"Ding Dong Ding Dong."
Tiếng chuông cửa liên tục khiến người trên giường cau mày, nó vang lên 10 phút rồi lại tiếp tục dường như cố tình ngăn cản cô ngủ.
Diệp Hinh tức giận lật chăn bông lên, mở đôi mắt ngái ngủ đi dép lê bước ra khỏi phòng mở cửa ra.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên da ngăm ăn mặc hợp mốt đứng ở cửa, tay cầm một chiếc túi hàng hiệu, vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt còn chưa biến mất nhưng rất nhanh đã biến thành một nụ cười lễ phép.
"Xin chào, cô Diệp."
Diệp Hinh nghi hoặc hỏi: "Dì là?"
"Tôi là chủ nhân của ngôi nhà này." Người phụ nữ trung niên cười dịu dàng, không dấu vết quan sát mọi thứ trong nhà.
"Ngày hôm qua người môi giới có nói rằng cô Diệp rất sẵn lòng giúp đỡ, tôi rất biết ơn. Tôi không muốn làm phiền cô sớm như vậy, nhưng hôm nay tôi rất muốn sử dụng chăn bông, vì vậy... "
Dì ấy lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Diệp Hinh chợt nhận ra.
"Chờ một chút, tôi sẽ lấy chăn bông ra." Cô vội vàng lên phòng.
Đồ đạc trong phòng vẫn như ngày hôm qua, ngay ngắn trật tự, ngoại trừ cái chăn bông to màu đỏ trên giường trông có vẻ lộn xộn. Không biết là do đêm qua tư thế ngủ quá xấu hay do khi nãy cô xốc chăn bông lên quá mạnh.
Khoảnh khắc những đầu ngón tay chạm vào chăn cưới, vô số hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu nhưng cô hoàn toàn không thể nhớ rõ. Chỉ mơ hồ nhìn thấy một tia sáng đỏ.
Đau quá...
Diệp Hinh đầu đau âm ỉ, ngã trên giường.
"Cô gái, cô không sao chứ?" Người phụ nữ không biết vào nhà từ lúc nào, vừa thấy Diệp Hinh ngã xuống liền vội vàng bước tới đỡ cô. Diệp Hinh yếu ớt cảm ơn.
"Dì à, dì có túi...?" Cô muốn hỏi người phụ nữ xem dì ấy có túi đựng chăn bông nào không.
Khi cô nhìn lên, cô thấy người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào cổ mình một cách kỳ lạ sắc mặt mơ hồ tỏ ra sợ hãi.
Người phụ nữ tái nhợt như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng: "Sao, sao vậy?"
"Túi đựng chăn bông, dì có không?"
Diệp Tín sờ sờ cổ, tò mò hỏi: "Dì à, có cái gì ở cổ cháu sao? "
" Không, không có gì đâu. "Dì ấy vội vàng đáp. Sau đó lấy ra một cái túi gấp lớn từ trong cặp, tay chân nhanh chóng tiến về phía trước để gấp chăn cưới đỏ.
Diệp Hinh đứng một bên nhìn có chút xấu hổ, nhưng khi muốn đến giúp lại bị dì ấy ngăn cản, đành phải ngây người đứng cạnh.
Sau khi người phụ nữ gấp chăn bông xong, dì ấy đã thử nhiều lần nhét vào túi nhưng không thành công. Diệp Hinh bước tới, giúp dì ấy ôm chăn bông và bảo người phụ nữ mở túi.
Chăn cưới trong vòng tay chuyển xuống, đầu ngón tay vô tình chạm vào lòng bàn tay đầy vết chai sạn của người phụ nữ. Diệp Hinh hơi ngạc nhiên, không ngờ chủ nhà cũng là một người phụ nữ tích cực làm việc.
Cô cho rằng một người phụ nữ có thể mua nhà ở trung tâm thành phố, ăn mặc sang trọng như vậy hẳn là một phu nhân mười ngón tay không chạm nước, xem ra không thể nhìn người mà bắt hình dong.
"Cái kia, tối hôm qua cám ơn cô rất nhiều." Người phụ nữ cứng nhắc nhìn chăn cưới dưới chân, sau đó từ trong túi xách lấy ra một phong bao lì xì đỏ đưa cho Diệp Hinh.
Sau khi nhận được phân phó của người môi giới Lâm, mặc dù rất xấu hổ nhưng cô vẫn nhận lời, vừa chạm vào phong bao dày cô lo lắng nói: "Cô à, cô đưa nhầm à?"
Cho dù là một tệ, nó cũng quá dày.
Người phụ nữ mỉm cười. "Đúng vậy, là cho cô." Nói xong, dì ấy lại cúi đầu, mở túi.
Một hộp quà nhỏ màu đỏ được mang ra.
"Quà mừng tân gia, một chút thành ý nhỏ không phải quá quý giá."
"Mừng tân gia?"
Đây... không phải là chủ nhà quá khách sáo sao.
"Ừ, hy vọng cô hạnh phúc."
Nói xong dì ấy không đợi Diệp Hinh đáp lại, dùng sức nhét hộp quà vào tay cô kéo chăn bông ra khỏi cửa.
"Dì ơi, tôi..."
Sau khi đuổi theo đến phòng khách, người ta đã đi xa rồi, cửa nhà vẫn mở toang cô bối rối nhìn xuống hộp quà trong tay, bước tới rồi đóng cửa lại.
"Luôn cảm thấy tất cả rất kỳ lạ."
Cô thì thầm, ngón tay kéo hộp gấm, một chiếc nhẫn vàng đặt trong hộp quà làm cô sững sờ.
Làm sao có thể đưa cho một người không quen biết một thứ có giá trị như vậy.
Không, có lẽ nó chỉ được sơn một lớp sơn vàng. Cô cầm chiếc nhẫn lên dùng sức chà, một vết lõm trên chiếc nhẫn lập tức xuất hiện.
Độ cứng thấp như vậy hẳn là vàng thật, có lẽ là vàng nguyên khối 999.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô vội vàng mở phong bao đỏ.
Một xấp tiền lớn màu đỏ.
Đại khái mà nói, ít nhất là một nghìn nhân dân tệ.
"Chuyện này... quá kỳ quái."
Cô ngã trên sô pha, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Ở bên kia, sau khi người phụ nữ như bị ma đuổi chạy nhanh ra khỏi tòa nhà, tay run run lấy điện thoại di động ra gọi điện.
"Chăn cưới đã lấy về... Đúng vậy, cô ấy không nghi ngờ... Đồ vật? Tôi đã tặng chúng... Dấu vết? Có... cổ cô ấy... có dấu vết khi làm chuyện đó... Được rồi, tôi sẽ trở về ngay. "
Sau khi cúp điện thoại, người phụ nữ quay đầu nhìn tòa nhà cao tầng phía sau, vẻ mặt phức tạp muốn nói lại thôi. Lúc lâu, biểu tình biến đối nói: "Người chết vì tiền chim chết vì mồi, muốn trách thì trách cô vận khí không tốt, bị hắn coi trọng."
Lời tác giả: Tôi thấy một số ID quen thuộc trong khu vực bình luận. Cảm ơn bạn đã tiếp tục ủng hộ. Tôi hy vọng câu chuyện này sẽ làm cho bạn thích nó. Cuối cùng, tôi vẫn muốn thu thập ngọc trai, moah moah.