Thời gian trôi qua, đã ba tháng trôi kể từ khi Bạch Tự bị rắn cắn. Trong khoảng thời gian này hai người rất hòa thuận, ngoại trừ Bạch Tự có chút khẩn trương thì mọi chuyện đều ổn.
Hôm nay dì Lý lên trấn trên, dì đến hỏi Diệp Hinh cần mua gì dì ấy sẽ mua hộ nàng.
Diệp Hinh khá tò mò về "xã giao" của xã hội phong kiến cổ đại nên nàng cũng muốn đi theo. Dì Lý đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng bèn nói: " Nếu cháu muốn đi, hãy nói chuyện với cha của Lâm Tử, hẳn hắn sẽ đồng ý. "
Khoảng thời gian này hầu như Diệp Hinh đi tới đâu Bạch Tự cũng đi theo. Dù là ra đồng, hắn cũng đặc biệt gọi Diệp Hinh dậy và yêu cầu nàng đứng dưới bóng cây đợi hắn giải quyết xong công việc rồi cùng nhau quay lại.
Bạch Tự nghĩ gì, dì Lý biết nhưng dì ấy cảm thấy hành động của hắn hơi quá và không công bằng với Diệp Hinh. Tuy nhiên, sau đó Diệp Hinh nói với dì ấy rằng nàng sẽ không tính đến chuyện tái gả nên lúc này dì mới xua tan ý định đi tìm trưởng thôn đòi công đạo.
" Có thể không? "
Diệp Hinh ngập ngừng quay đầu nhìn Bạch Tự đang bận rộn nấu nướng trong bếp.
" Nếu hắn không yên tâm, sau khi ăn trưa, để hắn đi lên trấn cùng chúng ta đi chợ." Dì Lý không để ý nói.
Diệp Hinh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
" Được rồi, dì cũng nên về nấu cơm đây." Dì Lý chào tạm biệt nàng rồi rời nhà họ Bạch.
Không lâu sau, Bạch Tự bước ra khỏi phòng bếp bưng theo theo bữa ăn nóng hổi đặt lên bàn.
" Cái đó... chiều nay con muốn cùng dì Lý đi chợ."
Diệp Hinh lo lắng liếc nhìn hắn. Một lúc sau lại thấy hắn cầm đũa, sắc bén nhìn nàng, như đang dò xét xem nàng có mục đích riêng hay không.
" Cha có thể đi cùng con."
Diệp Hinh cúi đầu, cầm lấy một chiếc đũa, gắp rau xanh vào bát.
"... Được."
Giọng nói Bạch Tự lãnh đạm lạnh nhạt làm Diệp Hinh lại kinh ngạc một hồi.
" Cha... có chắc là muốn đi không?" Chẳng phải đàn ông không thích " đi chợ " với phụ nữ sao?
" Ngươi không muốn à?"
Giọng nói lập tức giống như quả cầu băng, Diệp Hinh lắc đầu: " Con không có ý đó."
Gắp rau trong bát chậm rãi nhai, hai người không nói thêm tiếng nào, bữa cơm lại diễn ra trong một bầu không khí trì trệ như vậy.
Khoảng nửa giờ sau, dì Lý đến. Diệp Hinh vui vẻ chào hỏi, nàng đã chuẩn bị xong, thay một bộ quần áo mà nàng cho là không tệ, cùng dì Lý lên xe bò của chú Lý.
Trên đường đi, nàng vừa trò chuyện với dì Lý, vừa nhìn ra con đường quê bên ngoài, thỉnh thoảng ngân nga những bài hát không tên.
Dì Lý cười nàng trẻ con, chỉ đi ra chợ mà giống như nhặt được cục vàng, quá hưng phấn.
Diệp Hinh không bận tâm. Nàng muốn xem phong cảnh trong thị trấn, muốn biết liệu thức ăn trong thị trấn có phong phú hơn nhiều so với trong làng hay không và liệu người dân trong thị trấn có ăn mặc đẹp hơn không làng hay không.
Thế nhưng Bạch Tự vẫn luôn im lặng nhắm mắt như bức tượng, cho đến khi chính thức đến thị trấn, hắn kiệm lời như vàng mà nói.
" Tới rồi."
Diệp Hinh nhảy xuống xe nhanh hơn hắn một bước, nàng thích thú nhìn khu chợ đông đúc trong thị trấn, quay trái quay phải, hai mắt sáng ngời, mọi thứ đối với nàng đều vô cùng mới mẻ.
" A Hinh, dì đi tiệm vải, cháu có muốn đi cùng không?"
" Không, cháu muốn đi loanh quanh."
Dì Lý nói, làng của họ hơi xa thị trấn nên chỉ có thể ở lại trong thị trấn một giờ. Nàng sẽ đi xe trở về sau một giờ nữa, vì vậy không thể lãng phí thời gian.
Chia tay dì Lý, Diệp Hinh đi trong đám đông, nhìn vào cửa hàng bánh ngọt và người bán kẹo kéo, nàng như một con bướm trong đám đông, uốn éo thân hình nhẹ nhàng và " lưu tình" khắp nơi.
Vì nàng quá "bận rộn", Bạch Tự phải chạy loanh quanh với nàng, trong chợ có quá nhiều người để nàng không bị chen chúc, hắn lặng lẽ gạt đám đông sang một bên để nàng có thể vượt qua, đột nhiên người phía sau biến mất.
Hắn cảm thấy trong lòng căng thẳng.
Nàng đã đi đâu?
Gương mặt anh tuấn hơi lo lắng, nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy nàng ở một hàng rong bán son phấn, nữ trang.
Hắn bước nhanh tới, thấy người bán hàng rong đang nhiệt tình giới thiệu những món đồ nhỏ của mình, trên tay nàng cầm một chiếc trâm màu bạc, trên chiếc trâm có một con chuồn chuồn giống như thật, trông khá trang nhã.
" Thích không?" Hắn trầm giọng hỏi nàng.
Người bán hàng rong thấy hắn đến, trên mặt nở một nụ cười lấy lòng nói: " Công tử, nương tử của ngài rất thích chiếc trâm này. Ngài có muốn mua để làm nàng nàng vui hay không."
" Không, chúng ta không..."
" Bao nhiêu tiền? "
" Hai lượng bạc. "
" Hai lượng? Đắt quá, đi thôi. "
Sau khi ở đây ba tháng, Diệp Hinh ít nhiều biết hai lượng bạc có ý nghĩa như thế nào đối với một gia đình nông dân, vì vậy nàng không chút suy nghĩ mà từ chối.
" Này cô nương, nếu cô nương cho là quá đắt thì thương lượng giá cả đi."
Người bán hàng rong chưa từng thấy một nam tử nào đẹp trai như vậy, tuy rằng khoác trên người một tấm vải bố, nhưng toàn thân toát ra khí chất của một vị bề trên, vừa nhìn đã thấy không đơn giản, người bán hàng liền thuận nước đẩy thuyền.
" Rẻ hơn bao nhiêu?"
Diệp Hinh sửng sốt.
" Một lượng hai, nhìn xem, công tử rất quan tâm đến nương tử." Người bán hàng vui vẻ cười nói.
" Đây."
" Ngươi điên rồi sao?"
Diệp Hinh không tin tưởng mà nhìn hắn đem bạc đưa qua.
" Không thích sao?"
Thích thì thích, nhưng cái trâm này giá hai lượng, quá đắt.
" Thích là được, ta sẽ đeo nó cho ngươi."
Hắn lấy chiếc trâm nhỏ bằng ngón tay của mình cài vào búi tóc trên đầu nàng. Diệp Hinh ngây ngẩn nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía ánh mặt trời.
Cặp lông mi, đôi mắt đẹp của hắn chỉ cần nhìn chằm chằm thôi cũng đủ khiến tim đối phương đập loạn nhịp.
" A Hinh —— A Hinh—— " Là dì Lý.
Nàng quay đầu đi, Bạch Tự cũng thu lại động tác của mình.
Thân mật kiểu này vô cùng sai trái, hắn là cha chồng của nàng.
" A Hinh -- A Hinh-- "
" Cháu ở đây."
Diệp Hinh đưa tay lên vẫy, khi dì Li nhìn thấy, dì ấy chen qua đám đông và bước đến chỗ nàng.
Dì Lý thở hổn hển lo lắng nói: " Lâm Tử, Lâm Tử đã về rồi!"
" Cái gì?" Diệp Hinh sững sờ.
Bạch Tự nghe tin, tay nắm chặt trâm cài, ngón tay sinh đau nhưng không hề phát giác...
Lời tác giả: Tình địch là con trai đã trở lại!