên sở lên cơn giận dữ, Hách Liên Trần nhiều lần căn dặn hắn không nên đi trêu chọc Lãnh Ly, ngày hôm nay mới chấp thuận hắn tiến cung để bên cạnh mẫu phi của hắn, tuy rằng hắn cũng tâm hận, Hách Liên Trần bất quá là có Liễu gia cùng Vân gia làm chỗ dựa, liền muốn tạm thời cướp đoạt quyền tiến cung của mình, nhưng là hắn không có cách nào, mẫu phi không được sủng ái, nhà của ngoại công thì rất xa, hắn không có chỗ dựa , muốn sống vinh hoa phú quý, chỉ có thể ôm chặt lấy gốc cây to Hách Liên Trần này.
Hắn không phải là không có nghĩ đến nương nhờ vào Hách Liên Hiên, đương nhiên là thời điểm này Hách Liên Hiên đang ở biên cương giải quyết dịch bệnh , hắn tuy rằng hận cùng với ngưỡng mộ, hắn cũng đã cân nhắc, nếu có một ngày Hách Liên Hiên leo lên ngôi vị hoàng đế hắn phải làm sao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn đã từng giúp đỡ Hách Liên Trần không biết bắt nạt Hách Liên Hiên bao nhiêu lần, thì làm sao sẽ tin tưởng hắn, vì lẽ đó nên đâm lao thì phải theo lao, diệt trừ Hách Liên Hiên để hắn vĩnh viễn không có cách nào lên ngôi, như vậy mới là an toàn nhất.
"Giờ này, Hoàng thái hậu cũng nên tỉnh rồi, ta phải quay về." Lãnh Ly nhìn Hách Liên Sở thay đổi cảm xúc biết rằng lời nói của mình cũng có lợi ích, đã như vậy nàng cũng không cần ở lại chỗ này, để Hách Liên Sở tự suy nghĩ thật kỹ.
Hách Liên Sở đứng tại chỗ, bởi vì chịu đựng phẫn nộ và sát khí, trên trán của hắn nổi gân xanh, mối thù này hắn nhất định phải báo!
Thế nhưng việc cấp bách bây giờ là đi xin Hách Liên Trần một ít thuốc cho Huệ Tần,những con ong kia cũng không phải là ong bình thường, người của Thái Y Viện cũng bó tay, thêm vào Huệ Tần không được sủng ái bọn họ vốn dĩ cũng không có tận tâm tận lực.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức chạy tới trong cung Liễu quý phi.
Lãnh Ly đưa Thanh Âm đi về Bích Tiêu cung,con hẻm nhỏ hẹp, thành tường cao, ngột ngạt như vậy, làm cho người ta có một cảm giác khó thở.
Nàng bước đi không nhanh không chậm, hai người đi về phía trước, đôi mắt nàng đẹp vô cũng, lúc này nàng lại đụng phải Thanh phi vừa được bỏ cấm túc .
Sớm đã nghe nói Thanh phi bởi vì chuyện của Hách Liên Thiệu, mỗi ngày đều ở trong cung oán hận với mình nhiều hơn, nguyền rủa, loại tiểu nhân này nọ, chỉ cần có thủ đoạn gì có thể khiến người ta chịu quả báo, nàng ta đều dùng qua.
Không ngờ ngày hôm nay hai người họ lại gặp nhau ở đây.