" Xem ra, nàng đã phát hiện."
Đôi mắt nhắm nghiền mở ra từ lúc nào không hay, gương mặt hoảng hốt hiện rõ trong con ngươi sâu thẳm của Bạch Tự, hắn cong môi cười vô cùng anh tuấn nhưng nụ cười dịu dàng như vậy lại mơ hồ lộ ra tà khí, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Diệp Hinh cười đến mức cứng đờ: " Cha, con không biết cha đang nói cái gì." Ngừng một chút, nàng tha thiết nói tiếp: " Có lẽ cha đói rồi, con đi nấu cơm ngay."
Nàng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng khách, tay nàng lại bị nắm lấy.
Nàng quay đầu lại: " Cha, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
" Nàng đi ra khỏi cửa có phải sẽ không bao giờ quay lại nữa đúng không?" Bạch Tự nghiêng đầu nghiêm túc nhìn nàng.
Diệp Hinh cười nói: " Sao vậy, cha vẫn ở đây mà."
" Phải không..."
Hắn buông tay ra, nhắm mắt lại, giọng điệu mệt mỏi: " Nhanh chóng trở lại."
" Vâng. "
Trong lòng nàng mừng như điên song vẫn giả bộ hờ hững, nàng vội vàng trở về phòng lấy hành lý đã chuẩn bị từ trong tủ ra rồi bước ra cửa.
" Chờ đã, quần áo, quần áo."
Khi bước ra cửa, nhớ đến quần áo còn chưa lấy, nàng gấp gáp quay lại tìm vài bộ quần áo đơn giản trong tủ.
" Hinh Nhi, không phải nàng nói muốn nấu ăn cho ta sao? Nàng mang theo hành lý đi đâu vậy?"
Một giọng nam vang lên ở cửa phòng, Diệp Hinh dừng lại, bàn tay run rẩy chậm chạp xoay lại.
" Cha... cha..."
Miệng nàng như bị nhét một vật rất lớn, nàng nghẹn ngào đến mức không thốt nên lời.
" Chẳng lẽ tối nay Hinh Nhi muốn bỏ trốn cùng ta sao?"
Diệp Hinh do dự một chút, nghiêm túc gật đầu.
Bạch Tự chậm rãi đi tới, hắn từng bước đến gần nàng, Diệp Hinh lảo đảo lùi lại rồi lại lùi lại cho đến khi không còn đường lui, Bạch Tự mới lên tiếng.
" Hinh Nhi, ta tin tưởng nàng như vậy." Buồn bã nổi lên đáy mắt, đôi mắt sâu không đáy như giếng cổ chứa đầy hơi nước.
Nỗi sợ hãi của Diệp Hinh cứ thế tiến đến gần, chạm đến giới hạn.
" Ngươi...Ngươi đừng tới đây!"
Lời nói rõ ràng là mệnh lệnh nhưng khi phát ra trong sự run rẩy của nàng lại trở thành lời khẩn cầu.
" Hinh Nhi, ta rất tức giận, thực sự tức giận."
Ánh nến lung linh lập lòe, nửa khuôn mặt như ẩn như hiện dưới bóng mờ: " Nàng rõ ràng nói muốn cùng ta ở bên nhau nhưng lại bí mật cùng Lâm Nhi tính toán rời thôn, song túc song phi*, rõ ràng là cam tâm tình nguyện đem huyệt nhỏ cho ta đùa giỡn nhưng lại nói cho Lâm Nhi là ta cường bạo nàng, rõ ràng nói muốn nấu cơm cho ta nhưng lại ngầm chạy trốn. Nàng xem, ta phải phạt nàng như thế nào. "
* Song túc song phi: Cặp đôi yêu nhau thắm thiết không chia lìa, tương đương " chung giường chung chiếu", " như hình với bóng"...
" Cha, con chỉ bị dọa sợ nên mới muốn chạy trốn, thực sự, lần này con không nói dối người. "
Diệp Hinh sợ đến mức quỳ xuống, nhìn thấy vết máu dưới ống quần liên hệ với lời nói của hắn, Bạch Lâm sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Nàng có thể không sợ hãi hay sao?
" Sợ hãi? Nàng cho rằng ta đã giết Lâm Nhi hay sao? "
Hắn nhấc cằm Diệp Hinh, nhẹ giọng hỏi nàng.
Diệp Hinh bối rối lẩm bẩm: " Không phải sao...". truyện kiếm hiệp hay
" Hinh Nhi ngốc, nàng đoán xem..."
Giọng nói đột nhiên dừng lại, Diệp Hinh khó hiểu nhìn hắn, hắn chậm rãi cười một tiếng, đường cung hướng lên trên cực kỳ cường điệu, dưới ánh mắt chờ mong của Diệp Hinh, hắn nói tiếp:" Đúng vậy. "
Cơ thể nàng run lên dữ dội.
" Tất cả là lỗi của hắn. Rõ ràng nàng đang sống tốt với ta, tại sao hắn quay trở lại? Dù có quay lại, còn lấy đi trái tim nàng, khiến nàng một lòng muốn trốn tránh ta, không tiếc chia cắt tình cảm của cha con chúng ta. "
Hắn tức giận buộc tội nàng.
Búi tóc Diệp Hinh lộn xộn,nàng chật vật bò trên mặt đất, Bạch Tự không muốn buông tha nàng:" Biết ta làm thế nào phát hiện kế hoạch của nàng không? "
" Đó là biểu hiện mất tự nhiên lúc sáng của nàng."
" Diệp Hinh, ta đã cho nàng một cơ hội. Nếu nàng ngoan ngoãn nấu cơm tối, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."
" Chưa có chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể chưa có chuyện gì xảy ra, ngươi đã giết người, giết con trai của ngươi, tại sao lại có thể coi như không có chuyện gì xảy ra?!"
Diệp Hinh bộc phát, nàng đã chịu đựng quá lâu rồi, kế hoạch thoát khỏi sự khống chế của hắn đã bị kẻ điên này phá hỏng, không chỉ thế mà còn giết chết người vô tội là Bạch Lâm, đã đoán trước bản thân sẽ kết thúc như thế nào, còn cần phải thể hiện sự yếu đuối của mình để cầu xin hắn sao?
" Tất cả đều là lỗi của nàng. Nếu không phải nàng vu oan ta, ta sẽ không tra hỏi Lâm Nhi sau đó tiện đà tự tay giết chết hắn."
" Bạch Tự, lúc này ngươi còn trốn tránh trách nhiệm đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, ngươi đúng là đồ hèn hạ!"
" Bạch Lâm là trượng phu của ta, tam thư lục lễ*, kiệu tám người nâng đường đường chính chính đưa ta vào cửa. Ngươi là ai, ngươi là cha chồng của ta, cùng ngươi bên nhau thì ra cái gì? Thậm chí còn không bằng một con chó. "
* Tam thư lục lễ: là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của Trung Quốc, tam thư lục lễ nghĩa nôm na là ba bức thư và sáu lễ mà nhà trai làm chủ.
Khuôn mặt của Bạch Tự đột nhiên trở nên tái nhợt.
" Tam thư lục lễ... Kiệu tám người nâng...Trượng phu..." Hắn lẩm bẩm.
Diệp Hinh cười đến điên cuồng: " Bạch Tự, có trách thì trách ngươi sinh sai thời điểm, oán ông trời vì sớm đưa ngươi xuống dưới đầu thai."
" Nếu... nếu ta được sinh ra cùng thời điểm với nàng, nàng sẽ thích ta sao? "Giọng hắn run run, đưa tay định chạm vào mặt nàng nhưng lại bị Diệp Hinh hất ra.
Nàng căm hận nhìn hắn chằm chằm: "Không."
Câu trả lời dứt khoát, không chút do dự như thể đây là một vấn đề đã được nghĩ đi nghĩ lại hàng ngàn lần.
" Diệp Hinh, kiếp sau thì sao?" Hắn nôn nóng hỏi nàng, đôi mắt đỏ rực đến đáng sợ, vẻ mặt cũng không lạnh lùng như thường chỉ hèn mọn cầu xin.
Diệp Hinh cười lạnh: " Kiếp sau? Ai biết được."
Không có câu trả lời rõ ràng nhưng Bạch Tự mỉm cười, nói: " Vậy thì thử kiếp sau, được không?"
Thử kiếp sau? Ý gì?
Trước khi biết câu này có nghĩa là gì, Bạch Tự đã lấy ra một chiếc trâm cài tóc từ vạt áo của mình hung hăng đâm thẳng vào trái tim nàng.
Nàng mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chiếc trâm chuồn chuồn trên ngực mình.
" Ngươi..."
" Ta vốn dĩ muốn cài lên mái tóc của nàng nhưng bây giờ cảm thấy cắm trong trong tim nàng cũng không tồi, ít nhất..."
Hắn cười điên cuồng: " Đồ vật ta tặng sẽ vĩnh viễn hòa thành một thể với nàng."