"Xảy ra chuyện gì sao?" Liên tưởng đến Hung Nô ở Bắc Cảnh thôi là Hách Liên Hiên liền có một loại dự cảm xấu.
"Ta đã nhận được thư của sư phụ khác của ngươi, Triệu Luân Thư, hắn bảo ta nhanh đến đây. Trên đường ta gϊếŧ thủ hạ của Hách Liên Trần phái tới, bọn hắn đi Miêu Cương." Giả Hồng Phong đi đến bên cạnh Hách Liên Hiên, nặng nề nói, "Ngươi nên cẩn thận, sợ là lần này hồi kinh sẽ vô cùng hung hiểm."
Hách Liên Hiên căn bản không sợ Hách Liên Trần, dù cho hắn ta có đùa nghịch hoa chiêu gì, hắn cũng sẽ không sợ sệt.
"Ta biết." Hách Liên Hiên nói.
Giả Hồng Phong nén giận, sau đó biến thành cười ha ha, "Kỳ thật từ trước đến nay vi sư vẫn ngao du tại Đông Hải, các ngươi đã không có việc gì vậy ta đi trước."
Hách Liên Hiên đưa Giả Hồng Phong ra tới cổng Vương phủ, vừa vặn gặp được Lãnh Ly đang trở về. Giả Hồng Phong gặp Lãnh Ly cũng là dáng vẻ cười ha ha, "Tức phụ của đồ đệ, chúng ta hữu duyên gặp lại nha. . ."
"Nếu sư phụ cũng muốn hồi kinh thì cùng nhau lên đường đi." Gương mặt Lãnh Ly lạnh như băng nở nụ cười khiến người khác không rét mà run.
Giả Hồng Phong nháy mắt với Hách Liên Hiên, thầm nghĩ, đồ đệ, ngươi tự cầu phúc đi.
Hách Liên Hiên hơi bối rối, hắn biết Giả Hồng Phong xuất hiện nhất định sẽ làm Lãnh Ly hoài nghi. Hắn cười đến trên trán đầy mồ hôi.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra." Lãnh Ly hai tay chống nạnh, mặt mũi đầy vẻ không vui, "Đừng nói chàng cũng không biết, ngày ấy chàng có thể tuỳ tiện liền gϊếŧ được Y Đằng Hạ đã nói lên thân thủ của chàng không tệ! Tại sao phải gạt thϊếp?"
Hách Liên Hiên ngượng ngùng cười một tiếng: "Ly Nhi, không phải ta cố ý giấu diếm nàng. Nàng cũng biết mấy hoàng huynh, hoàng đệ kia của ta ai cũng hung như mãnh hổ, nếu ta thể hiện năng lực thật của mình, bọn họ nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống ta."
Lãnh Ly hừ lạnh, nàng đương nhiên hiểu nếu bọn họ biết Hách Liên Hiên võ công cao cường, chỉ sợ đã sớm gϊếŧ hắn, đến cả vụn xương cũng không còn.
Thế nhưng hai người thành thân đã lâu, từ lúc ở chung đến nay, nàng tín nhiệm hắn như thế, không ngờ hắn vẫn không thẳng thắn với nàng.
Sao nàng có thể không tức giận!
"Buổi tối hôm nay chàng bảo Nguyên Tân Vương sắp xếp chỗ khác để ở đi, thϊếp không muốn nhìn thấy chàng." Lãnh Ly trừng mắt một cái, trực tiếp đi vào phòng, sau đó bịch một tiếng, mạnh mẽ đóng cửa phòng lại, còn khóa trái.
Hách Liên Hiên biết tình hình không tốt, hắn lập tức chạy đến cửa cầu xin tha thứ: "Ly Nhi, ta sai rồi, nàng đừng đuổi ta ra có được không! Ly Nhi, ta thật sự khôngcố ý lừa gạt nàng."
Sau đó đáp lại hắn chỉ có sự trầm mặc và làn gió đìu hiu.
Hắn thấy cửa phòng bị đóng liền đến trước cửa sổ, vừa định mở cửa sổ từ bên ngoài, Lãnh Ly đã đoán được hắn sẽ có hành vi này cũng đã khóa trái cửa sổ.
"Ly Nhi, ta thật sự sai rồi." Hách Liên Hiên vô cùng ủy khuất đứng trước cửa sổ.
"Cút." Thanh âm lạnh lùng của Lãnh Ly truyền ra từ bên trong.
Hách Liên Hiên lúc này mới phát hiện Lãnh Ly không có đùa, nàng thật sự đang tức giận.
Hắn có chút xấu hổ, thấy phản ứng hôm nay của Lãnh Ly, nếu nói ra một thân phận khác của mình, nàng chắc chắn cả đời cũng không tha thứ cho hắn.
May thay, hắn còn chưa thẳng thắn, xem ra chỉ có thể từ từ nói, không gấp được.
Hách Liên Hiên bất đắc dĩ rời khỏi Lạc Mai viện, hắn không còn dám làm Lãnh Ly tức giận, chỉ có thể ỉu xìu đi tìm Nguyên Tân Vương để ông thu xếp chỗ ở mới cho hắn.
Nguyên Tân Vương thấy vợ chồng son cãi nhau, ha ha cười một tiếng, thật đúng là thú vị.
Lúc ăn cơm tối, Lãnh Ly cũng bảo hạ nhân đưa vào phòng, không đến phòng khách dùng cơm.
Ban đêm, Hách Liên Hiên cẩn thận từng li từng tí đứng trong Lạc Mai viện, nhìn bóng Lãnh Ly in lên cửa, trong lòng hơi ưu tư.
Lãnh Ly ngồi trên giường, nàng đương nhiên biết Hách Liên Hiên ở ngay bên ngoài viện, cũng biết hắn đang nhìn hình bóng nàng.
Sắc trời dần lạnh, thành Đông Hải gần biển, ban đêm càng nhiều sương mù, nàng có chút lo lắng cho cơ thể của Hách Liên Hiên. Thế nhưng nghĩ lại, thân thể hắn chỉ giả bệnh, làm gì cần nàng phải lo lắng!
Dù có sinh bệnh cũng là hắn tự làm tự chịu! Không có quan hệ gì với nàng!
Nàng thở phì phì đi đến trước bàn thổi tắt nến sau đó nằm dài trên giường, bịt kín chăn đi ngủ.
Hách Liên Hiên thấy ánh nến trong phòng đã tắt, bóng của Lãnh Ly trên cửa sổ cũng biến mất, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, yên lặng đứng trong sân thật lâu, nhớ tới ngày mai còn muốn đi đường, lúc này hắn mới quay người rời khỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Hách Liên Hiên, Lãnh Ly mở to mắt, cuối cùng hắn cũng về.
Môi mỏng lộ ra nụ cười khổ, không biết bao giờ Lãnh Ly lúc nào tha thứ cho hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Hôm nay là ngày Lãnh Ly vàHách Liên Hiên lên đường trở lại kinh thành.
Hách Liên Hiên rất sớm đã đến cổng vương phủ, hi vọng có thể nhìn thấy Lãnh Ly. Nhưng hắn vẫn tới chậm, Lãnh Ly còn sớm hơn hắn một bước, nàng đã ngồi vào trong xe ngựa.
Hắn đi đến xe ngựa, vừa địnhleo lên đã thấy Phong Ảnh dắt ngựa đi đến bên cạnh hắn, sắc mặt ngưng trọng nói: "Vương gia, Vương phi có lệnh, để ngươi cưỡi ngựa."
Hách Liên Hiên ngượng ngùng, không ngờ lửa giận của nàng còn chưa tắt, hơn nữa còn không cho hắn lên xe ngựa. Hắn cười khổ cầm lấy dây cương, sau đó cưỡi lên ngựa.
Trên đường đi Lãnh Ly đều không trò chuyện với Hách Liên Hiên được một câu, vô luận Hách Liên Hiên có lấy lòng thế nà nàng cũng không để ý. Kỳ thật nàng cũng không biết đến cùng nàng muốn Hách Liên Hiên làm gì mới bằng lòng tha thứ cho hắn.
Nói không biết tha thứ cho Hách Liên Hiên như thế nào không bằng nói nàng không biết tha thứ cho chính mình như nào. Nàng đã học được một bài học đắt giá từ Hách Liên Trần, nàng cho là mình nhìn người rất chuẩn, nhưng lại không nghĩ tới cho dù là Hách Liên Hiên hàm hàm hậu hậu, thiên chân vô tà, hắn cũng là có bí mật.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, không phải nàng cũng có sao, trong đáy lòng nhiều bí mật như vậy, Hách Liên Hiên nhất định đã sớm phát giác, nhưng xưa nay hắn không hỏi nàng một câu.
Thì ra Hách Liên Hiên toàn tâm toàn ý tín nhiệm nàng, thế nhưng nàng lại hờn dỗi.
Năm ngày sau, Lãnh Ly và Hách Liên Hiên cuối cùng cũng trở lại kinh thành.
Hít lấy không khí quen thuộc, Lãnh Ly cảm thấy tâm tình thư sướng rất nhiều.
Cổng Yến Vương phủ.
Thanh Âm, Xuân Yến còn có Hạ Hà đã sớm đứng chờ, Thanh Âm tiến lên đỡ xuống Lãnh Ly xe ngựa. Hách Liên Hiên cũng nhảy xuống ngựa, hắn cười ha hả lấy lòng nói: "Ly Nhi, hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, mình ta tiến cung là được."
Đối mặt với sự quan tâm của Hách Liên Hiên, Lãnh Ly làm như không thấy, trực tiếp đi vào trong Vương phủ.
Bọn Thanh Âm đưa mắt nhìn nhau, Vương gia cùng Vương phi luôn luôn ân ân ái ái như này là làm sao? Trong ấn tượng của bọn họ Vương gia cùng Vương phi dường như rất ít khi cãi nhau.
Lãnh Ly trở lại phòng ngủ lập tức tắm rửa, muốn gột sạch một thân mỏi mệt.
.
Nàng thả lỏng thân thể ngâm trong nước nóng, đầu dựa vào cạnh thùng, dần dần cảm thấy mí mắt nặng nề, nàng ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Hách Liên Hiên trở về từ trong cung, Hoàng thượng khích lệ hắn một phen, còn khen thưởng hắn có năng lực bình định Đông Doanh, trong lúc nhất thời đại thần trong triều đều phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nhưng hắn cũng không dám coi nhẹ ánh mắt âm độc của Hách Liên Trần, bây giờ hắn đã không định tiếp tục giả mềm yếu, hiện tại đúng là thời điểm thích hợp để hắn thể hiện năng lực thật sự của mình, như vậy mới có thể củng cố thế lực.
Hắn trở lại Vương phủ, đến cửa phòng ngủ của Lãnh Ly, hắn đứng ngoài hô một tiếng: "Ly Nhi, nàng ở đâu?"
Bên trong không có người đáp lại hắn, hắn lên giọng, "Ly Nhi, nàng ở đâu, ta đi vào nha."
Thật lâu sau bên trong vẫn là một mảnh yên tĩnh, Hách Liên Hiên nhíu chặt mi, lo lắng Lãnh Ly ở trong phòng xảy ra chuyện gì, hắn đẩy cửa phòng ra, một hương hoa ẩm ướt từ đối diện thổi tới.