"Như vậy sao được!" Lão mụ tử nghe xong không vui lòng, bà trừng mắt nhìn Thanh Âm, "Đây chính là tiểu thư nhà Vân Tướng!"
"Vương phi nhà ta còn là hòn ngọc quý trên tay Lãnh Tướng quân!" Thanh Âm không vui nói, " Yến Vương phủ tự có tôn ti trật tự của Yến Vương phủ. Nếu Vân Trắc phi không nguyện ý đi từ cửa hông vào phủ, các ngươi có thể đưa kiệu hoa về."
Vân Ki không ngốc, nàng biết Lãnh Ly sẽ cố ý làm khó mình, chỉ là không ngờ Lãnh Ly sẽ trắng trợn, không nể mặt mũi như vậy.
"Được." Vân Ki nói với lão mụ tử ngoài kiệu, "Cửa hông thì cửa hông."
Không phải nàng nhẫn, mà những nhục nhã hôm nay, nàng sẽ từng chút từng chút trả lại toàn bộ.
Nếu Lãnh Ly còn khi dễ nàng nữa, nàng nhất định sẽ khiến Lãnh Ly hối hận!
Lão mụ tử bất đắc dĩ nói: "Nâng kiệu lên, đi cửa hông."
Kiệu phu nhìn nhau, khó xử không thôi nói: "Cửa hông quá nhỏ, cỗ kiệu này căn bản không vào được."
"Cái này!" Lão mụ tử trừng mắt, một chuyện vừa xong lại xảy ra chuyện khác.
Vân Ki xốc màn kiệu đi ra, nàng biết tân nương không thể để hai chân chạm đất. Nhưng nàng cũng không còn cách nào.
Người xem náo nhiệt cười vang không thôi, thật sự quá mất mặt, tiểu thư nhà Vân Tướng thì thế nào, còn không phải chỉ là con thứ không được người chào đón, kết quả bị chính thất nhục nhã hay sao.
Hai tay Vân Ki nắm chặt sau lớp váy, Lãnh Ly, ngươi nhất định phải nhớ kỹ hôm nay, ngày sau ta nhất định phải đòi lại.
Cho là Vân Ki ta dễ bắt nạt như vậy à!
Giày vò một hồi lâu trước cổng, Vân Ki cuối cùng đi vào cửa hông Yến Vương phủ, theo Thanh Âm đi đến chỗ ở của mình.
"Ta nói vị cô nương này, sao ngươi có thể để tiểu thư nhà ta ở tại nơi như này chứ!" Lão mụ tử gọi lại Thanh Âm đang muốn rời khỏi, "Cái viện này rách nát như vậy, làm sao cho người ở được!"
Thanh Âm giễu cợt, "Vị ma ma này, Hoàng thượng chỉ cho thời gian ba ngày để xử lý hôn sự, hiện tại trong vương phủ không còn viện tử khác cho Vân Trắc phi ở nên tạm thời để nàng ở nơi xa tiền viện nhất. Nơi này đã tu sửa qua, cửa sổ cùng đồ dùng trong phòng đều đã đổi mới. Yến Vương phủ vốn đã phải chi tiêu tiết kiệm, xin Vân Trắc hi thông cảm."
Vân Ki cắn răng, mặc dù nàng vẫn còn khăn trùm đầu, nhưng qua lời lão mụ tử nói nàng liền đoán được hoàn cảnh trước mắt là cái dạng gì.
Hừ, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu bên cạnh Lãnh Ly, cũng nhanh mồm nhanh miệng như chủ tử vậy.
"Thỉnh Vân Trắc phi nghỉ ngơi sớm." Thanh Âm cười lạnh quay người rời đi.
Lão mụ tử không có cách nào, chỉ có thể đỡ Vân Ki đi vào phòng. Làm hỉ bà nhiều năm như vậy nhưng đây mới là lần đầu tiên bà đụng phải loại chuyện này, nếu kể chuyện này ra ngoài thì đúng là trò cười lớn.
Vân Ki ngồi trên giường, hai tay nắm chặt đến hơi trắng bệch.
Hai lão mụ tử cùng quay người ra khỏi phòng.
Đi ra ngoài viện, một bà nhỏ giọng nói: "Mới vào cửa đã bày thái độ như này, ta thấy ngày sau sống ở Yến Vương phủ cũng không dễ chịu!"
"Ai, ai bảo nàng không phải đích nữ của Vân Tương, vẫn là phải làm tiểu thϊếp của người ta." Một người khác thấp giọng nói, "Ở kinh thành có ai không biết Yến Vương phi không dễ chọc, chúng ta lại đụng chạm với nàng ấy."
"Ngươi không nghe nói sao, cũng bởi vì Vân Ki đắc tội Yến Vương phi, người ta mới bày thái độ này. Nếu không với thân phận nữ nhi của Vân Tương, làm sao nàng ấy lại phải chịu cảnh thê lương này!"
Vân Ki ngồi trong phòng nghe được lời bàn tán của hai hỉ bà, buông hai bàn tay nắm chặt hoa văn long phượng trình tường trên hỉ bào, thở dốc không ngừng.
Nàng giật khăn hỉ xuống, giận dữ đứng dậy, hai mắt phun lửa nhìn tất cả trước mặt.
Nhà như vậy cũng có thể cho người ở sao, chỉ sợ đãi ngộ của hạ nhân còn tốt hơn nàng!
Thiến Tuyết vẫn luôn đứng cạnh vội vàng giữ chặt nàng, chạm phải ánh mắt toả ra sát ý lạnh lẽo của Vân Ki, nàng rùng mình một cái "Tiểu thư, ngươi đừng xúc động, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi."
Vân Ki đang phát giận cái gì cũng không quan tâm, nàng lấy ra một thanh chủy thủ giấu bên hông, vọt ra ngoài cửa.
Hai hỉ bà nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng vang, lúc hai bà quay người lại đã thấy Vân Ki gần ngay trước mắt, nàng không chút lưu tình đâm chủy thủ vào bụng hai người.
Phụt!
"A!" Hai hỉ bà hét thảm một tiếng, một người lập tức đã không còn hô hấp, người còn lại vội bò ra ngoài, giọng nói yếu đuối hô hào, "Cứu mạng!"
Vân Ki đuổi theo, tiếp tục bổ một đao.
Nàng gϊếŧ người đỏ cả mắt, nhìn hai kẻ vừa chế nhạo nàng đã không còn hơi thở, trong lòng dâng lên một đợt kɦoáı ƈảʍ.
Gϊếŧ người lập uy, nàng muốn xem xem Lãnh Ly xử lý nàng như thế nào!
"Tiểu thư, nếu Yến Vương trách tội ngươi thì làm sao bây giờ?" Thiến Tuyết từ trong nhà chạy ra, nhìn thi thể trên đất mà trong lòng lạnh toát.
"Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ sợ hắn sao?" Trong mắt Vân Ki Hách Liên Hiên chẳng qua chỉ là một nam nhân nhát gan nhu nhược, người nàng đối đầu chỉ có Lãnh Ly.
"Tiểu thư?" Thiến Tuyết lúc này mới phát hiện Vân Ki còn dữ hơn lúc ở phủ Vân Tương, chẳng lẽ nàng đã quên trước khi ra cửa Vân Tương căn dặn gì sao?
"Sai người xử lý thi thể bọn chúng cho ta, ta xem xem người trong Yến Vương phủ người có ai dám đối nghịch với ta!" Vân Ki khi ở phủ Vân Tương phủ đã nhìn quen mẫu thân Vân Tuyền gϊếŧ gà dọa khỉ, nàng chính là muốn chấn nhϊếp tất cả mọi người trong Yến Vương phủ.
Vu Càn Phong bẩm báo chi tiết tất cả cho Lãnh Ly và Hách Liên Hiên.
"Ly Nhi, ngươi có tính toán gì hay không?" Hách Liên Hiên nhìn Lãnh Ly ở đối diện đang nhíu mày sầu não với tử cục trên bàn cờ.
Lãnh Ly tay cầm quân cờ trắng, không biết nên đi tiếp như nào, nàng hững hờ nói: "Ngày đại hỉ mà xảy ra chuyện như này thật là quá xui xẻo rồi. Nếu về sau xúi quẩy tìm tới nàng ta cũng chẳng trách được người khác."
Vu Càn Phong có hơi không hiểu ý của Lãnh Ly.
Hách Liên Hiên vui vẻ, ý tứ trong lời Lãnh Ly hắn đã rõ, hắn cười nhạt một tiếng, "Ngươi giám thị thật tốt là được, nếu nàng ta có động tĩnh gì thì trở lại bẩm báo."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Vu Càn Phong xoay người đi ra khỏi phòng.
Hách Liên Hiên ngồi xuống bên cạnh Lãnh Ly, cúi đầu nhìn về phía bàn cờ, "Đã là tử cục."
Lãnh Ly bày ra dáng vẻ đã biết, nàng nhún vai, "Chàng nói nữ nhân kia có biết chính mình cũng đã đi vào tử cục hay không?"
"Chắc nàng ta còn đang suy nghĩ làm sao để một bước trèo lên mây đi." Sự chán ghét của Hách Liên Hiên đối với Vân Ki xuất phát từ đáy lòng nên khi nhắc đến nàng đều dùng "nữ nhân kia" .
"Lợi ích làm mờ mắt, nàng ta đã sớm quên cái gì gọi là an phận thủ thường." Lãnh Ly ném quân cờ trắng trong tay trở về lại hộp cờ, nàng vỗ vỗ tay, "Không chơi, bàn cờ này quả nhiên không thích hợp với thϊếp."
"Vậy được rồi, chúng ta có nên ra ngoài ngao du?" Hách Liên Hiên áp sát mặt đến gần Lãnh Ly, con ngươi đen nhánh chăm chú quan sát góc nghiêng thanh lệ của Lãnh Ly, càng nhìn càng thấy mê đắm.
"Xem ra ngày mai thanh tin đồn thϊếp là ác phụ liền truyền khắp đầu đường cuối ngõ." Lãnh Ly cười một tiếng, nàng quay đầu bắt lấy bàn tay ấm áp của Hách Liên Hiên, "Nàng ta có dũng khí vào cửa Yến Vương phủ thì phải có dũng khí chịu sự hung ác của thϊếp!"
Hách Liên Hiên cười yếu ớt, Lãnh Ly càng ngày càng hoạt bát.
Người qua lại trên đường có ai không biết Yến Vương và Yến Vương phi, bao nhiêu người chỉ trỏ bọn họ, hơn phân nửa đều đang nói, ngày đại hôn mà Yến Vương lại bồi Yến Vương phi đi dạo phố, Vân gia tiểu thư kia thật đáng thương.
Lãnh Ly mắt điếc tai ngơ, mọi người chỉ để ý vẻ bên ngoài, ai sẽ quan tâm bên trong là gì, nên nàng lười giải thích cũng lười so đo với bọn họ.
"Thơm quá." Lãnh Ly dừng bước, nàng ngửi được hương gà quay thơm ngon toả ra từ quán ăn bên đường.
Hách Liên Hiên nghe thấy liền nhìn qua, khóe mắt tinh tường nhìn thấy một người, hắn cười ngây ngô nói: "Đã như vậy chúng ta liền đi vào nếm một chút đi."
"Cũng được." Đi dạo một hồi lâu, nàng cũng đã đói bụng.
Đi vào tiệm ăn, tiểu nhị nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống. Gọi món xong, tiểu nhị nói bọn họ chờ một lát rồi ra sau nhà bếp. Mắt Hách Liên Hiên lại nhìn chằm chằm một nam tử phía xa xa.
Lãnh Ly theo ánh mắt của hắn nhìn qua, nam tử kia ngồi ở vị trí khuất nhất, tự rót tự uống, dường như có tâm sự nặng nề. Hắn mặc một thân trang phục võ giả Đông Doanh rất dễ nhận ra.
"Chàng quen sao?" Lãnh Ly thấp giọng hỏi.
Hách Liên Hiên thu hồi tầm mắt, cười yếu ớt nói: "Không, chỉ là có hơi hiếu kì về hắn."
Kỳ thật hắn đã sớm nghe được tin từ chỗ Thanh Ảnh, gần đây rất nhiều người Đông Doanh đến Yên Hồng Các, bọn họ rất kỳ quái, không đi ở lại khách điếm mà mỗi ngày đều lăn lộn trong Yên Hồng Các.
Đặc biệt là nam nhân trước mắt, hắn rất ít tiếp xúc với những người Đông Doanh kia, mà những người Đông Doanh đó tỏ ra cung kính hắn nhưng phía sau lại không xem lời của hắn ra gì.
Vì vậy Hách Liên Hiên rất tò mò về nam tử Đông Doanh này, bây giờ lại gặp được ở đây.
"Đông Doanh, là ở Đông Hải sao, hiện tại cũng không phải lúc tân niên yết kiến, bọn họ sao lại xuất hiện ở đây?" Quan hệ giữa Duyên Quốc và Đông Doanh vẫn luôn rất gấp rút, chiến sự hết sức căng thẳng, lúc này người Đông Doanh vào Duyên Quốc, chẳng lẽ bọn họ định làm gì mờ ám.
Hách Liên Hiên nhắm mắt lại, xem ra Lãnh Ly có cùng suy nghĩ với hắn.
Đông Doanh chỉ là một quốc gia nho nhỏ nhưng lại có rất nhiều hải tặc, hàng năm người dân Duyên Quốc chết trong tay bọn chúng cũng không phải số ít.
"Người đâu, mang rượu lên cho ta!" Tiếng Duyên Quốc của nam tử Đông Doanh kia có hơi cứng nhắc, lại nhìn động tác dốc ngược bình rượu xiêu xiêu vẹo vẹo của hắn liền đoán được hắn đã uống không ít.
Tiểu nhị lập tức đến cạnh hắn, khom người dò hỏi: "Vị gia này, ngươi đã uống quá nhiều rồi." Kỳ thật tiểu nhị cũng là người tốt bụng, nếu như hắn ta uống quá nhiều rồi chết ở chỗ này, lúc ấy phải làm thế nào cho phải.
"Nói nhảm nhiều thế làm gì!" Nam tử Đông Doanh nắm vạt áo tiểu nhị, hung thần ác sát nói, "Ta có tiền!" Nói xong hắn liền lấy từ trong ngực ra một thỏi vàng, "Lập tức mang rượu lên cho ta!"
"Được được." Điếm tiểu nhị e ngại không thôi, giải cứu quần áo của mình từp trong tay hắn, lập tức chạy đến trong quầy lấy rượu.
Tiểu nhị bưng bầu rượu đi tới, trong lúc bối rối hắn đụng phải góc bàn gần đó.
Người ngồi bàn đó là một đại hán râu quai nón dáng người khôi ngô, hung thần ác sát, hắn không vui quát tiểu nhị: "Ngươi không có mắt sao? !"