Một lát sau, Lãnh Ly và Hách Liên Hiên tinh thần thoải mái đi tới thiên sảnh gặp Hướng Tinh Bảo.
Lãnh Ly cười híp mắt nhìn chằm chằm Hướng Tinh Bảo, hắn ta dáng vẻ gầy guộc, cười nói: “Dáng người thanh mảnh đúng là rất có vẻ tiên phong đạo cốt."
Hướng Tinh Bảo lần đầu nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như Lãnh Ly, hắn ta thấy Lãnh Ly nở một nụ cười thân thiện với mình, vậy mà hơi mặt đỏ.
Hách Liên Hiên nhìn thấy không đúng, lập tức bước ra chuyển đề tài, đồng thời còn nhìn về Hướng Tinh Bảo với nét mặt khinh thường, nói: "Ly Nhi, nàng có vừa ý người này không?"
Dáng vẻ Hách Liên Hiên ghen làm Lãnh Ly bị chọc cho phát cười, làm sao nàng sẽ thích một đứa bé được chứ, "Chúng ta có hài lòng hay không không quan trọng, mấu chốt là phụ hoàng có hài lòng hay không." Ánh mắt nàng lại rơi vào Hướng Tinh Bảo, "Ta hỏi ngươi này, vào cung không phải là chuyện đơn giản, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể sẽ chết, ngươi có dám đi không?"
Hướng Tinh Bảo không chần chờ gì lập tức gật gù, bởi vì nh ữngchuyện này đêm qua hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu byâ giờ hắn nói là mình không đi, chỉ sợ Vương Gia xấu bụng kia nhất định sẽ gϊếŧ mình , thế nào cũng chết, còn không thì liều mạng, hơn nữa hắn thật sự rất muốn học dịch dung thuật.
Lãnh Ly rất khâm phục lòng can đảm của hắn, hài lòng gật gù, lại cẩn thận đánh giá trang phục của hắn, đạo bào màu xám đen, bộ trang phục được Hướng Tinh Bảo mặc trên người có vẻ rất hào phóng, mái tóc khô vàng phồng lên, khuôn mặt khá là thanh tú.
"Ngươi vào cung trước hết ta nên nhắc nhở ngươi." Lạnh cách sửa sang lại thân thể, sau đó ngữ khí lạnh lẽo nói, "Nếu ngươi vì bọn ta làm việc như vậy ...nhất định không được phản bội, nếu ngươi dám phản bội, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết." Nói xong, Lãnh Ly trên tay bày ra ba con rắn vàng, mấy con rắn này cho Lãnh Ly biết rằng, nếu người nào có lòng căm thù với Lãnh Ly, như vậy lưỡi chúng sẽ phun ra màu đỏ tươi, há miệng mở ra nanh vuốt sắc bén hướng về phía người kia.
Hướng Tinh Bảo lấy làm lạ, không ngờ Lãnh Ly vẻ mặt vẫn ôn hòa, nếu đáng sợ như vậy, quả nhiên là một đôi với tên Vương Gia xấu bụng kia. Hắn bây giờ thật sự hối hận, nhưng hối hận đã không còn kịp.
Cảm giác như dấn thân vào nhầm chổ, thực sự là quá kém!
"Điều này Yến vương phi xin yên tâm, tiền tài giúp tại hạ giải trừ tai hoạ cho người, tại hạ sẽ không phản bội , tại hạ cũng là người trong giang hồ, người trong giang hồ đặt tín nghĩa hàng đầu ." Hướng Tinh Bảo nhìn Hách Liên Hiên và Lãnh Ly tỏ ra thái độ chính ngôn của mình, mà hắn bởi vì quá kích động làm cho búi tóc trên đầu hắn bị bung ra, sau đó buông xuống trước mắt của hắn.
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên bật cười, Hướng Tinh Bảo này là đang thứ lỗi! Sao lại buồn cười như vậy chứ.
Hướng về Tinh bảo có chút quẫn bách, gò má hắn đỏ chót, gầm nhẹ nói: "Tại hạ nói đều là thật sự."
Lãnh Ly ngưng cười nói rằng: "Ừm, bọn ta đều biết, có điều cho một đứa nhóc mới mười sáu tuổi tiến cung quả thật sẽ có chút khó khăn cho ngươi. Ở Bích Xuân điện có một cô nương Hồng Loan, nếu ngươi có phiền toái gì mà ta và Yến Vương không có cách nào đến giúp được, thì ngươi có thể đi tìm nàng ấy."
Hướng Tinh Bảo nghe xong gật gù, hắn cảm giác mình bị coi khinh , "Tại hạ biết, đừng nghĩ tại hạ kém cỏi như vậy."
Hách Liên Hiên thấy khá yên tâm nói: "Tối hôm nay, ta đưa ngươi vào cung, đến lúc nhớ thể hiện bản thân cho tốt."
"Vâng." Hướng Tinh Bảo liễm ngụ ở đáy lòng bất mãn, gật gù.
Lãnh Ly gọi Thu Hà đến, nàng dặn dò Thu Hà sửa sang tóc tai lại cho Hướng Tinh Bảo, sửa lại bộ y phục cho Hướng Tinh Bảo, đạo bào này thật sự to quá, như vậy tiến cung sẽ không hay lắm.
Thu Hà hé miệng cười trộm, đưa Hướng Tinh Bảo đi tới sân sau, để hắn tắm rửa thay y phục, lại vắn tóc cho hắn thêm lần nữa, cuối cùng đưa hắn đến trước mặt Lãnh Ly và Hách Liên Hiên.
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên gật gù khá hài lòng, Lãnh Ly nụ cười nhạt nhòa nói: "Nhìn thế này hợp mắt hơn nhiều, cảm giác cả người ngươi đều đã thay da đổi thịt rồi."
Hướng Tinh Bảo có chút ngại ngùng mặt đỏ lên hừng hực, lúc này bụng của hắn hăng hái kêu lên.
Thu Hà nhịn cười muốn nội thương, Lãnh Ly và Hách Liên hiên cũng nhẫn nại nếu không thì bật cười thành tiếng, Hướng Tinh Bảo này đúng là hài hước mà.
Hướng Tinh Bảo tay nắm chặt, quát: "Cười cái gì mà cuòi, là ta đói bụng quá thôi."
Hách Liên Hiên vỗ vỗ tay, nói với Thu Hà : "kêu người mang cơm lên đi."
"Vâng." Thu Hà lui ra, rất nhanh bọn hạ nhân bưng cơm nước nối đuôi nhau mà vào.
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên ngồi ở trước bàn, Lãnh Ly gọi: "Ngươi cũng lại đây ngồi đi, không cần khách khí."
Hướng Tinh Bảo không nghĩ tới Lãnh Ly và Hách Liên Hiên với chức danh là Vương Gia Vương Phi, lại có thể để hắn ăn cơm chung với họ. Không phải hắn tự ti, hắn xuất thân ở Ô Y Hạng, quả thực người ở Ô Y Hạng đều bị xem thường giống như kỷ nữ thanh lâu, có điều người Ô Y Hạng thường để lại ấn tượng tốt cho người khác, hắn lại được đãi ngộ cao như vậy, đây chính là lần đầu tiên. Hơn nữa những món ăn trên bàn thật sự nhìn rất ngon, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ào bát đồ ăn, nuốt một ngụm nước bọt.
"Lại đây đi." Hách Liên Hiên lại gọi một lần nữa.
Hướng Tinh Bảo cũng không khách khí, hắn ngồi vào trước bàn, bắt đầu ăn đồ ăn.
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên cũng không quá đói, vốn dĩ họ chỉ tùy tiện ăn một ít, thì đặt đũa xuống, sau đó nhìn Hướng Tinh Bảo ăn như hùm như sói, một bàn đồ ăn hắn như một cơn gió, quét cạn sạch sẽ.
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên nhìn nhau, cũng biết hắn là đứa trẻ đáng thương, trong lòng có chút thương tiếc hắn, đối xử hắn như đệ đệ.
Lãnh Ly cúi đầu cười mỉm cười, lúc nào bản thân cũng trở nên mềm lòng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ánh mắt an nhiên của nàng bắt gặp ánh mắt ấm áp của Hách Liên Hiên.
Từ trước đến giờ đều là do Hách Liên Hiên, mới có thể làm cho nàng thay đổi nhiều đến như vậy, mặc dù là đối với kẻ địch lãnh khốc vô tình, nhưng nàng vẫn giống với người bình thường, vãn chất chứa tình cảm, là chàng đã bảo vệ nội tâm yếu mềm nhất của mình.
Hướng Tinh Bảo nhìn tới nhìn lui thấy hai người bất động, sau đó nói: "ay, hai người không phải là phu thê sao, lại còn đỏ mặt?"
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên lấy lại tinh thần, Hách Liên hiên trừng mắt nhìn Hướng Tinh Bảo, không vui nói: "Tiểu tử, biết cái gì chứ."
Hướng Tinh Bảo kháng nghị nói: "Tiểu tử đã mười sáu tuổi rồi, hơn nữa hai người cũng cũng không lớn hơn tiểu tử bao nhiêu đâu, chỉ là không đủ dinh dưỡng nên vóc dáng khiêm tốn thôi."
Hách Liên Hiên đúng là rất tán thành câu kia của hắn"Vóc dáng khiêm tốn, dù sao khi mình 16 tuổi, cao hơn rất nhiều so với hắn bây giờ. Điệu bộ hắn đắc ý, sau đó dùng tay chỉ nhẹ vào đầu hắn: "Tiểu tử chính là tiểu tử."
"Đáng ghét." Hướng Tinh Bảo bắt lấy tay Hách Liên Hiên , nhưng hắn căn bản đánh không lại Hách Liên Hiên, chính mình chỉ có bị bắt nạt.
Lãnh Ly cười nhạt, từ trong người lấy ra hai bình thuốc cho Hướng Tinh Bảo, nàng dặn dò: "Màu đỏ chính là cho ngươi mỗi ngày cho Hoàng Thượng dùng , mà màu xanh lam chính là ta chuẩn bị cho ngươi . Nếu ngươi gặp nguy hiểm gì, thì uống thuốc ngay, giúp công lực của ngươi sẽ tắng nhanh trong nháy mắt, hiệu quả nhưng sau đó vẫn sẽ không tổn hại thân thể của ngươi."
Hướng Tinh Bảo cảm thấy mới lạ, hắn mở ra bình thuốc xanh lam đưa tới chóp mũi ngửi thử, bên trong có một mùi hương lạ thoang thoảng bay ra, khiến tinh thần thoải mái. Không nghĩ tới Lãnh Ly lại cao tay như thế, hắn lập tức nhìn về phía Lãnh Ly sùng bái , "Yến vương phi, người hãy nhận tiểu tử làm đồ đệ, tiểu tử sẽ học hỏi người."
Lãnh Ly lắc lắc đầu thản nhiên nói rằng: "những thứ ta biết đều là độc thuật, hai bình thuốc này là ta nhọc nhằn khổ sở xem rất nhiều y thuật mới nghiên cứu điều chế ra được."