“Huyện lệnh của Chùy Thành đã bị chàng xử tử, huyện lệnh mới đến là người ở đâu?" Lãnh Ly nghĩ mặc dù chuyện ở Miêu Cương cùng hợp sức xử lí, Hàn Tu Linh cũng đã đáp ứng sẽ không cử binh tiến công , chỉ là Chùy Thành khởi tử hoàn sinh, nếu như đụng phải gian thần giống như Điền Sâm thì không tốt.
"Mọi việc ở chùy thành bây giờ đều do một mình Tưởng Chấn tướng quân xử lí ." Hách Liên Hiên nắm tay Lãnh Ly đi vào đoàn người, phảng phất như đang công khai chủ quyền.
Đi đến quán trà lần trước trùng hợp gặp ba người Lý Quân Hạo, bọn họ đi lên lầu hai thì chỉ thấy một mình Hàn Hành.
"a, lại là ngươi." so với lần trước lạnh nhạt thì lần này Hàn Hành vô cùng quen thuộc chào hỏi Hách Liên Hiên đang ngồi đợi người. Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly đi tới, cùng với Càn Phong và Thanh Âm ngồi xuống bên cạnh bàn.
"sao hôm nay lại không thấy Lý Quân Hạo và Nhạc Cô Thần đâu ?" Hách Liên Hiên nhìn Hàn Hành chỉ có một mình, nghĩ đến bọn hắn ngày thường đều cùng nhau xuất hiện, hôm nay chỉ có một người là hắn ngược lại rất kì lạ.
"Mẫu thân của Quân Hạo bị bệnh nằm liệt giường, hắn phải ở lại chăm sóc, Cô Thần ở lại quán trọ luyện kiếm." Hàn Hành giúp Hách Liên Hiên và Lãnh Ly rót trà, lúng túng cười :" Ngược lại một mình ta, rất nhàn rỗi." "Các ngươi tìm bọn họ có việc ?" thật ra Hàn Hành sớm đã chú ý đến Hách Liên Hiên không phải người thường, mặc dù ngoại hình hắn bình thường, nhưng mà sự khôn ngoan và giọng điệu thoải mái mà hắn biểu hiện ra ngày hôm đó, không phải một người bình thường có thể có được.
"Thật ra ta tới là tìm các người." Hách Liên Hiên không che giấu thân phận của bản thân, từ trong ánh mắt đánh giá của Hàn Hành cũng đã đoán được hắn nghi ngờ thân phận của mình.
Hàn Hành suy xét mất nửa ngày, hắn yếu ớt hỏi :" Người là Yến Vương?"
"Có mắt nhìn."Hách Liên Hiên cười nhạt một tiếng, "Ta đúng là Yến Vương, lần này tới tìm các ngươi đúng là có chuyện muốn cùng các ngươi thảo luận, không biết ngươi có thể kêu hai bọn họ tới?".
Hàn Hành trước giờ đều là người có hoài bão có dã tâm, hắn không phải loại trèo cao tự phụ, chỉ là cuộc đời thất bại, có một bụng tham vọng mà không có chỗ phát tiết thì thật phiền muộn.
Bây giờ gặp được Hách Liên Hiên, cơ hội tốt như vậy hắn nhất định phải nắm bắt thật tốt.
"Yến Vương xin chờ một chút, ta sẽ đi tìm bọn họ tới." Hàn Hành đứng dậy quay người chạy như bay xuống lầu.
Lãnh Ly hé miệng cười, Hàn Hành này cũng không phải loại người khiến người ta chán ghét, tính tình có có chút vội vàng dễ xao động, từ từ tôi luyện một phen liền tốt.
Sau khi uống cạn chung trà, Hàn Hành quả nhiên mang theo Lý Quân Hạo cùng Nhạc Cô Thần đến, bọn hắn nhìn thấy Hách Liên Hiền liền cung kính hành lễ, nhìn thấy Lãnh Ly đầu tiên là sững sờ, nhưng nghĩ đến sự việc liên quan đến Yến Vương cùng Yến Vương Phi trước đó, bọn hắn lập tức hiểu ra thân phận của nàng.
"Yến Vương Phi tiếp kiến" ba người nhao nhao ngồi xuống, Lãnh Ly dùng ánh mắt lãnh đạm đánh giá bọn hắn, dung mạo mặc dù đều không phải cực kì xuất chúng nhưng lại trông vô cùng trầm ổn.
Hách Liên Hiên biết trong Chùy Thành có tai mắt của Liễu Quý Phi và Hách Liên Trần, nói không chừng đang ở chỗ nào đó theo dõi bọn hắn, vẫn nên nói ngắn gọn chuyện này.
"Kỳ thật nguyên nhân hôm nay ta đến tìm ba vị rất đơn giản, ta cần bồi dưỡng thế lực của mình, mà các ngươi có xuất thân trong sạch chính là lựa chọn tốt nhất." Hách Liên Hiên kỳ thật đã sớm cho người điều tra bọn họ, xác định bọn họ không có dị tâm* nên mới dám nói thẳng ra như thế.
(*dị tâm: suy nghĩ gian dối)
Nét mặt ba người họ hiện lên vẻ giật mình, đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới chuyện tốt như này rớt trên đầu bọn họ.
"Yến Vương, hôm nay ngài tín nhiệm bọn ta như vậy, bọn ta sao dám từ chối." Lý Quân Hạo cuộn chặt tay bên trong tay áo, cơ hội như vậy hắn cũng không nguyện ý từ bỏ. Hắn hạ giọng nói :"Hàn Hành có chí có mưu mà Nhạc Cô Thần cũng có dũng có mưu, đều sẽ có thể trở thành cánh tay đắc lực của Yến Vương."
nghe hắn nói như vậy, Hàn Hành cùng Nhạc Cô Thần nhốn nhao, lập tức hỏi :"Quân Hạo, ngươi không muốn cùng ra sức vì nước sao?"
Lý Quân Hạo chỉ lắc đầu, khóe miệng giương lên cười khổ, :"Mẹ ta bệnh nặng, ta muốn ở lại chăm sóc. Cha ta lại đang đi xa, làm người vẫn nên lấy hiếu làm gốc."
Hóa ra là lại là một người con có hiếu, khóe mắt Lãnh Ly tinh tế, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.
"Yến Vương cũng là người có hiếu, tự nhiên cũng coi trọng hai chữ hiếu thuận." Lãnh Ly bỗng dưng mở miệng, Hách Liên Hiên không biết nàng muốn như thế nào. Lãnh Ly nhìn Hách Liên Hiên một chút để hắn an tâm, nàng tự có thu xếp. Nàng nhìn về phía Lý Quân Hạo, giọng nói trong trẻo :"Cơ hội ở ngay trước mắt, ngươi vẫn có thể vừa tận hiếu với mẫu thân vừa có thể dốc lực vì triều đình."
Hách Liên Hiên nghe đến đây, đã hiểu rõ dụng ý của Lãnh Ly.
"Cơ hội gì?" Lý Quân Hạo hỏi.
"Chức huyện lệnh của Chùy Thành vẫn đang trống, mặc dù không phải chức vụ quan trọng, nhưng đối với ngươi mà nói lại không có gì thích hợp hơn. Chờ bệnh tình mẫu thân ngươi mạnh khỏe, lại điều ngươi đến kinh thành cũng được." Lãnh Ly biết Lý Quân Hạo là người tài có thể sử dụng.
"Nhưng ta không tham gia khoa cử* , làm sao có thể ngồi lên vị trí huyện lệnh." Lý Quân Hạo biết Yến Vương có quyền lực lớn, thế nhưng cũng không hơn được quốc pháp.
(*khoa cử: các cuộc thi của triều đình)
"Đây cũng không phải việc mà ngươi phải nhọc lòng." Lãnh Ly cười một tiếng, nàng chuyển mắt nhìn về phía hai người ở bên ngoài. "Ta sẽ sắp xếp cho Hàn Hành tham gia cuộc thi mùa xuân ngày mai, Nhạc Cô Thần thì có thể đến chỗ cha ta Lãnh tướng quân. Nếu các ngươi không phụ sự tín nhiệm của Yến Vương đối với các ngươi liền có thể lên như diều gặp gió!"
Lúc ba người nghe được bốn chữ ”lên như diều gặp gió”, vốn dĩ con ngươi đang ảm đạm đã trở nên thần thái sáng lạng .
Đền đáp triều đình, dốc sức vì nước, lên như diều gặp gió chính là điều mà bọn họ đang chờ đợi.
"Được." ba người đồng thanh đáp.
Lãnh Ly hướng về phía Hách Liên Hiên cười nhạt một tiếng, việc này đã được giải quyết xong.
Ba người rời đi, Lãnh Ly nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Hách Liên Hiên hiếu kì đi đến bên cạnh Lãnh Ly, "Ly nhi, nàng có biện pháp gì tốt có thể đưa Lý Quân Hạo ngồi lên chức huyện lệnh của Chùy Thành?".
Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, con ngươi sáng rực mang theo tia giảo hoạt, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hách Liên Hiên, khẽ nhíu mày, :" Chàng làm sao lại quên rồi, phụ hoàng cũng là người trọng chữ hiếu."
Con ngươi Hách Liên Hiên cũng lóe lên, hắn nhéo nhéo cái mũi như ngọc của Lãnh Ly, " Ly nhi của ta thật sự là quá thông minh, trở về ta liền viết tấu chương dâng lên cho phụ hoàng, để người thành toàn cho đại hiếu tử cảm động trời đất này."
Lãnh Ly cũng cười nhạt một tiếng, bọn họ lại cách thắng lợi gần hơn một bước.
Một bên Hách Liên Hiên vừa mới đưa tấu chương về việc hiếu phát ra trong cung thì bên kia Hách Liên Sở bị chém. Tin tức liền truyền khắp quân danh, thật sự là sảng khoái lòng người!
Hiện tại chỉ còn lại Hách Liên Mặc và Hách Liên Trần. Đặc biệt là Hách Liên Trần, nghĩ đến Hách Liên Trần, con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Ly hiện lên nồng đậm sát khí, sự thống khổ khi bị khoét tim ở kiếp trước, nàng cũng phải để hắn nếm thử một chút!.
Việc đời khó đoán, Hoàng Thượng đồng ý tấu chương của Hách Liên Trần, còn nói cho quan viên ở các nơi, càng tuyển dương việc hắn. Mà Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly cũng bị triệu hồi kinh. Dù sao trở lại Yến Vương phủ cũng không có việc gì quan trọng, đoạn đường về này Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đều mang tâm tình du sơn ngoạn thủy để đi đường, cho nên lộ trình bảy, tám ngày liền đi hơn nửa tháng.
Trở lại Yến Vương phủ, hai người tắm rửa thay y phục, tiến cung diện thánh.
Đi vào cửa tẩm cung Hoàng Thượng, ngoài hành lang là Chương Tuyền đang đứng xuôi tay, bên trong tẩm cung truyền ra tiếng đàn như nước chảy, trong trẻo khiến người ta vui lòng.
Nhìn thấy Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly, Chương Tuyền lập tức tiến lên cung nghênh :"Yên Vương, Yên Vương Phi, hai người đã trở về, để ta vào truyền tin."
"Đa tạ công công." Hách Liên Hiên trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn đần độn bình thường. Chương Tuyền đi vào tẩm cung, tiếng đàn bên trong ngừng lại. Trong giây lát, Tâm Xảo đỡ lấy Phương Tần từ bên trong đi ra, nhiều ngày không gặp Phương Tần, Lãnh Ly phát hiện khí sắc nàng ta ngày càng hồng nhuận hơn, xem ra đã nắm chắc thánh sủng.
"Phương Tần nương nương cát tường." Lãnh Ly mang theo Hách Liên Hiên ngay ngắn hành lễ, người ngoài nhìn vào đều nghĩ Lãnh Ly cũng sợ nữ nhân được Hoàng Thượng sủng ái nhất này.
" Yến Vương Phi cuối cùng cũng trở lại." dường như hữu ý lại như vô ý, Phương Tần nhàn nhạt thở dài một hơi.
"Vâng" khóe mắt Lãnh Ly chếch xuống, chỉ mím môi một cái.
Phương Tần rời đi, Chương Tuyền để Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên tiến vào. Đi vào bên trong cung điện, Hoàng Thượng đang ngồi nghiêm chỉnh, trông thấy Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên an toàn trở về, chính mình cũng thở dài một hơi.
"Sự việc ở Miêu Cương các ngươi xử lý rất tốt, chuyện lương thảo xử lí cũng không tệ." dường như Hoàng Thượng rất vui vẻ, từ việc coi nhẹ Hách Liên Hiên lúc đầu, rồi bình bình đạm đạm* tới cuối cùng là bây giờ đã có chút coi trọng.
(*bình bình đạm đạm : đối xử bình thường không mặn không nhạt)
"Đa tạ phụ hoàng khích lệ." Hách Liên Hiên thần sắc bình tĩnh, không nhìn ra sự mừng rỡ.
"Tốt, các ngươi đều đứng lên đi." Hoàng Thượng khoát khoát tay, người trầm ngâm hồi lâu rồi nói :"chỉ là Sở nhi thật không cố gắng, làm trì hoãn quân cơ* , trẫm thật sự không có người con trai như vậy."
(*quân cơ : chỉ việc quân sự)
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly vừa đứng dậy liền nghe giọng Hoàng Thượng đắng chát, Hách Liên Hiên liền vội vàng an ủi :"Phụ Hoàng đừng quá thương tâm, nhị ca, tam ca đều còn rất tốt."
"Đúng vậy, đúng vậy" Hoàng Thượng gật đầu, "Các ngươi cũng đi thăm Hoàng Thái Hậu đi, từ sau khi Lãnh Ly rời đi, Hoàng Thái Hậu luôn phái người tới hỏi thăm tình huống các ngươi, so với đứa con trai là ta đây còn để bụng hơn."
"Vâng." Hách Liên Hiên nắm tay Lãnh Ly rời khỏi cung điện, đi ra ngoài điện.
"Xem ra Phụ Hoàng đối với sự việc của Hách Liên Sở vẫn đau đáu trong lòng." Hách Liên Hiên chắp tay đi bên cạnh Lãnh Ly.
Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, " Hổ dữ không ăn thịt con, nếu như không phải chứng cứ của Băng Khê vô cùng xác thực, Phụ Hoàng có lẽ cũng chỉ đem hắn nhốt lại giống như Hách Liên Thiệu thôi. Chỉ là như vậy giống như giữ lại u ác tính, lỡ như Phụ Hoàng muốn đem hắn thả ra liền không ổn, không bằng vĩnh viễn diệt trừ tránh rắc rối sau này."
"Ừm." hai người cất bước hướng Bích Tiêu cung đi đến, ánh nắng chói chang ngày hè chiếu tới, thế nhưng ở viện tử bách hoa luôn nở, tranh nhau tươi thắm, diễm lệ.
"Chính là ngươi đồ tiện nhân này!" chẳng biết từ lúc nào Huệ Tần đột nhiên lao đến, tóc tai bù xù, mặt mũi toàn vết bẩn, quần áo trên người dính đầy bùn đất. Nàng ta lao đến bên người Lãnh Ly, gắt gao nắm chặt vạt áo Lãnh Ly, cuồng loạn không chịu buông tay.
"Tiện nhân, ngươi, chính ngươi đã hãm hại Sở Nhi của ta!" Huệ Tần hận Lãnh Ly thấu xương, cầm một đôi giày hướng đến trên người Lãnh Ly nện xuống.