Hai hàng lông mày của Lãnh Ly nhíu chặt, đang êm đẹp lại có một đạo sĩ xuất hiện. Suy nghĩ kỹ một chút, Hoàng Thượng tuổi gần sáu mươi, ông ấy đã có được hoàng quyền chí cao vô thượng, làm sao lại không hi vọng mình có thể hưởng thụ vĩnh viễn phần quyền lợi. này Chỉ là làm gì có trường sinh bất lão, nàng cười lạnh, thì ra là Phương Tần cũng coi là có tâm.
Chỉ sợ hiện tại hoàng thượng thân thể đã không còn tốt.
Cứ tiếp tục như thế, nếu như Hoàng Thượng đột nhiên băng hà, như vậy ai leo lên hoàng vị, chính là một ẩn số.
"Còn tra được cái gì, chuyện này cùng Hách Liên Trần có liên quan gì sao?" Lãnh Ly lo lắng Hách Liên Trần cùng Hách Liên Mặc cùng nhau liên thủ một bên hát mặt đen, một bên hát mặt trắng.
"Đây cũng là điều thuộc hạ muốn nói, Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Trần trước đó vài ngày tại Vân Phủ ầm ĩ một trận lớn." Vu Càn Phong nói.
"Ồ?" Lãnh Ly lập tức hứng thú, nàng nhìn về phía với Càn Phong nói: "Nhanh, nói nhanh một chút."
"Không có ai biết vì cái gì." Vu Càn Phong hiển nhiên bởi vì chưa đầy thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Lãnh Ly mà có chút chột dạ.
Lãnh Ly khoanh tay, chậm rãi gật đầu, chắc hẳn bọn hắn bởi vì việc nào đó đặc biệt mới ầm ĩ lên, cho nên mới sẽ không bị để người khác nghe thấy, sự việc phát sinh ở Vân Phủ thự sự là khiến người ta hoài nghi cùng tò mò.
Lãnh Ly khoát khoát tay, "Ngươi đi xuống trước đi."
"Vâng." Vu Càn Phong lui ra.
Thần sắc Lãnh Ly càng ngày càng thâm trầm, dần dần biến mất bên ngoài hành lang đang mưa.
Hách Liên Hiên từ trong cung trở về, Lãnh Ly nhìn thấy hắn trực tiếp hỏi: "Hách Liên Trần cùng Hách Liên Mặc phát sinh cãi vã chàng cũng đã biết?"
Hách Liên Hiên thất vọng không thôi, vốn dĩ hắn vừa vào cửa khó có thể nhìn thấy khuôn mặt Lãnh Ly tươi cười đón mình, trong lòng phi thường cao hứng, thế nhưng Lãnh Ly mới mở miệng nụ cười của hắn liền cứng tại khóe miệng, thì ra căn bản nàng không phải bởi vì trông thấy hắn mới hưng phấn như vậy a.
"Ly Nhi, nhìn thấy vi phu, nàng không có gì khác muốn nói a?" Hách Liên Hiên nháy cặp mắt vô tội đầy ẩn ý đưa tình nhìn về phía thê tử.
Lãnh Ly không hiểu ý tứ trong lời của hắn, nàng nói: "Lúc sáng sớm cũng có nói qua rồi, hiện tại ta chỉ muốn hỏi chàng điều đó thôi”
Hách Liên Hiên khoanh tay, không biết làm thế nào liền sờ sờ cái cằm, sau đó hậm hực nói: "Chuyện kia có nghe thấy chút ít." Ảnh Tổ đã đem chuyện phát sinh sau khi hắn rời kinh thành nói cho hắn.
"Vậy có nghe được cái gì không?" Lãnh Ly lại hỏi.
Hách Liên Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có." Thần sắc hắn hơi trầm xuống, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai loại tình huống, một cái là trở mặt thành thù, đấu tranh nội bộ, một cái khác chính là diễn kịch cho người ngoài nhìn.
Bất quá hắn ngược lại cảm thấy huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù khả năng tương đối lớn, Hách Liên Mặc bên cạnh Hách Liên Trần làm thủ hạ lâu như vậy, cũng nên bộc phát.
Chỉ sợ Hách Liên Trần đến bây giờ đều còn không biết, còn có một ma trảo ẩn hình vươn về phía hắn ta.
Suy nghĩ của Hách Liên Hiên cũng chính là suy nghĩ của Lãnh Ly, dù sao qua hai ngày nữa sẽ vào cung gặp nhau, nàng tự tới thăm dò tốt hơn.
Mỗi một lần con ngươi Lãnh Ly sáng ngời thần thái thay đổi sáng láng, lập loè tỏa sáng đã nói lên đáy lòng nàng lại có kế hoạch. Hách Liên Hiên thưởng thức dáng vẻ này của nàng, thế nhưng lại khó tránh khỏi vì nàng lo lắng.
Hai ngày sau, Phương Tần sinh nhật, Hoàng Thượng tại Sùng Hoa điện sắp xếp buổi tiệc, vương công quý tộc văn võ bá quan đều xuất hiện.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên cũng vào cung chúc thọ, trước hết đi Thúy Vi Cung của Phương Tần.
Trang phục Thúy Vi Cung đổi mới hoàn toàn, bên trên cửa cung cùng hành lang treo đầy đèn màu còn có dây lụa thải sắc. Hai cung nữ nhỏ đứng trước cửa cung, nghênh đón đều là khách quý.
"Bái kiến Yến Vương, Yến Vương Phi." Tiểu cung nữ hướng bọn họ hành lễ.
Lông mày Lãnh Ly nhíu lại, lúc nào trong cung Phương Tần lại xuất hiện cung nữ như thế này, biểu hiện vừa tự nhiên lại hào phóng không giống như cung nữ bình thường.
Tiểu cung nữ hiển nhiên không có nhìn ra lo lắng trong đáy mắt Lãnh Ly, cười tủm tỉm với Lãnh Ly nói: " Nương Nương nhà nô tỳ đang ở bên trong chờ hai vị, xin mời ạ."
Lãnh Ly thu liễm hàn khí ở đáy mắt, mình biển hiện quá mức băng lãnh ngược lại làm cho người khác cảm thấy nàng dung không được cái gì, không bằng giống như Hách Liên Hiên, biểu hiện không có gì đặc biệt, ngược lại sẽ không bị người ta nắm đuôi.
Đi vào sảnh chính Thúy Vi Cung, Tâm Xảo đưa tiễn một nhóm khách nhân cuối cùng, nàng ta nhìn thấy Lãnh Ly biểu hiện lại cực kì trấn định cùng lãnh đạm. Lãnh Ly chính đoán Tâm Xảo đã bị nắm thóp, lại phát hiện nàng ta thừa dịp tiểu cung nữ kia xoay người, đến bên cạnh mình nhét một tờ giấy.
Lãnh Ly biểu hiện phi thường thong dong trấn định, dường như cái gì cũng không có phát sinh.
Đi vào bên trong tẩm cung, Phương Tần hôm nay một thân đỏ bừng cung trang hoa lệ, búi tóc được bới cao, cắm một trâm cài tóc Hỏa Phượng, lại càng lộ vẻ tinh xảo như ngọc điêu khắc, liền cười lạnh, quả nhiên là có cao nhân chỉ dẫn, nhìn xem cả phòng bài trí vô cùng xa hoa, chỉ sợ người thao túng nàng ta cũng rất đau đầu đi, phô trương như thế, làm sao lại không bị người khác ghen ghét.
"Phương Tần Nương Nương." Lãnh Ly hành lễ thỉnh an, mà Hách Liên Hiên cũng như thế.
Phương Tần biết tất cả mọi người nơi này xem thường nàng ta, hiện tại thấy nàng ta được thánh sủng thì bị đám người ghen ghét. Nàng ta thần sắc nhàn nhạt liếc Lãnh Ly một chút, đạm mạc nói: "Yến Vương Phi cuối cùng nhớ tới cố nhân là ta đây."
Lãnh Ly cũng đáp lại nàng ta nụ cười yếu ớt, "Chúng ta không phải cố nhân, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ biến thành cừu nhân."
Phương Tần đại mi nhăn lại, "Ngươi muốn diệt trừ ta." Giọng nói của nàng ta nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Lãnh Ly lắc đầu, "Không cần đến ta động thủ." Đây là việc nàng đã sớm biết kết quả, bởi vì chỉ sợ Hách Liên Trần cùng Hách Liên Mặc trở mặt, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ động thủ với nàng.
"Hừ, không có người có thể diệt trừ ta, Yến Vương Phi vẫn nên bỏ chút tâm tư đó đi." Phương Tần ngữ khí nhàn nhàn.
Lãnh Ly khóe miệng hơi kéo, Phương Tần không còn giống như trước e ngại nàng, bởi vì nàng ta có chỗ dựa mới, chỉ sợ là chỗ dựa mới này của nàng ta không đáng tin cậy.
Hiện tại bên cạnh nàng ta còn có đạo sĩ thúi, Hoàng Thượng đối với tên kia cực kì tín nhiệm, nếu như hắn trước mặt hoàng thượng thổi gió bên tai, chỉ sợ bọn họ đều gặp phải xui xẻo.
Cho nên vì phòng trừ hậu hoạn, Lãnh Ly cũng không dự định khoanh tay đứng nhìn, Hách Liên Trần nếu ra tay diệt trừ Phương Tần, nàng không ngại giúp hắn một tay.
"Đây là hạ lễ ta đưa cho Phương Tần Nương Nương, một kim khảm ngọc như ý, mong Nương Nương nhận lấy." Lãnh Ly cầm trong tay hộp đàn hương đưa tới trước mặt Phương Tần, nhẹ nhàng mở ra, trên mặt mang nụ cười không dễ phát giác.
Phương Tần từ khi được sủng ái đến nay, Hoàng Thượng đem tất cả kỳ trân dị bảo từ trong quốc khố lấy ra thưởng cho nàng ta, một kim khảm ngọc nho nhỏ như vậy căn bản là không lọt nổi mắt xanh của nàng ta.
Phương Tần nói, "Chẳng qua là một món đồ chơi nhỏ, Yến Vương Phi lâu ngày đi theo Yến Vương từ Miêu Cương đến Đông Doanh làm sao lại đưa tới đồ vật nghèo như vậy." Nàng ta duỗi bàn tay ngọc ngà, tiện tay hất một cái, đàn hương hộp rơi sấp trên mặt đất, mà kim khảm ngọc như ý từ trong bên trong hộp rớt ra, lăn thẳng đến bên chân Lãnh Ly.
Lãnh Ly không những không giận mà còn cười, "Đúng vậy a, thứ này xác thực không tốt, thật hi vọng Phương Tần người có thể giữ được ngạo khí . . ."
Phương Tần hai mắt trừng trừng, nàng ta biết Lãnh Ly đang nguyền rủa mình sẽ thất sủng, nàng ta giận dữ, mà cười một tiếng, nàng ta sẽ không thất sủng, mà bọn họ toàn bộ đều phải chết!