Đông đi xuân tới, Hách Liên Hiên và Lãnh Ly về tới kinh thành cũng đã vào xuân. Sau khi tình hình ôn dịch lắng lại, lệnh cấm túc Hách Liên Trần cũng được giải trừ, lúc trước hắn thích nhất mở tiệc chiêu đãi các đại thần giao hảo với hắn trong vương phủ, trước cổng xe ngựa nối liền không dứt, bây giờ lại vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim, người người đều phải kiêng dè. Hách Liên Trần nhân cơ hội đi thỉnh an Liễu Quý phi liền đóng cửa thương lượng đối sách cùng bà, Liễu Quý phi lần này không còn cách nào bình tĩnh được nữa.
"Chuyện ngươi làm lần này ta cũng không cách nào xin tha cho ngươi, mười bốn châu phía tây vì ôn dịch mà bao nhiêu bách tính chết đi, nếu ngươi không phải nhi tử mà phụ hoàng ngươi sủng ái nhất, sợ là cái mạng của ngươi đã sớm bị đưa đi bồi táng!"
Liễu Quý phi sắc mặt tái xanh nhìn Hách Liên Trần. Mà Hách Liên Trần ngày thường ngũ quan tuấn mỹ bây giờ mờ mịt hoang mang, một thân tự tin không còn sót lại chút gì.
"Mẫu hậu, lúc ôn dịch báo lên ta chỉ là dịch hạch bình thường, tuyệt không nói là nghiêm trọng như vậy, ta liền không để tâm, đến lúc mọi chuyện vỡ lở cũng không báo trước với ta mà trực tiếp bẩm báo phụ hoàng, còn là trước quần thần trong bữa tiệc, mặt mũi của ta mất hết rồi."
Hách Liên Trần tinh thần đều uể oải, đả kích lần này đối với hắn quá lớn, mất đi tín nhiệm của phụ hoàng không nói, còn để Hách Liên Hiên được chỗ tốt.
"Hách Liên Hiên tuy là do ta nuôi dưỡng, nhưng ta hiện tại cũng không nổi tâm tư hắn, đặc biệt là sau khi hắn cùng nữ nhi của Lãnh Thiệu kết hôn, cứ như đang biến thành con người khác."
Liễu Quý phi nghĩ đến Hách Liên Hiên trong mắt nàng đê hèn như hạt bụi bây giờ có công bình dịch được hoàng thượng tán thưởng, có một loại cảm giác khó chịu như như một hạt cát bay vào.
"Nhi thần cũng cảm thấy kì quái, theo ta được biết, Lãnh Ly lúc ở phủ tướng quân cũng phải chịu nhiều chèn ép, bây giờ lại dám nhục nhã huynh trưởng trước mặt mọi người, thực sự kỳ quặc, mà nàng ta còn biết..."
Nói tới chỗ này, Hách Liên Trần bỗng nhiên ý thức được sắp lỡ miệng, vội vàng dừng lại. Chuyện hắn lấy tim A Khí chữa trị cho Vân Tuyền tuyệt đối không thể để người khác phát giác, Lãnh Ly kia hẳn là biết một chút nội tình, luôn dùng lời nói uy hϊếp hắn, xem ra, Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đều không thể giữ. Việc cấp bách bây giờ là Hách Liên Hiên, dù sao hắn ta cũng là một chướng ngại vật trên đường đến hoàng vị, hiện tại mặc dù chưa đủ lớn, nhưng khó đảm bảo về sau sẽ không cứng rắn hơn, sớm loại trừ mới là thượng sách. Liễu Quý phi cũng kiêng kỵ Hách Liên Hiên:
"Lần trước chúng ta muốn loại bỏ hắn cùng với Lãnh Thiệu, không nghĩ tới độc của tế ti Miêu Cương cũng không thể làm gì bọn họ, còn để bọn họ thắng thế, nội ứng chúng ta sắp xếp tại Miêu Cương nhiều năm hoàn toàn vô dụng, cũng coi là nguyên khí đại thương."
Liễu Quý Phi phân tích tình huống, lại phát hiện Hách Liên Trần trước mặt chán nản bất lực, một chút cũng không chút sắc bén của ngày thường, từ khi ra đời đến nay hắn đều được bà bảo hộ thuận buồm xuôi gió, lần này sợ là đã bị đả kích lớn. Liễu Quý phi suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi vào trong, lúc đi ra trên tay nhiều thêm một chiếc hộp gỗ.
"Mẫu hậu, người. . ." Hách Liên Trần mười phần nghi hoặc.
Liễu Quý Phi mở hộp gỗ ra, một viên trân châu chói mắt xuất hiện.
Trân châu lớn chừng quả trứng bồ câu, phát ra tia sáng nhu hòa ấm áp, bề mặt bóng loáng chiếu rõ bóng người, nhìn qua liền biết là Đông Hải dạ minh châu hiếm có nhất.
"Viên dạ minh châu này là Thái hậu âm thầm ban cho ta."
Liễu Quý phi đặt hộp gỗ vào tay Hách Liên Trần, "Một viên Đông Hải dạ minh châu có thể đổi được một tòa thành trì, năm đó ta còn là Vương phi, Thái hậu vẫn là Hoàng hậu, bởi vì bà ấy là cô cô của ta, ta vẫn luôn coi vị trí Hoàng hậu sau này nhất định là của ta."
Hách Liên Trần nhận hộp gỗ, ánh sáng từ dạ minh châu soi sáng rõ sắc mặt hắn, khuôn mặt ảm đạm dường như hơi sáng lên, tràn ngập hi vọng.
"Viên dạ minh châu này là Đông Hải Nguyên Tân Vương tặng cho Thái hậu, sau lại đến trong tay ta, ta cất giữ cẩn thận, cả Hoàng thượng cũng không biết nó tồn tại." Liễu Quý phi nhìn nhi tử có dung mạo giống mình trước mặt, hạ quyết tâm,
"Nó còn có một tác dụng khác, đó là có thể làm Nguyên Tân Vương điều động binh mã vì con!"
Nguyên Tân Vương là đường thúc của đương kim hoàng thượng, năm đó hắn cùng tiên đế đều muốn Hoàng thái hậu làm Vương phi của mình, Hoàng thái hậu và Nguyên Tân Vương vốn tình đầu ý hợp, nhưng tiên đế khăng khăng muốn cưới Hoàng thái hậu, bày mưu tính kế khiến Nguyên Tân Vương từ bỏ, mình thì nạp Hoàng thái hậu làm Vương phi. Nguyên Tân Vương hai năm sau mới phát giác bản thân hiểu lầm Hoàng thái hậu, nhưng mà đã trễ, nàng đã gả cho người khác. Nguyên Tân Vương nản lòng thoái chí, bẩm lên Thái tổ đế, đi Đông Hải xa xôi làm phiên vương, không còn trở lại kinh thành. Ngày sinh thần ba mươi tuổi của Hoàng thái hậu, Nguyên Tân Vương tự mình vụиɠ ŧяộʍ phái người đưa Hoàng thái hậu viên dạ minh châu thế gian có một không hai làm lễ vật, cũng hứa hẹn rằng: Sau này chỉ cần có người mang theo viên dạ minh châu này đến Đông Hải tìm hắn, cho dù là điều động binh mã hắn cũng sẽ không chối từ.Bây giờ, Thái hậu triền miên trên giường bệnh nhiều năm, không để ý mọi việc ở hậu cung, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh một chuyện, bản thân thuở thiếu thời đã bỏ qua khắc cốt ghi tâm tình nhân, chọn làm hoàng hậu, chẳng qua là nghĩ cho vinh quang của gia tộc, về sau khâm điểm cháu gái mình làm Vương phi của nhi tử, cũng là hi vọng sau này một môn hai về sau, nàng cũng không bôi nhọ tổ tiên Liễu thị. Không ngờ tới chính là nhi tử lại coi trọng Trắc phi, trong chuyện lập hậu quyết giữ ý mình, mối quan hệ giữa bà và nhi tử trở nên gay gắt, cuối cùng vẫn lập nữ nhân hắn thích làm hậu, chỉ để cháu gái bà làm Quý phi. Sau này Thái hậu tựa hồ mất đi tín niệm chống đỡ, viên dạ minh châu tặng cho Liễu Quý phi, cũng nói rõ đầu đuôi sự mọi việc, vào từ đường được xoay vì bà trong hậu cung, cả ngày ăn chay niệm phật, không hỏi thế sự. Mấy năm gần đây thân thể vẫn luôn không tốt, cũng coi là cẩm y ngọc thực sống nốt quãng đời còn lại. Liễu Quý Phi luôn là một nữ nhân có dã tâm, năm đó bà gả đi là Thái Tử Phi của Thái tử cũng là đương kim Thánh thượng bây giờ, lên làm Hoàng hậu cũng là thuận lý thành chương, lại không ngờ được rằng Trắc phi lại có thai trước hết lần này tới lần khác, sau khi đăng cơ Thái tử nhất quyết theo ý mình, chỉ để bà làm Quý phi, mỗi ngày đều phải thỉnh an với người vốn chỉ là Trắc phi, làm sao bà có thể cam lòng. Mấy năm sau Liễu Quý phi có Hách Liên Trần, càng xem Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử là cái đinh trong mắt, mỗi ngày nghiêm khắc dạy bảo Hách Liên Trần, dạy hắn phải dùng mọi thủ đoạn đoạt được đế vị, dưỡng thành tính tình không từ thủ đoạn vì đạt được mục đích của Hách Liên Trần, lại làm hắn ngoan ngoãn nghe lời bà. Bọn họ liên thủ hại chết Hoàng hậu và Đại Hoàng tử đã là Thái tử, cứ nghĩ Hoàng đế sẽ lập hoàng tử trưởng thành nhất lên làm Thái tử, không ngờ Hoàng đế nhiều năm như vậy vẫn chưa lập trữ quân. Mặc dù như thế, Hách Liên Trần ưu tú vẫn hấp dẫn lượng lớn người ủng hộ hắn, Hoàng đế cũng thiên vị hắn hơn các hàng tử khác, bởi vậy Hách Liên Trần càng không thèm để ý người khác, coi mình đã là Thái tử. Chuyện lần này đối với hắn là đả kích quá lớn, mất đi sự tín nhiệm của hoàng thượng không nói, còn ngoài ý muốn đẩy Hách Liên Hiên tiến về phía trước, để Hoàng đế phát hiện thì ra Tứ Vương gia nhìn như không nên thân nhất cũng rất tài năng, có thể đào tạo, Liễu Quý phi cùng Hách Liên Thành Đô nôn nóng muốn chết, một lòng muốn tìm cách lật đổ Hách Liên Hiên. Át chủ bài trong tay bọn họ vẫn còn nhiều, nhìn viên dạ minh châu, Hách Liên Trần nhếch miệng, cười ngông cuồng lại tà mị.
"Hách Liên Hiên, ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt, ta có nhiều người ủng hộ như vậy, làm ngươi biến mất là chuyện quá đơn giản!" Ngọn lửa tự tin trong Hách Liên Trần lần nữa cháy lên, giờ phút này hắn trở lại dáng vẻ trước đó, chỉ cần là người ngăn cản hắn đều phải chết!”
Liễu Quý phi nhìn nhi tử đã tỉnh lại, trong lòng vui mừng.
"Chúng ta bồi dưỡng nhân lực nhiều năm như vậy, tất cả là để chuẩn bị cho ngươi có thể thuận lợi đăng cơ, lúc này không ra tay thì chờ đến khi nào? Cuối tháng sau, Hoàng thượng sẽ đưa các hoàng tử ra ngoài đi săn, ngươi nghĩ cách trừ hắn là được."
Liễu Quý phi qua loa nói, một mạng người trong mắt nàng như không đáng một đồng.Trong mắt Hách Liên Trần cũng hiện lên sự giễu cợt: Hách Liên Hiên, ta muốn ngươi phải chết thê thảm! Hoàng thượng ban thánh chỉ xuống, trong danh sách đi theo vậy mà có tên Lãnh Ly, là nữ quyến duy nhất được đi cùng ngoài cung nữ, vinh quang đặc biệt này làm người ta không nhịn được đố kị. Lãnh Thiệu cũng ở nhà ân cần dạy bảo Lãnh Sương Linh:
"Mặc dù trước kia Lãnh Ly muội muội ngươi phần lớn thời gian đều ngu dốt, nhưng nàng hiện tại đã thay đổi rất nhiều, ngươi cũng đừng nên nhỏ nhen, phải nhìn xa một chút."
Lãnh Sương Linh được Lãnh Thiệu cưng chiều nhiều năm, đã sớm dưỡng thành tính cách tùy tâm sở dục, Lãnh Ly trước kia bị nàng ta giẫm dưới lòng bàn chân bây giờ lại thành tâm can bảo bối trong mắt Lãnh Thiệu, nàng ta thật sự là nuốt không trôi cục tức này.
"Tiểu nhân đắc thế quân tử nguy, chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán, nàng ta hiện tại cái này tính tình cũng chính là khinh dễ ta và ca ca, chẳng lẽ còn có người khác có thể làm cho nàng khi dễ không thành!" Lãnh Sương Linh làm sao cũng không chịu thừa nhận mình kém hơn Lãnh Ly.
"Sau này nếu ta không còn là tướng quân, ngươi và huynh trưởng ngươi không khỏi cần nàng ta chăm sóc."
Lãnh Sương Linh lắc đầu tùy hứng nói: "Dù ta có chết đói cũng không đi cầu xin nàng ta!"
"Nếu ngươi không muốn cầu xin con bé, thì học cho tốt nữ công, gia thất sau này của ngươi chắc chắn là do Thánh thượng ban hôn, chỉ hi vọng ngươi cũng có được vị hôn phu tốt như Ngũ Vương gia."
Khi ở Miêu Cương, Hách Liên Hiên đối xử với Lãnh Ly như nào, Lãnh Thiệu đều nhìn trong mắt để trong lòng. Hách Liên Hiên không bằng những vương gia cao ngạo kia, nhưng thật lòng đối tốt với Lãnh Ly, không chỉ giúp nàng giấu diếm thân phận, còn bảo vệ khắp nơi, vì không để ông trách tội Lãnh Ly cải trang vào quân đội, thậm chí còn nguyện ý tuân lệnh làm tiên phong nguy hiểm nhất, chỉ hi vọng giúp Lãnh Ly lấy công chuộc tội. Lại nhìn đại nữ nhi trước mặt kiêu căng thành tính, mà nhi tử cũng không muốn trưởng thành.Xem ra, cuối cùng thì người có thể khiến ông kiêu ngạo, khả năng không phải nhi nữ trước đó mình sủng ái nhất, lại là hậu đại của nữ tử thanh lâu kia. Năm đó giúp nàng chuộc thân, cưới nàng vào cửa chẳng qua là bởi gương mặt nàng có mấy phần tương tự với người kia. . .Lãnh Thiệu lắc lắc đầu không nhớ lại nữa, đứng lên nói:
"Ngày mai ta còn cần ra ngoài đi săn cùng Hoàng thượng, đi lần này cũng phải mấy ngày, ngươi ở phủ tướng quân đừng ra khỏi cửa."
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, để lại Lãnh Sương Linh tức đến dậm chân.