" Tránh ra! Cút đi!"
Diệp Hinh tuyệt vọng hét lên. Nàng hy vọng tiếng kêu cứu của mình sẽ thu hút sự chú ý của người khác sau đó vào nhà để giải cứu nàng.
" Tê——"
Là tiếng xé vải, ống tay áo bị xé toạc, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế. Bạch Tự mắt tối sầm lại một chút, động tác xé quần áo của Diệp Hinh càng nhanh hơn.
Nỗi sợ hãi ăn mòn trái tim của Diệp Hinh, hai tay bị trói nàng chỉ có khả năng cử động chân, vì vậy nàng duỗi thẳng đôi chân dài của mình đá về phía eo và bụng của Bạch Tự. Bạch Tự bị đau, động tác của hắn chậm lại. Tìm được khe hở, Diệp Hinh lảo đảo chạy xuống từ giường đất một cách nhanh chóng.
Nhanh nhanh, còn hai bước, một bước -
" A --- Khụ khụ!"
Thắt lưng màu nâu gắt gao siết lấy cổ của nàng, nàng không thể thở nổi, mặt đỏ lên.
Đôi bàn tay vẫn đang nỗ lực hướng đến cánh cửa, hy vọng có thể chạm vào nó, mở cửa và lấy lại tự do.
Tuy nhiên, một số mong muốn lại nằm ngoài tầm với khi đối mặt với thực tế.
Nàng lại bị kéo lên giường đất, lần này để làm cho mọi việc dễ dàng hơn, Bạch Tự đã trói chặt đôi tay hỗn độn của Diệp Hinh bằng thắt lưng của hắn.
"Không, không muốn."
Nhìn hắn với đôi mắt ẩm ướt, Diệp Hinh hét lên, nhưng Bạch Tự lạnh lùng, không chút biến sắc nhét ống tay áo đã rách vào trong miệng nàng, miệng bị tắc nghẽn chỉ có thể phát ra tiếng "oooooo".
Trời cao không cửa, xuống đất không đường.
Nhìn thấy áo bị lột ra từng cái một, Diệp Hinh tuyệt vọng.
Thân thể trắng nõn và yêu kiều phơi bày trước mắt Bạch Tự, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống cơ thể đang run rẩy, giống như một con mồi nhỏ yếu ớt sắp bị dã thú cắn xé, dục vọng hủy diệt của Bạch Tự lúc này đã lên đến cực điểm. Bàn tay to đầy vết chai nhẹ nhàng vuốt ve đôi đỉnh cao chót vót của nàng, thật mềm mại trơn trượt.
Hôm qua cá nước thân mật với nàng không có sờ vào vú, hắn chỉ háo hức vào thẳng vấn đề, không nhìn hết thân thể nàng. Hôm nay nhìn thấy, sờ soạng, mới biết được cái gì gọi là thần hồn điên đảo.
Ban đầu bởi vì tò mò và yêu thích, bàn tay to vuốt ve bầu vú sữa vẫn là ôn nhu nhưng thói hư tật xấu của nam nhân là có, không thể thay đổi, chẳng mấy chốc sự dịu dàng đã biến thành thô bạo chà xát.
Như thể nhũ thịt là thịt heo trên thớt để hắn nhào và vo tròn.
Diệp Hinh đau đớn nhắm mắt lại.
"Một đôi vú to như vậy, còn không phải là muốn nam nhân xoa nắn sao, ta giúp ngươi."
Bàn tay to bóp chặt lấy bầu vú ngọc vào giữa, hai viên mận đỉnh càng thêm đỏ hồng trên làn da trắng như tuyết.
Lúc này cổ họng hắn khô lại, hắn im lặng nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cúi đầu mút mạnh.
Một luồng điện mạnh chạy dọc tứ chi nàng ngay lập tức, xộc thẳng vào trán nàng.
"Hừm... thơm quá."
Hắn khẽ nhếch miệng, mơ hồ nói, mùi sữa quanh quẩn trên chóp mũi, núm vú rõ ràng đang câu dẫn hắn, hắn dứt khoát là há miệng dùng răng cắn mạnh.
"Ư ư ư..."
Cơ thể vặn vẹo vì đầu v* đau đớn, Bạch Tự ghét bỏ động tác của nàng ngăn cản không cho hắn bú, thân thể cường tráng của hắn nặng nề chìm xuống đè Diệp Hinh gắt gao, bất động.
Vừa cắn đầu v*, tay hắn cũng không nhàn rỗi tiếp tục mạnh mẽ xoa nắn bầu ngực bên phải của nàng, để bầu ngực mềm mại in đầy năm ngón tay.
" Chậc chậc chậc" Sau khi hút sữa một lúc lâu, hắn không nhịn được mà buông ra, đút đầu v* còn lại vào miệng.
Bị khuất nhục dưới thân, Diệp Hinh nhìn xuống, thấy đầu nhũ hoa bên trái dính đầy nước bọt lấp lánh, dấu răng nhục nhã phủ dày đặc ngực nhũ.
" Ô ô ô hum hum......" Đồ khốn kiếp, chết đi!
Diệp Hinh giận dữ hét lên, nhưng đáng tiếc là cái giẻ rách chết tiệt này đã cản trở nàng, âm thanh nàng tạo ra chỉ là một tiếng "ô ô" yếu ớt. Truyện Dị Năng
Nàng hận Bạch Tự đến chết.
Nàng thậm chí không hiểu Ông trời bất mãn nàng điều gì mà lại muốn đưa nàng vào thế giới này.
Lời tác giả: Hầm thịt! hầm thịt!