Thái hậu thấy nàng không chịu tiến vào trong một bước, tò mò hỏi: “Yến Vương Phi, sao vậy?”
Lãnh Ly thu suy nghĩ lại, trong nội tâm nàng ngượng ngùng, lại cười lạnh nhạt, “Thái hậu không biết có chuyện gì, mẹ ruột của thần là nữ tử thanh lâu, tuy rằng được cha thần đưa vào trong phủ rồi trở thành thϊếp, nhưng thân phận rất thấp không cách nào sửa đổi, Phật đường này là vùng đất thánh thuần khiết và thần chỉ là con của một nữ tử thanh lâu, thần không muốn đi vào, sẽ làm bẩn mặt nơi này. “
Nàng vì kiếp trước tạo nghiệt sâu nặng, mới không nguyện ý đi vào Phật đường, nhưng nàng vẫn phải giấu giếm điều gì đó trước mặt Thái hậu.
Khi Thái hậu nghe nàng nói như vậy, chỉ chậm rãi gật đầu, cho là nàng tự coi nhẹ bản thân thật là khiêm tốn, cũng không có miễn cưỡng nàng, chỉ để nàng lẳng lặng chờ ở cửa.
Thái hậu bước vào Phật điện, quỳ trên cái nệm thêu kim sắc bồ đoàn Liên Hoa màu trắng ở trên, sau đó chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm nhẩm, cũng không có gì đáng chú ý.
Ước chừng qua một canh giờ, Thái hậu buông xuống hai tay dập đầu hành lễ, đứng dậy đi ra khỏi đại điện, thấy Lãnh Ly vẫn khiêm tốn lễ phép, điềm nhiên đứng đợi ở cửa, nàng ta thoải mái gật đầu, khen ngợi: “Tâm tính của ngươi thật đúng là trầm ổn, nếu là đổi lại người khác, không đến nửa canh giờ phải hô mệt mỏi.”
Mặc dù các phi tần không dám nói ra, nhưng Thái hậu là người rất khôn khéo, có thể nhìn thấy từ ánh mắt của họ, cho nên đối với Lãnh Ly trầm ổn tỉnh táo, càng phải tán thưởng.
Lãnh Ly vái chào *nói: “Có thể hầu hạ Thái hậu bái Phật là phúc phận Lãnh Ly.
Phật quang sừng sững, thần ở bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được sự thành kính của Thái hậu.”
(*phục nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực)
Thái hậu nghe nàng nói mình bái phật thành kính, khoé mắt cười nheo lại: “Trước đây nghe Tô Thu ma ma kể về ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi là một nha đầu so đo yêu thương, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.”
Lãnh Ly cúi đầu không nói gì.
Thái hậu khẽ thở dài: “Đời người có quá nhiều bất công, nếu không để Phật cứu chuộc, e rằng sẽ chìm xuống bùn.”
Lãnh Ly không rõ ý tứ của Thái hậu, đành phải cúi đầu nói: “Xin nghe Thái hậu dạy bảo.”
Hai nữ nhân này là truyền kì nhân gian trong Duyên Quốc, nhưng lúc này họ vẫn là những nữ nhi bình thường hãm sâu trong chuyện riêng tư.
Bánh răng vận mệnh thay đổi chuyển động, tạo nên một huyền thoại.
Sau bữa tối, Thái hậu cho tất cả người trong cung lui ra, Lãnh Ly cũng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Quần áo, đồ ăn, giường chiếu đã được Thái hậu căn dặn Tô Thu ma ma chuẩn bị, nàng không để người hầu hạ mình ngủ, nói là nàng muốn thanh tịnh không có người quấy rầy, vì vậy cung nhân đều ở xa xa ngoài điện chờ.
Buổi tối, Thanh Âm dọn giường, thay áo ngủ cho Lãnh Ly, phục thị nàng ngủ, bước ra khỏi tẩm điện, nàng bí mật thay đổi y phục của hạ nhân, giẫm lên nóc nhà trong cung tìm hiểu.
Đêm khuya thanh tĩnh, ánh trăng trong như nước.
Lãnh Ly trằn trọc, hiện tại trong các vị hoàng tử thiếu mất Hách Liên Thiệu, Hách Liên Hiên bây giờ cũng dời kinh đi Miêu Cương, cũng không biết đến cùng có ý đồ gì.
Bây giờ được tới đâu hay tới đó, nàng e là phải cẩn thận hơn, kẻo bị ai nắm bắt được.
Lãnh Ly mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, hai mắt đột nhiên mở ra, liền nghe thấy một ít âm thanh kỳ quái.
Võ công của nàng cao nên cực kỳ nhạy cảm âm thanh, nàng rõ ràng nghe thấy đó là một giọng nói của đàn ông.
Lãnh Ly không mang giày rón rén ra khỏi tẩm cung, đến cửa tẩm cung Thái hậu, âm thanh phát ra từ chỗ của Thái hậu.
Làm sao trong cung Thái hậu lại có nam nhân?
Lãnh Ly lẳng lặng quan sát lấy tình huống chung quanh để tránh rút dây động rừng, nghĩ trước khi ngủ, Thái hậu cho lui tất cả người trong cung, nói ban đêm không cần hầu hạ, chỉ riêng chuyện này đã rất khả nghi.
Lãnh Ly móc cửa sổ giấy ra, nhưng chỉ thấy bóng lưng một nam nhân gầy gò, đứng trước mặt Thái hậu, vừa vặn ngăn Thái hậu đằng sau.
Chẳng lẽ Thái hậu lại bí mật gặp gỡ tình nhân vào ban đêm?
Lãnh Ly cực lực muốn nhìn thấy dáng vẻ của nam nhân, nhưng hắn không xoay người lại, nàng càng không thể xông vào kéo người đàn ông nghiên cứu một phen, chỉ có thể lui trở về.
Trở lại hậu điện, nàng ngồi vào bàn, tự mình rót một tách trà, nhìn ánh nến mờ ảo trên bàn, ánh mắt càng lúc càng đen, càng lúc càng lạnh.
Mặc dù nàng vẫn chưa biết danh tính của người đàn ông trong cung Thái hậu là ai, thế nhưng sự tình phát sinh vào hôm nay, không chừng liền sẽ trở thành chiếc ô che chở cho nàng sau này.
Nàng bí mật ghi lại thời điểm canh giờ thanh âm bắt đầu, chuẩn bị thực hiện kế hoạch khác.
Sau vài ngày ở trong cung của Thái hậu, Lãnh Ly nhận thấy thói quen sinh hoạt của Thái hậu làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.
Ngoài việc tụng kinh lễ Phật mỗi ngày, nhàn nhã đọc sách báo, hay ngẫu hứng vẽ tranh, luôn là dáng vẻ bảo dưỡng tuổi thọ. Đương nhiên, mỗi đêm Thái hậu sẽ cho lui tất cả người trong cung, ban đêm không cần kẻ nào phục thị, mà nàng mỗi tối đều có thể nghe thấy tiếng của nam nhân.
Trong cung toàn là cung nữ, cũng không có ai biết võ công như nàng, nàng sợ không phác giác được thanh âm bên trong tẩm cung.
Tuy rằng nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn, cũng nóng lòng muốn tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng biết rằng vội vàng là không đủ.
Ngồi ở hành lang cách cung Thái hậu nghỉ ngơi không xa, Thanh Âm rót trà thơm: “Vương phi, mời dùng trà.”
Lãnh Ly cầm lấy chén trà, bởi vì lo lắng cho Hách Liên Hiên, vị trà nhấm nháp trong miệng cũng không có.
“Vương phi hẳn là đang nghĩ tới Vương Gia.” Thanh Âm vừa đứng vừa cười.
Đối mặt với động tác của Thanh Âm, Lãnh Ly sẳng giọng: “Ngươi nói nhiều!”
Thanh Âm ôi ôi cười nói: “Ai làm mặt của Vương Phi sầu tư như vậy.”
“Có sao?” Vừa nói, bàn tay mảnh khảnh, lạnh lẽo của Lãnh Ly chạm vào má mình, vốn dĩ nàng cho rằng mình có thể che giấu rất tốt, không nghĩ tới một khi liên quan tới Hách Liên Hiên, nàng liền trở nên không bình tĩnh.
“Vâng.” Thanh Âm tiếp tục nói.
Trong khi họ trò chuyện và đùa giỡn một chút.
Một cung nữ đi vào đình trước, vái chào nói: “Yến Vương Phi cát tường, chủ nhân của chúng ta xin mời người qua một chút.”
Lãnh Ly trong cung trừ kẻ thù không có bằng hữu, hiện tại có người mời nàng đến có vẻ rất lạ. Nàng không khỏi hỏi: “Chủ nhân của ngươi là ai?”
“Yến Vương Phi này người không cần hỏi thêm, người tới sẽ biết.” Giọng điệu và vẻ mặt của tiểu cung nữ không kiêu ngạo .
Ồ! Lãnh Ly một tay chống cằm, tinh tế ngắm nghía cung nữ, trong cung cung nữ cùng thái giám đều không quy củ, bây giờ ánh mắt của một nô tài hướng thẳng nàng.
“Ngươi đây là thái độ gì, vô lễ như thế, chẳng lẽ gia chủ người không dạy bảo tôn ti sao?!” Thanh Âm ghét nhất là những kẻ nịnh hót này.
“Xin Yến Vương Phi lập tức đứng dậy.” Tiểu cung nữ đem lời bọn họ để ngoài tai, căn bản không nghe thấy gì.
Lãnh Ly chú ý hai tay nàng ta buông thỏng xuống, níu chặt lấy vạt áo, nàng thế mà đang khẩn trương.
“Ngươi tên gì?” Lãnh Ly nhàn nhạt hỏi.
“Nô tài tiện danh, Yến Vương Phi không cần biết.” Tiểu cung nữ lập tức đáp.
“Chẳng lẽ ngươi chột dạ, không muốn nói tên của mình?” Lãnh Ly lạnh lùng cười nói.
Tiểu cung nữ càng lúc càng căng thẳng, tuy rằng vẫn bình tĩnh như cũ nhưng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, để không ảnh hưởng đến kế hoạch và thời gian, nàng đáp: “Nô tì, Anh Tử.”
Lãnh Ly nói “Ồ”, sau đó hỏi: “Gia chủ của ngươi là ai?”
“Vâng,” Anh Tử do dự một lúc, “Vâng, Lệ Tần.”
Lệ Tần? Lãnh Ly biết tuy rằng hoàng đế có rất nhiều thê thϊếp, nhưng Lệ Tần lại là người kín kẽ nhất, nàng ta tuy còn rất nhỏ nhưng cũng không được hoàng thượng sủng ái, bình thường nàng ta cũng rất đơn thuần, làm sao lại muốn gặp nàng?
Lãnh Ly đứng dậy nói: “Chuyện này tùy ngươi” Mặc kệ là núi đao biển lửa, nàng cũng phải đi xem, dù sao ngồi ở chỗ này cũng lo lắng cho Hách Liên Hiên, còn không bằng giải quyết nghi vấn trong lòng, phải dời một chút sự chú ý để chuyển biến tốt đẹp.
Khi Thanh Âm nhìn thấy Lãnh Ly sắp đi, liền đi theo nàng ra khỏi đinh nghỉ mát, nhưng Anh Tử lại nói với nàng: “Chủ tử của ta chỉ muốn gặp một mình Yến Vương Phi.”
Thanh Âm đang định phản bác lại, Lãnh Ly liền dừng lại nói: “Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
“Nhưng mà ...” Thanh Âm hơi do dự, nhiệm vụ Hách Liên Hiên giao cho nàng chính là bảo vệ nàng ta thật tốt, bảo hộ chu toàn, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng làm sao có thể giải thích với Vương Gia!
Nhưng nghĩ kỹ lại đi, Vương phi thông minh như vậy, không thể để nàng đi theo, nàng có thể vụиɠ ŧяộʍ lén theo, vì vậy nàng gật đầu nhìn Lãnh Ly đi theo Anh Tử.
Anh Tử đi phía trước, thỉnh thoảng nàng sẽ quay lại kiểm tra xem Lãnh Ly có đi theo mình không, nhìn thấy nụ cười của Lãnh Ly, nàng cảm thấy lạnh vô cùng.
Nhưng nàng không còn cách nào khác, đây là nhiệm vụ do Tứ Vương Gia giao cho nàng, chỉ cần làm xong chuyện này, nàng có thể trở thành người bên cạnh Tứ Vương Gia, nàng không cần phải ở trong cung phục vụ cho người khác.
Lãnh Ly không nhận ra Lệ Tần càng không biết nàng ta ở vườn ngự uyển nào, mà Anh Tử đưa nàng đi qua con đường hoa mộc sum suê, bóng cây loang lổ, màu xanh u ám che khuất cả bầu trời, bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong. Nếu như phát sinh ra chuyện nguy hiểm gì e là không có người phát hiện.
Anh Tử bước nhanh hơn, giống như là cực lực muốn thoát khỏi chính mình.
Đuôi cáo cuối cùng cũng muốn lộ rồi, Lãnh Ly cười lạnh, võ công của nàng cao cường, người bình thường làm sao đấu lại.
Anh Tử cũng bắt đầu gấp gáp, thấy sắp đến nơi đã định, nếu không ra ngoài sẽ gặp rắc rối.
Lãnh Ly cảm thấy không có gì hay, đột nhiên từ phía sau có một bóng người nhảy ra muốn giữ Lãnh Ly lại, Lãnh Ly cũng đã nhận ra động tác của hắn, xoay người một cái liền tránh khỏi, sau đó muốn chạy nhưng Anh Tử từ phía sau kềm ở cổ họng nàng, quay mặt về hướng nam nhân kia