Trong lòng Long Kiều hiện tại cũng đang hoang mang lo sợ bất an, nghe thấy Tĩnh Nhi nói vậy thì không nhịn được, nói: "Muốn an ủi nàng ta thì ngươi tự đi an ủi nha, kéo ta vào làm gì.
Nàng biết, Lãnh Ly tuyệt đối không bỏ qua như vậy, thứ lợi hại hơn vẫn còn ở phía sau. Cho nên hiện tại việc quan trọng nhất chính là nghĩ một kế sách vẹn toàn, từ đó tránh được chiêu độc của Lãnh Ly. Có thể hoàn thành được nhiệm vụ của Tam Vương gia hay không thì còn phải chờ tiếp.
Tĩnh Nhi co rúm cuộc tròn người lại, khuôn mặt hung dữ nhìn Vĩnh Thu đang nửa điên nửa dại, mặc dù rất muốn tiến lên giúp nhưng gan quá nhỏ. Chỉ có thể giơ mắt nhìn Vĩnh Thu đang phát điên dưới đất.
Long Kiều nhăn mày, nghĩ cách chạy thoát bàn tay độc ác của Lãnh Ly. Lời nói của Lãnh Ly ban ngày đột nhiên lặp đi lặp lại trong đầu nàng ta. Lúc đó, Lãnh Ly nói với Hách Liên Trần rằng ba ngày sau sẽ tặng cho hắn một phần lễ vật lớn. Bây giờ Long Kiều mới mơ hồ hiểu ra, phần đại lễ này có khả năng là cái gì đây.
Trong nháy mắt ánh mắt bao phủ sự sợ hãi, Long Kiều cảm thấy hắn như đang chìm trong sát ý. Lúc đầu khá trấn định nhưng giờ cũng bắt đầu khẽ run lên.
Bên ngoài gian phòng.
Chẳng biết từ bao giờ Lãnh Ly đã đứng bên cạnh cửa sổ. Trên mặt hiện lên ý cười, bàn tay vô thức trêu đùa kim xà ba đầu. Con rắn ba đầu kia vô cùng ngoan ngoãn, quấn trên cổ tay của nàng trườn tới trườn lui, miễn cưỡng duỗi người ra.
Cách đó không xa, Vu Đồ nhìn thấy biểu hiện của Lãnh Ly thì hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn thực sợ có hơi sợ thủ đoạn của Lãnh Ly. Nhất là loại công phu này, Lãnh Ly thần không biết quỷ không hay chỉnh đến chết đi sống lại mấy mỹ nữ vốn dĩ vô cùng cao ngạo mà Tam vương gia đưa tới. Vưu Ngọc thậm chí còn mất mạng.
Sự tàn nhẫn của Lãnh Ly có thể thấy được một chút. Vu Đồ phảng phất nhìn thấy tương lai của mình. Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng.
"Vu quản gia, ngươi đứng ở đó làm gì, chẳng lẽ muốn nói chuyện với bốn đại mỹ nữ bên trong sao." Ánh mắt Lãnh Ly sắc lạnh, phát hiện ra Vu Đồ đang núp sau cây.
Ngượng ngùng cười vài tiếng, Vu Đồ giả vờ như không có chuyện gì, từ phía sau cây đi ra, cười nói: "Vương phi nói như vậy là sao, mấy người này dựa vào việc được Tam vương gia cưng chiều liền kiêu căng ngạo mạn, không để vương phi vào mắt cũng nên trừng phạt một chút là đúng."
Ở trước mắt Lãnh Ly, hắn không thể không nói loại lời trái lương tâm này. Mặc dù hắn đúng là bất mãn với thái độ ngạo mạn của đám người Long Kiều, nhưng mà vẫn chưa tới mức muốn dồn họ vào chỗ chết.
Huống hồ, vừa rồi đứng phía sau cây quan sát chính là hi vọng tìm được cơ hội cùng mấy người Long Kiều thương lượng làm sao để đạt được mục đích của Hách Liên Trần.
Không nghĩ tới Lãnh Ly đã chờ ở ngoài cửa sổ. Còn rất nhanh đã phát hiện ra mình. Trong lúc bối rối, hắn đành ném đá xuống giếng.
Vu Đồ rất kinh ngạc phát hiện Lãnh Ly thế mà cười với mình. Nhưng hắn biết rõ Lãnh Ly vì cái gì mà cười. Quả nhiên lúc hắn cảm thấy bất an, Lãnh Ly đã nói ra: "Vu quản gia nói câu này, nói rất giống tiếng người..."
Sắc mặt Vu Đồ trầm xuống nhưng lại không tiện phát tác. Lãnh Ly cười nhạt, uyển chuyển nói: "Nói như vậy, Vu quản gia cũng đồng ý đem mấy nữ nhân đang phát điên kia kéo ra hành hình?"
Sắc mặt Vu Đồ lại biến sắc, thủ đoạn của Lãnh Ly thật sự là tàn nhẫn đến mức khiến hắn sợ hãi.
Lãnh Ly cũng không thèm quan tâm hắn, nói thêm một câu: "Thật là nhiễu người thanh tĩnh*, đuổi sớm một chút cho đỡ phiền lòng." Một câu hời hợt cũng đã quyết định sống chết của Vĩnh Thu.
Lãnh Ly thu lại nét lười biếng trên gương mặt kiều diễm mà lấy lại tinh thần, trái tim Vu Đồ nhảy lên kịch liệt. Muốn hắn phất tay một cái đưa người khác cận kề với cái chết, hắn đúng là không có loại định lực này.
Lãnh Ly dường như rất hưởng thụ hình ảnh sắc mặt Vu Đồ biến hóa liên tục, xùy một tiếng, bật cười: “A, Vu quản gia thật không tầm thường, cái tuyệt chiêu trở mặt này không biết là học được từ chỗ nào nha."
Vu Đồ hận đến mức cắn chặt răng, diễn ra một vẻ kính cẩn, nhưng là hai bộ lông mày hiện lên nộ khí, bất luận như thế nào cũng không thể che giấu được. Thế nhưng ở trước mặt Yến vương phi lạnh lùng này, hắn cơ hồ luôn cảm thấy bị trói chân trói tay, không có chỗ thi triển.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta dạy ngươi làm thế nào sao." Gương mặt xinh đẹp đột nhiên lạnh xuống. Trong mắt Lãnh Ly ngập tràn sự tức giận, mũi ngọc cao ngạo có chút mấp máy, trông rất đẹp mắt. Nhưng mà càng là thứ đẹp mắt thì lại càng nguy hiểm.
Thân thể Vu Đồ run lên một cái, liền vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, tuân theo vương phi phân phó." Hắn một khắc cũng không dám dừng lại, đi qua mở cửa phòng đem Vĩnh Thu kéo ra ngoài.
Lúc Lãnh Ly còn ở bên cạnh, Vu Đồ kiên trì hỏi: “Xin hỏi vương phi, không biết người muốn phạt bao nhiêu trượng? Ta không dám tự làm chủ." Thanh âm bên trong vậy mà nghe ra chút run rẩy.
Con ngươi Lãnh Ly lạnh xuống, giọng nói cũng là một trận băng lãnh: "Xem nàng ta có thể chịu được bao nhiêu trượng thì liền thêm mười trượng." Không có một chút đường lui.
Da mặt Vu Đồ giật giật vài cái, hiểu rõ ý tứ của Lãnh Ly. Đây rõ ràng là muốn đánh chết Vĩnh Thu mới bằng lòng bỏ qua. Dừng lại một chút, Vu Đồ đành phải rời đi.
Vĩnh Thu vẫn điên cuồng la to, không biết rằng bản thân sẽ chẳng mấy chốc mà kết thúc tuổi xuân ngắn ngủi. Lãnh Ly không thèm liếc nàng ta một cái, đờ đẫn đi vào phòng.
Trong phòng, ba người Long Kiều nhìn Vĩnh Thu bị kéo ra ngoài, trên mặt lập tức hiện lên một tầng khí đen. Tiếng Vĩnh Thu bị hạ trượng rất rõ ràng. Lúc Lãnh Ly tiến vào, các nàng giống như nhìn thấy quỷ. Nhất là Lãnh Ly cùng Hoàn Diễm, theo bản năng rụt về phía sau. Con mắt không dám cùng Lãnh Ly tiếp xúc, đều e ngại mà cúi đầu.
Ngược lại là biểu hiện của Long Kiều tốt hơn một chút. Nàng biết, Lãnh Ly đã đặt quyết tâm diệt trừ người nhóm mình, biểu hiện sợ hãi căn bản cũng không làm nên chuyện gì, không chỉ không thể lấy được sự đồng tình của Lãnh Ly mà ngược lại sẽ chỉ làm nàng càng coi thường.
"Quả nhiên đủ ác nha..." Long Kiều quyết định phản công. Có lẽ muốn thông qua phương thức này làm cho Lãnh Ly lưu lại cho mình một ấn tượng tốt, thậm chí nói không chừng sẽ tha cho mình.
Lãnh Ly rất có hứng thú đánh giá Long Kiều, mỉm cười , thần sắc băng lãnh biến mất hoàn toàn, lộ ra nét mặt ôn nhu điềm nhã mà chỉ có lúc ở trước mặt Hách Liên Hiên mới có.
"Nếu không phải, chẳng kẽ còn trông cậy vào ta để các ngươi đem Yên vương phủ quấy phá đến mức chướng khí mịt mù?" Thanh âm Lãnh Ly dường như mềm nhũn ra, không có một chút cảm giác sát phạt nào.
Dù sao nàng cũng là một nữ nhân, tự nhiên sẽ có một mặt của nữ nhân.
Chỉ có điều, mặt nữ tính nhu nhược của nàng từ trước đến nay chỉ biểu hiện ra với Hách Liên Hiên. Nói một cách khác, nếu là người khác có cơ hội được nhìn thấy một mặt nữ tính của nàng thì có lẽ đó là dấu hiệu thần chết đến.
Mà Long Kiều lại hiển nhiên hiểu lầm biểu hiện mà Lãnh Ly lộ ra, nàng cảm thấy Lãnh Ly có hứng thú với mình, mà nàng cuối cùng cũng bắt được một cọng cỏ cứu mạng.
Cho nên nàng quyết định rèn sắt khi còn nóng.
"Thế nhưng ngươi đừng tưởng rằng loại này có thể dọa được bọn ta. Nói cho ngươi biết, bọn ta một chút cũng không sợ." Ngẩng đầu lên, Long Kiều cũng có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt lại hết sức kiên định, lộ ra một vẻ quyết không khuất phục.
Đối với loại người thủ đoạn độc ác như Lãnh Ly này thì phải dùng chiêu đối kháng này.
Long Kiều rốt cuộc cũng là cao thủ tranh thủ tình cảm khi hầu hạ Tam vương gia, đối với người khác nắm chắc tâm cơ xem như khá thú vị.
Thế nhưng lần này nàng ta lại tính sai rồi. Bởi vì Lãnh Ly căn bản không phải là loại người theo lẽ bình thường. Nhất là nàng đã nhìn ra Long Kiều chẳng qua chỉ là lợi dụng lúc tính cách mình mềm mỏng.
Lãnh Ly thập phần suиɠ sướиɠ mà nở nụ cười.