Mặc y phục xong, Lãnh Ly được Y Đằng Nhất Mặc đưa đến đình viện Y Đằng Hạ. Nàng thấy hắn ngồi trước bàn, đồ ăn được người hầu chuẩn bị kỹ càng.
Y Đằng Hạ nghe tin nhìn lại, trông thấy nhan sắc Lãnh Ly hắn vẫn giật mình như ngày nào. Mặc dù biết dung nạo Lãnh Ly phi phàm, nhưng sau khi thấy nàng mặc y phục rườm rà dành cho nữ tử Đông Doanh, vẫn đoan trang diễm lệ, mà đôi mắt nàng vẫn lãnh đạm như cũ, như một nữ tử lãnh diễm*, vậy mà khiến hắn có chút động tâm.
*Lãnh diễm: lãnh đạm, diễm lệ
Lãnh Ly ngồi đối diện Y Đằng Hạ, y phục trên người thực sự quá gò bó, làm động tác nàng đều trở nên không trôi chảy.
Tổng quản muốn nhắc nhở nàng ngồi xuống, Y Đằng Hạ lại ra hiệu cho tổng quản không cần nói gì, hắn thích dáng vẻ lãnh đạm của Lãnh Ly.
Lãnh Ly nhìn đồ ăn tinh xảo trước mắt, lại không muốn ăn chút nào.
"Thế nào, bọn họ đối với nàng rất nghe lời." Y Đằng Hạ nhàn nhạt cười, hắn nhìn qua khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Ly, đối với nàng có ý muốn chinh phục mãnh liệt.
Lãnh Ly hừ lạnh, "Còn tốt." Nếu bọn họ để mình khó coi, nàng không ngại để tiểu bảo bối trên cổ hoạt động tí.
"Có phải nàng muốn trở về Duyên Quốc không?" Y Đằng Hạ dò hỏi.
Ánh mắt Lãnh Ly bình tĩnh như nước, khóe môi nàng nhếch nhẹ lên, nàng có thể đoán ra mấy phần việc Y Đằng Hạ muốn làm gì. Nàng nhìn y phục hoa lệ trên người mình, "Không sai, khi ta gϊếŧ ngươi, ta sẽ trở về."
"Nàng cảm thấy nàng sẽ có khả năng kia sao?" Với công phu của mình Y Đằng Hạ rất tự phụ.
"Không thử một chút làm sao biết." Lãnh Ly vẩy khóe mắt một cái, khiêu khích nhìn hắn.
Y Đằng Hạ cười ha hả, ngược lại hắn muốn xem xem Lãnh Ly có thể tìm ra manh mối gì khi chưa quen cuộc sống ở Đông Doanh này.
Tới bây giờ, Lãnh Ly với Y Đằng Hạ chưa hề giao thủ, thế nhưng nàng rất rõ công phụ của Y Đằng Hạ, nhưng Y Đằng Hạ lại không dám xác định bản lĩnh của nàng, mà Lãnh Ly tinh thông độc thuật, hắn cũng chính là coi trọng nàng điểm ấy, muốn lấy nàng ấy về làm của riêng mình.
Hôm sau, Lãnh Ly còn chưa tỉnh ngủ, liền bị tì nữ hôm qua đánh thức.
"Chuyện gì?" Lãnh Ly ngồi dậy hướng về phía tỳ nữ ngoài cửa hỏi.
"Lãnh cô nương, Y Đằng Hạ đại nhân muốn đi Liễu Thành, ngài để nô tì đến hỏi người, có muốn đi cùng hay không." Tì nữ rất cung tất kính đáp.
"Đương nhiên muốn đi." Lãnh Ly vén chăn lên mang hài xong đi xuống giường, đi tới mở cửa ra, những tì nữ gặp nàng liền hành lễ.
Sau khi rửa mặt đơn giản Lãnh Ly đến tiền đường, hôm nay Y Đằng Hạ y phục toàn thân màu đen, rất trang trọng.
"Ngươi muốn đi làm gì?" Lãnh Ly đi vào tiền đường, thân mình ngồi trên ghế đánh giá Y Đằng Hạ.
Nói đến Y Đằng Hạ cũng xem như một người kì dị, thế mà giữ nàng bên người, chẳng lẽ không sợ nàng thả một con rắn độc, làm cho cả nhà Y Đằng cứ như vậy biến mất trong lịch sử Đông Doanh?!
Chẳng qua nàng nghĩ kĩ lại, nếu chuyện đơn giản như vậy sẽ trở nên không có ý nghĩa.
Nàng vẫn là muốn nhìn dáng vẻ không có gì cả của Y Đằng Hạ.
"Đi Liễu Thành đương nhiên phải đến Mạc Phủ bái kiến Thiên Hoàng." Kỳ thật mấy ngày trước Y Đằng Hạ trở lại Đông Doanh, mặc dù hắn tinh thông bơi lội, nhưng là cũng ở trong biển nắm lấy tấm ván gỗ trôi nổi rất vất vả mới trở về.
Hắn ở trong nhà tu dưỡng mấy ngày, hôm qua lúc hắn đi từ bên ngoài về không nghĩ tới sẽ gặp phải Lãnh Ly.
Lãnh Ly biết hắn đến Mạc Phủ, chắc là muốn nắm chặt thời gian, đem Thiên Hoàng hiện tại lật đổ xuống đài đi.
Nhà Y Đằng có rất nhiều quyền lợi, một mình quản một phương, ngày bình thường căn bản Thiên Hoàng không hỏi, hắn tự do tự tại càng không thỏa mãn, càng muốn nhiều hơn nữa.
Dã tâm là một điều đáng sợ cỡ nào chính là đồ vật tràn ngập sức hấp dẫn!
"Ta chỉ không nghĩ đến ngươi đi cũng mang ta đi, không sợ ta sẽ nói Thiên Hoàng biết người là loạn thần tặc tử có âm mưu phản quốc sao?" Lãnh Ly uy hϊếp nhìn Y Đằng Hạ.
Hắn chỉ cười nhẹ, "Đầu tiên là ngôn ngữ nàng không thông, còn nữa nàng sẽ không tiếp xúc với Thiên Hoàng. Ta mang nàng lên là để nàng xem một chút, ta làm thế nào để thành công."
Lãnh Ly hướng hắn đang tự đại khịt mũi coi thường, "Đã như vậy, ta nhất định phải mở thật to đôi mắt để nhìn, nhìn cẩn thận..." Đôi lông mày nàng nhíu lại, "Nhìn ngươi như thế nào lại tự chui đầu vào rọ."
Y Đằng Hạ có chút nhất sái, "Chờ xem đi."
Rời khỏi nhà Y Đằng, Lãnh Ly ngồi trên lưng ngựa, đi theo Y Đằng Hạ cùng một đám thủ hạ của hắn, đi ba ngày đường cuối cùng cũng đến Liễu Thành.
Liễu Thành xác thực phồn hoa, mà lối kiến trúc nơi này dung nhập rất nhiều phong tục của Duyên Quốc, nơi này là Quốc Đô Đông Doanh, những người dân trên biển đang tập kết hàng, cho nên người ở nơi này rất phức tạp.
Nhưng mà coi như ngư long hỗn tạp, nàng rất ít trông thấy việc tranh chấp hay phát sinh cãi vã, không thể không nói người Đông Doanh rất đoàn kết.
"Ngược lại nơi này thái bình, xem ra Thiên Hoàng các ngươi cũng không vô năng như trong tưởng tượng." Lãnh Ly đi sau lưng Y Đằng Hạ thản nhiên nói.
Y Đằng Hạ khinh thường cười nói: "Toàn bộ nơi này trị an toàn bộ đều nhờ hai đại gia tộc Y Đằng chúng ta và Gia Đằng giữ gìn."
Ra là vậy, tâm tình Lãnh Ly có chút trầm xuống, khó trách Y Đằng Hạ muốn mưu phản, Thiên Hoàng ở Đông Doanh này thật sự vô năng, thế mà phải dựa vào địa vị của mình đã uy hϊếp được nhà Y Đằng đến quản lí Quốc Đô.
Đi vào một cửa phủ đệ phi thường khí phái, Lãnh Ly ngước mắt nhìn thị vệ canh cổng, bọn họ mặc giống nhau, cùng thị vệ quanh đây không giống, nàng thấp giọng nói: "Nơi này hẳn là nơi Thái Tử Đông Doanh sống đi."
Y Đằng Hạ càng tán thưởng sự thông mình của Lãnh Ly, nàng rất ít đặt câu hỏi, chỉ tỉnh táo nhìn phân tích trong lòng, lại có thể đưa ra đáp án rất chính xác.
Khó trách Hách Liên Trần muốn diệt trừ nàng, mà từ khi nàng gả cho Hách Liên Hiên, Hách Liên Hiên cũng không còn nhu nhược, vô dụng như trước nữa.
Lãnh Ly thấy hắn không nói lời nào liền biết mình đoán không sai.
Võ sĩ bên người Y Đằng Hạ đi đến cổng đưa lệnh bài, thị vệ nhìn để bọn họ chờ một lát, giây lát, thị vệ trở lại cổng mời bọn họ đi vào.
"Xem ra ngươi ở đây cũng không phải không có trở ngại" Lãnh Ly châm chọc cười một tiếng.
Như thế đã nói lên, Thái Tử Đông Doanh này đối với Y Đằng Hạ có bao nhiêu phòng bị, nếu như hắn tùy ý mở cửa đại môn cho Y Đằng Hạ vào, như vậy chỉ cho biết rõ ràng vị Thái Tử không chỉ vô năng thậm chí còn ngu ngốc.
Phủ đệ Thái Tử Đông Doanh so với phủ đệ Y Đằng Hạ, khắp nơi trên tường đều có vết tích huy hoàng, hoa cỏ nở rộ, khắp nơi thể hiện rõ ràng khí phái hoàng thất.
Đi vào nội các, thân bào phục màu vàng của Đức Xuyên Tú Cát đi đến cười tủm tỉm nhìn bọn họ, mà trong ngực của hắn còn có một nữ nhân Đông Doanh nữa người nữa yêu, cảnh sắc tràn đầy khí phái xa hoa lãng phí.
Lại một loại Hoàng Tử phá gia chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Thần sắc Lãnh Ly lạnh lẽo, học dáng vẻ hành lễ của Y Đằng Hạ, nàng cũng không muốn
Đức Xuyên Tú Cát lập tức để ý người bên cạnh Y Đằng Hạ, hắn hướng nữ tử trong ngực khẽ nhếch cằm, nữ tử lập tức đứng dậy lấy quần áo rời khỏi nội các.
"Y Đằng đại nhân, lâu rồi không gặp, những ngày này ngươi đi làm gì rồi?" Đức Xuyên Tú Cát nhìn thấy Y Đằng Hạ rất tùy tiện, một điểm uy nghiêm của Hoàng Thái Tử đều không có.
Ngữ khí của hắn ngả ngớn ánh mắt ô uế rơi xuống người Lãnh Ly, mỡ trên khuôn mặt liên tục xuất hiện khi hắn nở nụ cười, "Chẳng lẽ nói Y Đằng đại nhân là đang tìm kiếm mỹ nhân cho ta ư?"
Y Đằng Hạ nghiêng đầu mắt lạnh lẽo nhìn Lãnh Ly một chút, trong lòng nghĩ tới bóng hình
Của Đức Xuyên Tú Cát phản cảm đến cực điểm, hắn lạnh lùng nói: "Nàng là cơ thϊếp, hôm nay ta chỉ đưa nàng ra đây bàn chút việc đời thôi."