"Cha..."
Thiếu niên có vẻ sợ hãi đến choáng váng, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, đôi mắt đen lấp lánh giống như quả nho đen, nhẹ chớp mắt như muốn rơi xuống
Đứa nhỏ này giống như đang cố chịu đựng, không dám khóc trước mặt hắn.
Hắn đáng sợ như vậy?
Thẩm Diễm đưa tay lên, vén tóc mái rối bù của cậu bé lên, lộ ra khuôn mặt quá mức trắng bệch tái nhợt nhưng tinh xảo kia.
Một cậu bé như một con búp bê sứ.
Cậu bé? Không, không có cô bé nào lại xinh đẹp, nhút nhát và yếu ớt như vậy, một đứa trẻ như vậy càng giống như một con non còn chưa dứt sữa, lòng đầy sợ hãi trước thế giới vô định, thế là thu mình lại thành một quả bóng tròn mềm mại, sợ hãi bị người khác phát hiện, bị tổn thương.
Không chỉ khơi dậy tình cảm yêu thương của mọi người mà còn khiến người ta muốn hung hăng bắt nạt cậu, nhìn cậu khóc, thút thít.
Đối mắt này mà khóc rưng rưng lên, hẳn là rất đẹp.
Ngạc nhiên trước suy nghĩ của mình, Thẩm Diễm cau mày dữ dội, đây là đứa trẻ hắn đã nuôi nấng mười hai năm qua nhưng lúc này, dường như có gì đó không đúng.
Chỗ nào không đúng?
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen ướt át của Thẩm Miên, trong lòng tự nhủ, dĩ nhiên là mặt không đúng.
Khuôn mặt xinh đẹp và khuôn mặt bình thường, tạo biểu cảm giống nhau, hiệu ứng hình ảnh có thể giống nhau được không? Huống chi cậu thả bả vô số, tất nhiên biết rõ nên làm thế nào mới có thể khiến cho người ta động lòng.
Hệ thống: [Bốp. Bốp. Bốp.] tiếng vỗ tay như sấm.
Thẩm Miên: "Ôi, đàn ông."
Sau đó Thẩm Miên nhớ tới, người đàn ông này là "Cha" của cậu -- đối tượng không thể công lược.
Chậc, bệnh nghề nghiệp chết tiệt này.
Cậu đang nghĩ cách giải thích về chuyện cặp kính như thế nào thì người đàn ông đã buông cậu ra, cúi xuống và nhặt cặp kính không độ lên.
Sau đó trong đôi mắt mong đợi của Thẩm Miên, bị bẻ gãy. Đúng vậy, bẻ thẳng kính từ giữa khung kính.
Thẩm Miên tắc lưỡi: "Khung kính lớn như vậy..."
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Cậu chỉ nghĩ là Thẩm Diễm nhặt hộ mình, liền duỗi tay ra, trong lúc nhất thời bàn tay nhỏ bé không biết đặt ở chỗ nào, đặc biệt xấu hổ.
Thẩm Diễm nhìn cậu một cái, đặt chiếc kính vỡ vào lòng bàn tay cậu.
"..."
Thẩm Miên đành phải kiên trì đến cùng, nhỏ giọng nói câu: "Cảm ơn cha."
Trong giọng nói mềm mại nhẹ nhàng phảng phất có chút uất ức giống như lông vũ quét trên đầu quả tim, vừa nghe thấy đã làm cho người ngứa ngáy.
Trái tim Thẩm Diễm run lên một cái cũng không biết đây là cảm giác gì chỉ là có hơi bực bội nói: "Sau này, đừng để cho cha thấy con đeo kính."
Đôi mắt này, tại sao muốn che giấu.
Thiếu niên nhỏ nhắn yếu ớt hoảng sợ ngước mắt lên, sau đó vội vàng né tránh ánh mắt của hắn, luống cuống nói: "Nhưng mà con, con, con sợ."
"Sợ cái gì."
Thẩm Miên cắn môi, nhẹ giọng nói: "Người khác."
Thẩm Diễm biết, người khác trong miệng đứa nhỏ này cũng bao gồm hắn, có lẽ phải nói, đặc biệt là hắn.
Hắn nâng quai hàm của cậu bé, buộc cậu phải đối mặt với mình.
Cặp mắt đào hoa xinh đẹp, dưới mắt phải có một nốt ruồi màu hồng nhạt.
Với tâm trạng không thể giải thích được, Thẩm Diễm đưa tay lên, đầu ngón tay thô ráp lướt qua khóe mắt cậu bé, làn da non nớt lập tức đỏ lên, nốt ruồi lệ chí cũng nhuốm một màu ửng đỏ.
"Thẩm gia không cần một đứa trẻ hèn nhát."
Thẩm Diễm đã nói câu này với Thẩm Miên rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này, dường như có điều gì đó khác xen lẫn trong câu này.
Chỉ là hai người đều không nhận ra.
Vành mắt Thẩm Miên đỏ lên, trả lời: "Dạ, thưa cha."
Cmn đau đến muốn khóc!
***
Phòng khám bệnh tâm lý.
Như trong thông tin, Tạ Chỉ Thiên là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, nét quyến rũ này không chỉ nói đến ngoại hình mà còn nói đến khí chất và cách nói chuyện của cô.
"Ngài Thẩm, A Thanh, mời hai người ngồi."
Phòng tư vấn trang trí đơn giản, thoải mái dễ chịu là phong cách làm cho người ta buông lỏng.
Cô lấy sổ bệnh án ra, lật một trang, cười nói: "A Thanh, đừng căng thẳng, chị chỉ đang trò chuyện với em thôi, được không?"
Thẩm Miên nhẹ nhàng gật đầu.
Tạ Chỉ Thiên nói: "Như vậy, em có nói cho chị biết một chút, em ở trường tuần này như thế nào không?"
Trên đường đến đây, Thẩm Miên đã xem qua thông tin của nguyên chủ một lần.
Tạ Chỉ Thiên này có bản lĩnh thật sự, đã là bác sĩ chữa trị chăm sóc cho Thẩm Thanh được nửa năm, nếu ai không khéo sẽ bị lộ.
Đây cũng không phải nói đùa.
Thiếu niên ở trên ghế sô pha lo lắng bất an di chuyển, há miệng, cuối cùng thì thào nói: "Không, không có gì đặc biệt, vẫn như trước."
Cậu giống như một đứa trẻ, vụng về nói dối, tưởng có thể giấu giếm chuyện này với người lớn, thật ra hai người lớn có mặt đều có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của cậu.
Nhưng mà không có ai vạch trần.
Tạ Chỉ Thiên cười nói: "Thế à, vậy A Thanh có thích đến trường không?"
Thích?
Thẩm Thanh ghét trường học nhất.
Là thiếu gia của nhà họ Thẩm và là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thẩm thị, cậu đương nhiên nhận được sự quan tâm quá mức của thế giới bên ngoài, nhưng Thẩm Thanh đầu óc không thông minh, thành tích ở cuối bảng, tính tình quá mềm mại, dần dà, loại chú ý này liền biến thành chế giễu.
Ban đầu, mọi chuyện còn chưa quá tệ như thế.
Nguyên chủ tuy rằng tính tình nhu nhược, ít bạn bè, nhưng giao tiếp bình thường với người khác không có vấn đề gì cũng không có chướng ngại tâm lý.
Cậu chỉ một cậu bé bình thường, sống hơi nội tâm mà thôi.
Cho đến khi, chuyện đó xảy ra.
Đó là khi Thẩm Miên học cấp hai, một hoạt động kỷ niệm của trường, cả lớp phải biểu diễn một vở kịch, tập đoàn Thẩm thị là cổ đông lớn nhất của trường, Thẩm Miên dễ dàng có được vai nam số một.
Cho dù đó không phải là điều cậu muốn, nhưng Thẩm Miên vẫn chuẩn bị rất nghiêm túc.
Cậu không muốn làm cho cha mất mặt.
Thế nhưng vào ngày biểu diễn, quần áo bị người ta động tay động chân, một khi làm động tác lớn thì quần áo sẽ bị rách hoàn toàn, Thẩm Thanh không hề hay biết, cuối cùng trước sự chứng kiến của các giáo viên và bạn bè trong trường, cậu tự biến mình thành thằng ngốc.
Đáng lẽ cậu nên rút lui nhưng Thẩm Miên lấy hết can đảm, yêu cầu tiếp tục buổi biểu diễn vì cậu không muốn làm hỏng buổi biểu diễn của lớp.
Khán giả dưới khán đài hết lần này đến lần khác cười mỉa mai, thậm chí có người còn huýt sáo với cậu, cậu càng ngày càng căng thẳng, mắc lỗi, phát âm sai, mỉa mai... Cậu càng phạm phải sai lầm, tiếng cười của khán giả càng điên cuồng, cuối cùng, đầu óc cậu trở nên trống rỗng, không nói được lời nào.
Nửa giờ trên sân khấu là khoảnh khắc khó khăn nhất trong đời của Thẩm Thanh.
Một người rụt rè và nội tâm, dũng cảm bước lên sân khấu, đối mặt với hàng nghìn người để biểu diễn, cần bao nhiêu dũng khí, những người đó không biết, nhưng hoàn toàn chà đạp dày xéo lên dũng khí của cậu.
Sau chuyện này Thẩm Thanh phát hiện mình bị rào cản ngôn ngữ cảm xúc, khi bị căng thẳng cao độ hoặc khi nhận được sự chú ý từ thế giới bên ngoài thì không cách nào mở miệng nói chuyện.
Cậu bắt đầu khép mình lại, không cho người khác đi vào, cậu cũng không muốn ra.
Mà tác động sau đó của chuyện này là rào cản tâm lý của cậu bị người khác lấy ra làm trò đùa đùa cợt, sau khi vào cấp ba, tình hình của cậu không thuyên giảm mà còn trở nên tồi tệ hơn.
"Cà lăm", "Câm điếc", biệt danh này vẫn luôn đi theo cậu.
Vì vậy nơi Thẩm Thanh không muốn đến nhất chính là trường học mà tất cả mọi người đều ép buộc cậu phải đi.
Làm con của Thẩm gia, cậu không có lựa chọn nào khác.
Căn cứ theo thông tin, một năm sau, nguyên chủ sẽ tự tử vì trầm cảm.
Thẩm Miên phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trước khi quỹ đạo sinh mệnh của nguyên chủ kết thúc, nếu không sẽ trực tiếp GG (*) rồi.
(*) GG: Ngôn ngữ mạng được sử dụng khi gặp khó khăn hoặc trong tình huống xấu hổ.
Nói cách khác, cậu chỉ còn lại một năm nữa.
Hệ thống nói: [Một năm là một cách nói phổ biến, nói chính xác là chín tháng mười tám ngày.]
"..."
Tạ Chỉ Thiên vẫn đang chờ cậu trả lời.
Cô kiên nhẫn hỏi lại: "A Thích có thích đến trường không? Có thích các bạn trong lớp không?"
Vẻ mặt thiếu niên trắng bệch, nắm chặt lòng bàn tay, len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, cuối cùng khó khăn gật đầu.
Thẩm Diễn nhướng mày.
Tạ Chỉ Thiên lại hỏi những thứ khác, chẳng hạn như kết bạn, tiến độ học tập, Thẩm Miên đều cẩn thận trả lời.
Tạ Chỉ Thiên nói: "Tình hình có vẻ không được cải thiện nhưng A Thanh chịu bỏ kính ra là đã tiến bộ rất lớn rồi. Đề nghị của tôi vẫn vậy, trong quá trình điều trị, tôi mong rằng ngài Thẩm sẽ luôn ở bên em ấy, mối quan hệ tốt đẹp giữa người thân và con cái sẽ giúp giải tỏa lo lắng cho đứa trẻ."
Thẩm Diễm im lặng một lát, bỗng nhiên nói: "Nếu dùng thuốc thì sao?"
Tạ Chỉ Thiên sửng sốt và nói: "Ngài Thẩm, tôi đã nói với ngài về điều này ngay từ đầu, với tư cách là bác sĩ điều trị, tôi không khuyên dùng thuốc, bệnh nhân dễ bị lệ thuộc vào thuốc mà còn có vài tác dụng phụ nhất định..."
Thẩm Diễm nói: "Bác sĩ Tạ, Thẩm Thanh đã được tư vấn và điều trị trong nửa năm, ít nhất tôi có thể nhìn thấy hiệu quả, cô có nghĩ vậy không?"
Giọng điệu của hắn rất chậm, rất nặng nề, rõ ràng là giọng điệu kể lại nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác hùng hổ dọa người.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán Tạ Chỉ Thiên.
"Vâng, tôi cũng rất xin lỗi về điều này, xin ngài hãy tin tôi và tin tưởng một chút vào A Thanh."
Thẩm Diễm không nói lời nào.
Hắn nắm lấy bàn tay Thẩm Miên, nhưng đột nhiên cau mày.
Chỉ thấy một vài vết xước sâu trong lòng bàn tay trắng và mềm của thiếu niên, thậm chí còn rỉ máu.
Hệ thống: [Đau không.]
Thẩm Miên:... Rất đau.