Lãnh Ly cười nói: “Ừm, Tam Vương Gia, nếu nói như vậy, ngài tự mình xem đi, ta không có nghĩa vụ thuật lại mọi chuyện cho ngài.” Hách Liên Trần hừ lạnh một tiếng, nhưng mà ngoài việc trừng mắt cũng không thể làm gì khác.
Hách Liên Hiên cười nói: "Tam ca, huynh không cần tức giận. Lãnh Ly thỉnh thoảng thích đùa dai, không quen với quy củ trong cung, từ trước đến nay đều tự do tự tại, cho nên đôi khi không khống chế được lời nói của mình, xin tam ca bao dung, tha thứ cho nàng."
Vừa nói xong, những thị vệ đi theo Hách Liên Hiên không khỏi che miệng cười.
Tuy rằng những lời này rất chân thành, nhưng bất kì ai cũng có thể nghe ra được đây chỉ là một cách châm biếm Hách Liên Trần. Hách Liên Trần đương nhiên hiểu được ý đồ của Hách Liên Hiên, sắc mặt trở nên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Phải không, theo ta, nếu không hiểu quy củ, ngươi nên tát miệng thật nặng."
Hách Liên Hiên nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, nhàn nhạt cười một tiếng: "Làm sao vậy, ta thấy mỗi lần ta cùng huynh nói chuyện, ta đều rất có chừng mực."
“Ngươi, ngươi thật khốn nạn.” Hách Liên Trần tức giận đến mức không thể phản bác được, chỉ có thể oán hận nói.
"Tam ca, lễ vật này mặc dù không cần, nhưng mà đặt ở đây có chút thất lễ." Lãnh Ly mỉm cười, dùng ngón tay sờ lên ba cái đầu rắn vàng trên cổ tay, tựa hồ căn bản không đem Hách Liên Trần để vào trong mắt.
Hách Liên Trần nhìn thấy Lãnh Ly dáng vẻ kiêu ngạo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ không để cho ngươi yên ổn.” Lãnh Ly liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Phải không? Hiện tại không phải lúc nói những lời này. Đến lúc đó ai thắng ai bại, thật sự chưa thể nói trước được. "
Hách Liên Trần khịt mũi, “Hừ, cứ chờ xem.” Hắn phất tay, quản gia bên cạnh lập tức hiểu ra, chỉ huy một ít thị vệ kéo năm thi thể vào trong. Dù sao đặt ở nơi này cũng không tốt lắm.
“Đúng rồi, chó ngoan của ngài đâu?” Lãnh Ly dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền hỏi.
Hách Liên Trần sững sờ một hồi mới hiểu được ý của Lãnh Ly, hừ một tiếng không nói gì. Lãnh Ly cũng mặc kệ hắn, tự nói: "Con chó ngoan của ngài gần đây ăn no rồi, căn bản là không cần ngài làm bạn nữa. "
Ngụ ý là Hách Liên Mặc đã muốn cùng hắn bằng mặt không bằng lòng.
Nàng không định nói như vậy, hôm qua phân tích của Hách Liên Hiên rất đúng. Trước khi diệt trừ chính mình, Hách Liên Trần và Hách Liên Mặc sẽ không đoạn tuyệt, ít nhất sẽ không công khai quyết liệt. Nhưng, nói như vậy, có thể làm cho Hách Liên phân tâm từ việc hỏi thăm Hách Liên Mặc, cũng có thể tạm thời giảm bớt áp lực của chính mình.
Quả nhiên sắc mặt Hách Liên Trần thay đổi, khóe miệng hiện lên vẻ run rẩy, tuy nhiên hắn cũng biết đây là kế khiêu khích của Lãnh Ly, tuy rằng gần đây hắn đối với Hách Liên Mặc có chút nghi ngờ. Nhưng cả hai cũng không công khai biểu hiện ra mặt.
“Chuyện của ta, ngươi không có tư cách xen vào.” Hách Liên Trần rốt cục đè nén suy nghĩ trong lòng, gằn từng chữ nói.
Lãnh Ly không lùi bước, nàng chế nhạo nói: "Ta chỉ là ân cần nhắc nhở, ta nghĩ ngươi cũng biết tình huống của ngươi không tốt lắm." Lúc này, cố ý kích động tốt hơn nhiều so với uy hϊếp. Đối với người như Hách Liên Trần, phải vừa mềm vừa cứng mới được.
Hách Liên Trần sắc mặt rất khó xem, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng cùng nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền tiêu tan, hắn trở lại phong thái thường ngày, nhàn nhạt cười: "Cảm ơn em dâu đã quan tâm, đi đường xa như vậy để thông báo tin tức này cho ta, thật làm cho ta cảm động…” Không cần nói cũng biết trong giọng nói mang đầy vẻ châm chọc
Hách Liên Hiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: "Đây là chuyện đương nhiên. Dù sao ngươi cũng là tam ca của ta. Ngươi bất nhân, ta cuối cùng cũng không thể không bất nghĩa."
Khi Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đến, bọn họ gọi theo Vu Đồ chính là nhằm mục đích làm nhục hắn ta. Lúc này Vu Đồ đang đứng một bên, vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt của của hắn thỉnh thoảng cùng Hách Liên Trần chạm nhau, nhưng lại vội vàng cúi đầu, sợ hãi rụt rè.
Lãnh Ly đột nhiên cười nói: "Vu quản gia, ta thấy ngươi cùng Tam Vương gia mày đi mắt lại, có phải hay không muốn ở lại nơi này ..." Vu Đồ sửng sốt, vội vàng nói: "Yến Vương Phi nói đùa, Vu Đồ đối với Yến Vương trung thành tận tâm, như thế nào lại có loại ý tưởng này trong đầu.”
“Ồ, Vu quản gia, không phải ngược lại là nói ta vu oan cho ngươi sao.” Lãnh Ly không buông tha hắn, cơ hội nhục nhã hắn trước mặt chủ nhân hắn cũng không có nhiều lắm. Lãnh Ly bình thường đối với hắn cũng không vừa mắt, bởi vậy hôm nay một chút tình cảm cũng không lưu lại "Vậy ngươi nói, Yến Vương nên xử trí ta như thế nào."
Vu Đồ thân thể run rẩy, cười gượng: "Vu Đồ không có ý đó, ta chỉ là nói ra lời trong lòng. Nếu Yến Vương phi không vừa ý, vậy trực tiếp cắt chức của ta"
Lời nói của hắn rất khéo léo, Lãnh Ly lập tức lâm vào tình thế khó xử. Nếu Lãnh Ly thật sự cắt chức hắn, tương đương với việc thừa nhận không hiểu lòng trung thành của hắn, nếu không, mục đích của ngày hôm nay cũng không thế nào đạt được.
Bất quá thanh danh Lãnh Ly bên ngoài, ai cũng không đánh giá cao nàng, cho nên nàng trước mặt mọi người cũng không cần quá hiểu biết, "Ừm, nếu Vu quản gia đã nói như vậy, ta liền gánh vác tội danh này đi."
Lời nói của Lãnh Ly tương đương với một quả đấm nặng nề, hung hăng đập vào đầu Vu Đồ. Không ngờ Lãnh Ly thế nhưng hoàn toàn không để ý tới quy tắc trò chơi như vậy. Nhưng sự tình đã đến trình độ này, thật sự không còn đường lui nữa.
Hách Liên Trần cũng ngạc nhiên nhìn Lãnh Ly. Sau đó có cảm giác khủng hoảng, Lãnh Ly quả nhiên là một nhân vật có thế lực, chỉ trong mấy ngày, trước tiên là đem mĩ nữ mình tặng loại bỏ, sau đó lại nhân cơ hội này mà đem Vu Đồ tiêu diệt tận gốc, quản nhiên là có chút lợi hại.
Vu Đồ biết Lãnh Ly nói chuyện giữ lời, hiện tại chỉ có Hách Liên Trần người có thể giúp mình, cho nên nhìn về phía Hách Liên Trần, nhưng Hách Liên Trần làm như không thấy, không có nhìn hắn. .
Trong trường hợp này, nếu Hách Liên Trần thu nạp Vu Đồ, sẽ cho người khác ấn tượng rằng hai người bọn họ đang cùng một giuộc, bày mưu tính kế với Yến Vương, cho nên dù Hách Liên Trần có ngu ngốc cũng sẽ không làm, như vậy sẽ để lại nhược điểm cho người khác nhòm ngó! Suy cho cùng, thứ hắn đang muốn là ngai vàng, nên ít nhất hắn cũng phải để lại hình ảnh nhân từ và công bằng cho người khác.
"Vu quản gia, sao vẫn còn ở lại đây làm gì? Tìm chủ nhân mới của ngươi, ôi, nói sai rồi, không phải chủ nhân mới, mà là chủ cũ. Thật sự mà nói, bọn ta mới là chủ nhân mới của ngươi." Lãnh Ly không quên châm chọc vài câu. Đối với người như hai mặt như Vu Đồ khiến người khác chán ghét mà nói, thì việc Lãnh Ly bỏ đá xuống giếng cũng không có gì là lạ.
Cúi đầu xấu hổ, Vu Đồ đỏ mặt, cay đắng liếc nhìn Lãnh Ly, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh, nhưng khi ánh mắt chạm vào con rắn vàng trong tay Lãnh Ly, hắn lập tức ảm đạm. Hắn biết Lãnh Ly này không dễ đối phó như vậy.
Hách Liên Hiên cười cười, hắn cũng không thèm nhìn đến Vu Đồ, đối với loại người vừa sống dưới mái nhà của mình vừa đóng vai tay sai cho kẻ khác, hắn cũng không thèm để ý. Hắn đã xem Vu Đồ không vừa mắt từ lâu rồi, bây giờ Lãnh Ly thể hiện chính là hợp ý hắn.