Lãnh Ly bị sự tình làm khó, cau mày hỏi Hách Liên Hiên: " Chàng cùng những nhạc công trong cung không quen biết?"
Hách Liên Hiên lắc đầu: "Ly Nhi nói đùa, ta cùng những việc phong nhã từ trước đến nay không dính dáng, nhạc công càng là không cách nào biết đến”.
"Vậy kế hoạch này không được rồi" Lãnh Ly chau mày ủ rũ "Lãnh Sương Linh cần một nhạc công vang danh thiên hạ đến đàn, nhưng người nhạc công như vậy ta một người cũng không biết, tùy tiện đi đâu tìm mới tốt"
Hách Liên Hiên trên mặt buồn rầu, nhưng trong lòng thì suy nghĩ ngàn vạn.
Năm đó hắn lấy bạc cá nhân chuồn êm xuất cung bái sư học võ nghệ, đầu tiên là được đại sư bên trong võ quán lớn nhất kinh thành Giả Hồng Phong chỉ điểm, lại cơ duyên xảo hợp được hiệp khách giang hồ bắc cảnh kỳ nhân Triệu Luân nhìn trúng, dạy hắn một thân trác tuyệt võ công, nhàn rỗi còn buộc hắn cùng bạn tâm đầu ý hợp của ông ta là Gia Cát Mộ Bạch học tập cầm nghệ. Hắn năm đó chỉ vì võ nghệ, cầm nghệ không quan tâm, nhưng là Mộ Bạch Tiên Sinh lại khen hắn ý cảnh lĩnh hội cực tốt, sử dụng tất cả vốn liếng đến dạy hắn, hắn cảm tạ Mộ Bạch Tiên Sinh, bởi vậy về sau cũng học nghiêm túc.
Có lẽ là hắn thật có thiên phú, Mộ Bạch truyền thụ hắn đều có thể lĩnh hội, cầm nghệ cũng tiến bộ, đợi đến khi Triệu Luân tuyên bố hắn có thể xuất sư võ nghệ, Mộ Bạch cũng nhẹ nhàng mà đi.
Mặc dù hắn chưa hề xưng Mộ Bạch Tiên Sinh làm sư phụ, nhưng trên thực tế toàn bộ cầm nghệ của hắn là từ ông ấy chỉ dạy, nói là đồ đệ cũng không đủ.
Hách Liên Hiên hắng giọng nói: "Ly Nhi, ta dù không biết nhạc công trong cung, nhưng nghĩ đến nhạc công trong cung cũng không phù hợp với yêu cầu của tỷ tỷ nàng, nhạc công trong cung chỉ vì vương tôn quý tộc đàn tấu, đón ý hùa của bọn họ mà tấu mất đi bản chất ban đầu, với lại ở dân gian danh tiếng của họ cũng không có, không bằng tìm từ dân gian nhạc công mà mọi người đều biết đến tương đối tốt".
"Nga! Vậy chàng có chủ ý gì?" Lãnh Ly đối cầm nghệ xác thực không quá hiểu biết, nghe Hách Liên Hiên phân tích như thế xác thực có đạo lý, liền nghe một chút cái nhìn của hắn.
Hách Liên Hiên bộ dáng do dự cuối cùng cũng mở miệng: "Ta có bằng hữu, là đồ đệ Mộ Bạch Tiên Sinh. . ."
"Mộ Bạch Tiên Sinh? Chàng nói là người năm đó đàn lui mười vạn đại quân Bắc quốc Mộ Bạch Tiên Sinh?" Lãnh Ly mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi. Nàng mặc dù không biết đàn, nhưng đối với võ nghệ cùng thời gian chiến tranh lại có nghiên cứu, mười lăm năm trước Bắc quốc xâm phạm biên cảnh Duyên Quốc, Mộ Bạch Tiên Sinh lại dùng một thanh đàn để quân tiên phong Bắc quốc lui trở về, tại dân gian thanh danh được tung hô rất lớn, được dân chúng truyền miệng sau càng thành nhân vật thần tiên.
Trong truyền thuyết Mộ Bạch Tiên Sinh toàn thân áo trắng, dung mạo tuấn mỹ vô cùng, hắn đến vô ảnh đi vô tung, bình sinh duy chỉ có đối với cầm là si mê, cầm nghệ tuyệt vời, chỉ là mấy năm gần đây hắn rất ít xuất hiện, dân gian cùng giang hồ đều có truyền nhau hắn đi đâu chỗ nào, nhưng lại không có người có thể tìm được tung tích của hắn.
Hách Liên Hiên gật đầu xác nhận: "Chính là Mộ Bạch Tiên Sinh, hắn mặc dù sẽ không ra mặt, nhưng là đồ đệ của hắn lại có thể trấn thủ hội cầm nghệ này, ta có thể mời hắn tới hỗ trợ."
Lãnh Ly hài lòng gật đầu: "Vậy liền hẹn ngày mời đến đi, nếu có thể thành công, chúng ta tạ ơn thật tốt là được."
Hách Liên Hiên gật đầu: "Hội cầm nghệ kia các nàng tổ chức, ta liền đi mời bạn bè".
"Hắn bây giờ trong kinh thành?" Lãnh Ly nghi hoặc, Mộ Bạch Tiên Sinh này đến vô ảnh đi vô tung, đồ đệ của hắn sẽ không như hắn cùng một loại đi.
"Hắn hẳn là nhanh đến kinh thành." Hách Liên Hiên đáp nói, " hắn yêu du sơn ngoạn thủy, chẳng qua hôm qua ta gửi thư cho hắn đoán chừng hai ba ngày liền có thể đến kinh thành."
"Để hắn đến Vương phủ ở lại đi, bằng hữu này của chàng có đáng tin không?" Lãnh Ly luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, thế nhưng lại nói không nên lời.
"Hắn có thói quen nhàn tản,khẳng định ở không quen Vương phủ, ta sẽ ở bên ngoài giúp hắn an bài chỗ ở tốt, các nàng định ngày lành để ta đưa hắn đến phủ tướng quân , có điều. . . phòng của các tiểu thư ta liền không đi." Nói xong Hách Liên Hiên liền đỏ mặt, Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên bộ dáng thành thật, trong lòng chợt có ghen tuông.
Nàng đứng dậy tiến đến bên người Hách Liên Hiên, miệng dán lỗ tai của hắn nhẹ nhàng thổi khí nói: "Phu quân,chàng nói xem, là ta đẹp mắt hay chàng thấy những tiểu thư kia đẹp mắt?"
Chợt nghe Lãnh Ly gọi mình là "Phu quân" Hách Liên Hiên tâm đều mềm nhũn, nhưng lại nghe nửa câu sau của Lãnh Ly thật nồng đậm ghen tuông, cảm thấy có chút muốn cười, trên mặt lại là hoảng sợ.
"Nương tử nàng suy nghĩ nhiều, trong mắt ta nàng là người cực kỳ đẹp mắt." Hách Liên Hiên cũng phối hợp lấy lòng gọi nàng nương tử, Lãnh Ly nghe xong trong lòng cũng tê rần.
Dáng vẻ Hách Liên Hiên vội vàng cam đoan khiến Lãnh Ly hết sức hài lòng, thẳng người lên nói: "Cũng không biết chàng nói thật hay giả, ta liền tạm thời nghe một chút được rồi."
Thấy Lãnh Ly không tin mình, Hách Liên Hiên gấp gáp, đứng lên ôm Lãnh Ly ép vào trong ngực của mình: "Ly Nhi ta nói chính là thật, ta. . . Ta gặp nàng lần đầu tiên đã cảm thấy nàng so với bất kỳ một nữ nhân nào ta thấy qua đều đẹp hơn, thật may mắn ta cưới được nàng."
Lãnh Ly trong lòng cao hứng đến muốn nở hoa, ngoài miệng lại quật cường: "Chàng ngày bình thường đối với người ngoài ăn nói vụng về, đối với nữ nhân ngược lại ngọt cực kì."
"Ta thật sự là nhảy vào Hoàng Hà tẩy cũng rửa không sạch a." Hách Liên Hiên nắm bả vai lấy Lãnh Ly để nàng nhìn mình, "Ta Hách Liên Hiên xin thề, trong lòng ta chỉ có một mình Lãnh Ly, đời này không rời không bỏ!"
Lãnh Ly cao hứng nhìn dáng vẻ Hách Liên Hiên luống cuống tay chân sốt ruột chứng minh, cố ý đùa hắn nói: "Vậy chàng thề với trời."
Hách Liên Hiên lại quỳ trên mặt đất nhấc tay đối ngoài cửa sổ phát thề : "Thề với trời, ta nếu dám phụ Lãnh Ly, sau khi chết nhất định rơi vào địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!"
Lãnh Ly giật mình, một bên dìu hắn lên một bên trách cứ: "Nam nhân dưới đầu gối là vàng, nào nói quỳ liền quỳ, lời thề này cũng quá độc."
Hách Liên Hiên lại một mặt cười thỏa mãn: "Chỉ cần Ly Nhi vui vẻ, ta quỳ liền quỳ".
"Khó mà làm được" Lãnh Ly mặt lạnh lẽo nói "Phu quân, người đã là Yến Vương, nếu có thể cố gắng nhiều hơn, có khả năng sau này được lập làm thái tử, sao có thể tùy tiện quỳ. Sau này chỉ có người khác quỳ lạy người, tuyệt đối không có đạo lý người quỳ lạy người khác".
Hách Liên Hiên lại một mặt kinh ngạc: "Ly Nhi, ta không nghĩ tới muốn làm Hoàng đế, ta chỉ cần cùng nàng bình bình an an trải qua một đời tốt lắm".
Lãnh Ly bộ mặt hung dữ: "Chàng cảm thấy cuộc đời của chàng có thể bình thản a? Tam ca chàng như lang như hổ, thấy chàng được phong tước hận không thể xé chàng nuốt vào bụng, chàng không thèm vị trí kia, chỉ muốn mình tiêu dao, nhưng là người khác cũng không nghĩ như vậy."
"Ta. . . Ta chỉ là muốn để phụ hoàng không muốn lại vì ta phiền lòng mới hết sức làm việc." Hách Liên Hiên ngập ngừng nói.
"Chàng chỉ là hết sức làm việc, nhưng người khác xem chàng chính là thích thể hiện. Chàng vừa ló đầu liền bị đả kích, chàng cảm thấy các ca ca đệ đệ của chàng đối với chàng từng có sắc mặt tốt? Chàng quên vì uống rượu Càn Phong đau thành cái dạng gì rồi? Nếu là rượu độc, hắn sớm liền quy tiên" Lãnh Ly đả kích Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi: "Sau này bọn hắn nếu lại bức ta uống rượu làm sao bây giờ?"
"Chàng phải đứng trên cao, có bản lĩnh, mới có thể để cho người ta e ngại, hiện tại người ta nhìn chàng vừa ngoi đầu lên liền chèn ép, là bởi vì bọn hắn xem thường chàng, cảm thấy chàng là nhất thời vận khí tốt mới hoàn thành những đại sự này, sau này chàng phải rèn luyện nhiều hơn, đợi thời điểm có thể chân chính đè ép được bọn hắn, bọn hắn cũng không dám đối xử như vậy."
Lãnh Ly không biết nói làm sao với Hách Liên Hiên mới tốt, hắn tâm tư đơn thuần, không phải nàng một sớm một chiều có thể thuyết phục, được rồi, từ từ sẽ được.
"Ly Nhi, bọn hắn khi dễ ta, ta không sợ nhưng là ta tuyệt đối không để bọn hắn khi dễ nàng” Hách Liên Hiên cam đoan "Ta sẽ từ từ càng có chính kiến, ta không thể để Ly Nhi lúc nào cũng ở phía trước bảo hộ ta".
Lãnh Ly trong lòng ấm áp, loại cảm giác được cần đến thật sự là quá tốt, nàng nhìn Hách Liên Hiên mặt mày bình thản, trong con ngươi lại là có ngọn lửa cương nghị đang nhấp nháy, nàng càng xem càng cảm thấy thuận mắt.
Mà Hách Liên Hiên bị Lãnh Ly nhìn như vậy, trong lòng như mèo cào, hắn đưa tay liền trực tiếp ôm ngang Lãnh Ly lên hướng đến bên giường ở trong nội thất, Lãnh Ly vội vã kêu lên: "Vẫn là ban ngày, ban ngày ban mặt. . ." Lời còn chưa dứt, thân thể liền bị đặt ở trên giường, Hách Liên Hiên lập tức liền cho nàng một nụ hôn triền miên lại ôn nhu.
Hắn hôn đến tỉ mỉ lại chăm chú, Lãnh Ly toàn thân dần dần bắt đầu nóng lên, trong miệng phát ra âm thanh ưʍ.
Hách Liên Hiên mặc dù là ngu dốt chút, nhưng chuyện nam nữ lại là vô sự tự thông, Lãnh Ly mỗi lần đều bị hắn trêu chọc không kềm chế được, mà Hách Liên Hiên cũng một lần lại một lần dùng thân thể cùng hành động chứng minh hắn đối nàng yêu thích không buông tay.
Lãnh Sương Linh mặc dù là tiểu thư kiêu căng, nhưng lúc bắt tay làm việc lại mang phong thái quyết đoán như Lãnh Thiệu. Ban đầu nàng tham gia hội thơ do các nhà các tiểu thư vương công quý tộc trong kinh tổ chức, hội thơ mỗi tháng tập hợp lại, các tiểu thư đem thơ mình làm trong một tháng truyền nhau đọc, sẽ cùng nhau chọn ra bài tốt nhất, hội thơ tháng tiếp theo được cử hành tại phủ người làm tốt nhất.
Tại đây nam nhân cầm quyền trong xã hội, các nữ tử đều bị trói buộc, duy chỉ có bên trong hội thơ này các nàng mới có thoải mái, người có khả năng, người có thể tổ chức thơ hội đều là một phần vinh quang.
Đương nhiên, người tốt nhất như thế có được mấy người, mà Vân Tuyền của Vân Tướng cùng Liễu Thiên Thiên tôn nữ của Liễu Quốc Công càng là nhân tài kiệt xuất, hai người cơ hồ ngang tài ngang sức, trên cơ bản không phải Vân Phủ chính là Liễu Phủ thay phiên làm chủ.
Vân Tuyền làm người uyển chuyển hiền thục, mà Liễu Thiên Thiên giống như Lãnh Sương Linh tính tình nóng nảy, hai người mỗi lần đều âm thầm đọ sức, không nghĩ mình bị người bên ngoài làm hạ thấp đi.
Vân Tuyền đã bị chỉ hôn cho Tam Vương Gia Hách Liên Trần, trở thành Vương phi ở trong tầm tay, mà Liễu Thiên Thiên chưa hôn phối, Liễu Thiên Thiên mọi chuyện đều muốn giành trước nhưng không có sớm lựa chọn giai tế*, thật sự là làm cho mọi người khó hiểu, mà liễu thị cũng có suy tính của chính mình.
(*con rể tốt)
Đương kim Hoàng thái hậu chính là thân muội muội của Liễu Quốc Công, mà Lưu quý phi là đích nữ của Liễu Quốc Công, Liễu Thiên Thiên tài hoa cùng dung mạo, Liễu Quốc Công trong lòng sớm có dự định, sau này Liễu Thiên Thiên nhất định là muốn làm mẫu nghi thiên hạ.
Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, Thái tử sớm qua đời, khi đó Liễu Thiên Thiên vẫn chỉ là đứa bé, mà người Liễu gia trái xem phải xem mưu tính sâu xa, mắt thấy Liễu Thiên Thiên đều cập kê vẫn không có thể quyết định được nên lựa chọn hoàng tử nào để nàng xuất giá.