Hách Liên Hiên? ! Dù mặt ngoài không để lộ biểu cảm nhưng trong lòng Lãnh Ly thì như có một tiếng sét đánh ngang qua, chẳng qua ngay sau đó nàng liền trấn định lại, Hách Liên chính là quốc danh, người kia cũng là Duyên Quốc hoàng tử cao quý, tự nhiên cùng Ngũ vương gia là có cùng họ, thời điểm được ban hôn mình chỉ muốn mau chóng rời khỏi Lãnh phủ, lại xem nhẹ vấn đề này!
"Ta biết ngươi tên Lãnh Ly, là nữ nhi của Lãnh Thiệu tướng quân, ta gọi ngươi Ly nhi có được hay không?" Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly không nói gì, lại tiếp tục mở miệng nói, ngữ khí cũng mạnh dạn không ít.
Lãnh Ly hơi nhíu mày, quả quyết cự tuyệt, "Không được!" Nàng cùng hắn còn không quá thân thiết đến mức ấy.
Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt đầu tiên là hơi mất hứng, sau đó sắc mặt liền khó coi, cắn chặt môi dưới, bộ dáng giống như là muốn khóc đến nơi.
Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên bày ra bộ dạng này hai hàng lông mày càng nhíu chặt, Hách Liên Hiên khuôn mặt vốn cũng không tính là dễ nhìn, lại là một nam nhân cao lớn, hiện tại lại bày ra một vẻ mặt bị ủy khuất thực tế là không thể nuốt trôi!
"Tùy ngươi!" Lãnh Ly khẽ thở dài một cái, không kiên nhẫn nói, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi.
Thấy Hách Liên Hiên mới vừa rồi còn ủy ủy khuất khuất thoáng chốc lại khôi phục thành bộ dáng cười ngớ ngẩn, Lãnh Ly bất đắc dĩ thở dài. Hôm nay mệt mỏi cả một ngày, không muốn cùng Hách Liên Hiên tiếp tục nhiều lời, nàng quay người đi đến bên giường, Lãnh Ly quay người một cái không phát hiện ra phía sau Hách Liên Hiên sớm đã cất đi bộ dáng ngu ngốc thường ngày, khóe miệng câu lên một nụ cười giảo hoạt.
Lãnh Ly mới vừa đi tới giường liền cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một trận u ám, trước mắt ý thức cũng cực kỳ mơ hồ, mí mắt càng thêm nặng nề, Lãnh Ly giật mình, đây rõ ràng là trúng thuốc mê? ! Nhân lúc vẫn còn thanh tỉnh, Lãnh Ly nhanh chóng quay đầu nhìn ra sau lưng mình, chỉ thấy Hách Liên Hiên sớm đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, ánh mắt bỗng dưng chuyển hướng trên bàn, chẳng lẽ là bánh đậu xanh kia? !
Lãnh Ly mi tâm nhíu chặt, nàng vừa rồi thế mà không nhận ra được bên trong bánh ngọt còn có thuốc mê, trừ phi người hạ dược kĩ năng dùng độc cùng nàng bất phân cao thấp, còn chưa chờ nàng nghĩ thêm điều gì, thân thể đã hoàn toàn xụi lơ ở trên giường, ngay sau đó ý thức cũng dần dần tiêu tán.
Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, ước chừng một lúc sau, một thân ảnh cao lớn chậm rãi đứng dậy, vốn là đang hôn mê bất tỉnh Hách Liên Hiên lại đột nhiên đứng dậy, hai con ngươi nhìn chăm chú vào Lãnh Ly đang nằm với trên giường, mặt không biểu tình thần sắc lãnh khốc cùng kẻ chỉ biết cười ngốc vừa rồi hoàn toàn tưởng như hai người khác nhau.
Đột nhiên một trận gió lạnh thổi vào từ phía cửa sổ, Hách Liên Hiên tuyệt không để ý, chỉ là trong nháy mắt liền có một người áo đen đeo mặt nạ xuất hiện trong phòng, người áo đen vừa mới vào phòng trực tiếp lao thẳng về phía Lãnh Ly, một tay dùng lực bóp cổ Lãnh Ly, dường như muốn gϊếŧ chết đối phương, chỉ là còn chưa động thủ lại bị một cỗ lực lượng cường đại ngăn lại, Hách Liên Hiên tay trái giữ chặt người áo đen, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
"Ngươi thật to gan." Hách Liên Hiên ngữ khí đã hoàn toàn không giống vừa rồi nhát gan e ngại, không có chút nào chập trùng làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác nặng nề áp bách.
Người áo đen nhanh nhẹn rút tay rút về, nhìn không rõ nét mặt của hắn nhưng thân thể lại đột nhiên nửa quỳ xuống đất, cực kì cung kính, "Chủ nhân thứ tội, Lãnh Ly là con gái của Lãnh Thiệu, giữ nàng ở bên người chỉ sợ sẽ có mầm tai vạ, Thanh Ảnh chỉ là muốn giúp chủ nhân trừ bỏ họa lớn mà thôi." Người áo đen ngữ khí có vẻ bối rối kinh sợ, thanh âm cẩn thận nghe mới phát hiện y là nữ tử!
Hách Liên Hiên hai tay chắp sau lưng, không nhìn người trước mặt, ngược lại là nhìn Lãnh Ly một cái, khóe môi chậm rãi câu lên nụ cười, "Nàng cũng không phải mầm tai vạ, ta tự có tính toán, nếu có lần sau, Thanh Ảnh, ngươi tự biết hậu quả!"
"Vâng, Thanh Ảnh sau này chỉ làm việc theo sắp đặt của chủ nhân, chỉ là chủ nhân có thể nói cho Thanh Ảnh biết Lãnh Ly này đến cùng có tác dụng gì?" Thanh Ảnh biết Hách Liên Hiên không thích có người hỏi hắn dự định trong lòng, nhưng lần này lại là cố tình mạo hiểm muốn biết câu trả lời.
Hách Liên Hiên hai mắt khép hờ, sau đó mới chậm rãi nói: "Trong triều hiện giờ Lãnh Thiệu cùng Vân Yến Thanh là có thế lực lớn nhất, tam ca của ta đã có chỗ dựa, Vân Yến Thanh tự nhiên sẽ giúp đỡ hắn, Lãnh Ly dù không được Lãnh Thiệu yêu thích, nhưng dù sao cũng là tiểu thư Lãnh phủ, sau này tự nhiên sẽ có tác dụng, chuyện còn lại ngươi không cần biết."
"Chủ nhân mưu tính sâu xa, hôm nay là Thanh Ảnh lỗ mãng rồi."
"Được rồi, đứng lên đi, chuyện ta muốn ngươi điều tra đã tra được gì rồi?" Hách Liên Hiên không có quá nhiều biểu lộ, sắc mặt một mực âm hàn vô cùng.
Thanh Ảnh được Hách Liên Hiên ra hiệu sau liền đứng dậy, nhưng thân thể vẫn là hơi cúi xuống, "Đã có kết quả, Lãnh Thiệu cùng Vân Yến Thanh hai người mấy ngày trước đều bị Liễu Quý Phi triệu kiến, đằng sau liền có chuyện thông hôn, chắc là Liễu Quý Phi khuyên Hoàng Thượng ra ý chỉ, Lãnh Thiệu đem Lãnh Ly gả cho chủ nhân cũng là ý của Liễu Quý Phi."
Hách Liên Hiên trong lòng đã nghĩ đến việc này, cho nên cũng không quá ngạc nhiên, Liễu Quý Phi nói là cho mình chứng hôn, kỳ thật chẳng qua là muốn mượn lực lượng Lãnh phủ kiềm chế mình, cho dù bình thường mình cố tỏ ra vô dụng yếu đuối nàng vẫn một lòng muốn đem mình diệt trừ.
"Ân, ngươi lui xuống đi, về sau không có mệnh lệnh của ta chớ có đụng nàng!" Hách Liên Hiên nói lời này trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia ấm áp, hắn ghét nhất người khác có hành động làm trái ý hắn.
Thanh Ảnh tự nhiên biết Hách Liên Hiên đang ám chỉ Lãnh Ly, cho dù khó chịu trong lòng cũng không dám nhiều lời, đành phải nhận lệnh rồi rời khỏi.
Gian phòng khôi phục yên tĩnh, Hách Liên Hiên đi đến bên giường khóe miệng nhếch miệng lên, đáy mắt lại là một mảnh hàn ý.
Bóng đêm bao trùm, trong vương phủ hoàn toàn yên tĩnh.