Chương 74: Sao, anh rất muốn thấy tôi khóc à?
Nguyễn Tri Mộ dựa đầu vào cửa, ngủ gà ngủ gật.
Hôm nay là ngày thứ 10 đến Bắc Âu.
Tuyết rơi dày đã mười ngày liên tục, hôm nay cũng không hề nhỏ đi. Nghe Vivian nói, thị trấn nhỏ này vừa bước vào mùa đông sẽ bị tuyết dày bao phủ nửa tháng hay thậm chí cả tháng trời. Cư dân địa phương sống quanh năm ở đây cũng đã quen từ lâu.
Nguyễn Tri Mộ không quen.
Anh sắp bị đông chết rồi.
Từ lúc đến đây, anh luôn ở trong biệt thự bật sưởi cả ngày. Bây giờ đột nhiên chạy ra khỏi đó, lạnh đến mức vừa ra ngoài là hắt hơi.
Nghiêm Việt vào nhà lấy một chiếc áo khoác vải lông dê màu nâu nhạt, quấn anh chặt từ đầu đến chân. Bụng và bắp chân cũng dán miếng giữ nhiệt nhưng vẫn không bằng ở trong phòng.
Nguyễn Tri Mộ đi sau Nghiêm Việt, ngáp dài, cụp mắt, hai hàng dấu chân một sâu một nông đang uốn lượn trên tuyết.
Sau đó, anh được Nghiêm Việt nhét vào xe việt dã màu xanh quân đội trông rất ngầu nhưng Nguyễn Tri Mộ không kịp đánh giá vẻ ngoài đẹp đẽ của chiếc xe này, vừa lên xe đã ngủ tít mít.
Anh ngồi ở ghế phụ, đầu tựa vào cửa sổ, gật gà gật gù như một con vật nhỏ đang ngủ đông.
Nghiêm Việt thở nhẹ ra, có lẽ đã chấp nhận sự thật này: "Thôi vậy, nếu muốn ngủ thì ra ghế sau, cởi giày, bật điều hoà, một lát là ấm thôi."
Cho nên Nguyễn Tri Mộ đã rất vui vẻ trèo ra ghế sau.
Anh nói với Nghiêm Việt: "Trước tôi luôn mơ được ngủ ở ghế sau, mà mãi chưa có cơ hội, hê hê."
Nghiêm Việt: "Ghế sau thì có gì thích nằm cơ chứ? Vừa nhỏ vừa chật."
Nguyễn Tri Mộ: "Giống như đi dã ngoại hồi tiểu học, thực ra có thể ăn vặt ở nhà nhưng cùng mọi người trải khăn cắm trại, đồ ăn vặt cũng trở nên ngon hơn rất nhiều, cảm giác như có một căn cứ bí mật."
"Nằm ở ghế sau sẽ mang lại cảm giác ấm áp, giống như đang cùng nhau bí mật trốn chạy vậy."
Nghiêm Việt không mấy phản ứng, chắc không thể nào hiểu nổi nhưng cũng không nói gì.
Nguyễn Tri Mộ gầy, cởi giày và áo khoác, co chân lại, vừa đủ để ngủ ở ghế sau.
Nghiêm Việt ném gối tựa cho anh, Nguyễn Tri Mộ đắp chiếc áo khoác lông dê lên người, rất nhanh sau đó máy điều hoà được bật lên.
Anh mơ mơ màng màng rồi rơi vào một giấc mơ ngọt ngào.
Trong giấc mơ, anh mơ thấy nhiều cảnh tượng hỗn loạn, có những điều đã từng trải qua, có điều chưa từng trải qua nhưng có vẻ như đã từng xảy ra.
Anh mơ thấy mình vẫn còn là học sinh tiểu học và đi du lịch cùng bố mẹ.
Xe của bố không phải là hãng xe nổi tiếng, chỉ là chiếc Volkswagen Santana màu trắng bình thường. Cả nhà lái chiếc xe đó đi du lịch, mang theo một đống gà ướp cay và cánh gà hầm, cùng nhau hát vang trên đường cao tốc rộng rãi.
Đi được một lúc, anh cảm thấy buồn vệ sinh, muốn bảo bố lái xe đến trạm nghỉ chân nhưng không hiểu vì sao, tất cả mọi người đều không nghe thấy anh nói.
Bố vẫn chăm chú lái xe, còn mẹ thì mỉm cười dịu dàng bóc chuối cho Nguyễn Nghệ, mọi người đều vui vẻ nhưng không ai để ý đến anh.
Dường như bọn họ không nhìn thấy anh.
Trong lòng sợ hãi, Nguyễn Tri Mộ muốn hét lớn để thu hút sự chú ý của họ nhưng cho dù anh có gào thét đến sụp đổ, vung chân vung tay đến cỡ nào, anh vẫn chỉ như người vô hình.
Không thể phát ra âm thanh, không thể chạm vào người khác.
Anh khóc lóc trong tuyệt vọng, đôi mắt cay xè vì nước mắt, chỉ đành nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, anh bỗng nghe có người gọi anh.
"Dậy đi."
"Đừng gấp, mở miệng, hít thở."
"Mở mắt ra, tôi ở đây."
Lát sau, Nguyễn Tri Mộ mở mắt ra, trên mặt giàn giụa nước mắt.
Điều đầu tiên anh thấy là Nghiêm Việt đang ngồi bên cạnh với đôi lông mày cau chặt.
Xe đang dừng trong một lùm cây, hình như Nghiêm Việt phát hiện anh bị mơ ngủ nên đã dừng xe bên đường.
Nghiêm Việt ôm anh trong lòng, đặt tay lên trán như đang kiểm tra xem anh có bị sốt không.
Nguyễn Tri Mộ vẫn còn mơ màng: "Ưm..."
"Vẫn ổn, không sốt." Nghiêm Việt thu tay lại, rút một tờ giấy, cúi đầu nhìn anh: "Nhắm mắt lại, tôi lau mặt giúp anh, nước mũi nước mắt chảy xuống cằm rồi."
Nguyễn Tri Mộ nghe lời nhắm mắt lại, cảm giác được Nghiêm Việt đang dùng giấy ướt lau mặt cho mình, hơi dùng lực, khăn lại không mềm lắm nên khiến má anh có chút đau, nhưng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Anh thấy hơi xấu hổ: "Vừa nãy gặp ác mộng, hơi sợ một chút nên mới khóc..."
Sắp 30 tuổi đầu rồi mà còn khóc khi gặp ác mộng...
Mất mặt quá, huhu.
Nghiêm Việt không chê cười anh: "Gặp ác mộng gì?"
Nguyễn Tri Mộ vốn định đáp hời hợt cho qua nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc, cau chặt mày của Nghiêm Việt thì lại thay đổi ý định.
Trước đây, nếu có người hỏi anh chuyện này, anh nhất định sẽ đáp qua loa cho xong vì cảm thấy không phải chuyện quan trọng, không cần thiết phải nói ra, nếu anh nói ra thì đối phương cũng sẽ không thật sự quan tâm, cùng lắm sẽ an ủi xã giao mà thôi.
Giữa người và người, điều cấm kỵ nhất là quan hệ nhạt nhưng trò chuyện sâu.
Nhưng vào lúc này, Nguyễn Tri Mộ chợt nhận ra, trên đời này thực sự có người cùng anh "trò chuyện sâu".
Nghiêm Việt sẽ nghiêm túc nghe mấy câu chuyện tào lao của anh, sẽ để ý từng cảm xúc nhỏ của anh, sẽ ôm anh mỗi lúc anh khóc lóc mơ thấy ác mộng, không chán ghét mà lau nước mắt, nước mũi cho anh.
Nghiêm Việt không phải xã giao mà thực sự quan tâm anh.
Nhận ra điều này, Nguyễn Tri Mộ như thể không kiềm chế được, nắm lấy cổ tay áo của Nghiêm Việt.
Nghiêm Việt thấy anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay, sững người hỏi: "Sao vậy?"
Nguyễn Tri Mộ hít một hơi: "Tôi... tôi mơ thấy bố, mẹ và em."
Nghiêm Việt: "Ừ."
Nghiêm Việt không giục mà yên lặng nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
Nguyễn Tri Mộ vốn có chút xấu hổ khi nhắc mấy chuyện này nhưng trong sự ân cần yên lặng của Nghiêm Việt, dần dần lấy hết can đảm để nói.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, mặc dù biết Nguyễn Nghệ yêu anh, cũng biết bố mẹ luôn thấy áy náy với anh nhưng những điều trải qua hồi nhỏ giống như vết bỏng. Cho dù thời gian trôi qua, vết thương dần lành lại nhưng vẫn luôn còn vết sẹo, vào một khoảnh khắc bình yên nào đó sẽ bất ngờ lao ra đâm anh.
Gia đình anh chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau.
Hồi nhỏ, bố mẹ bận việc nên vứt anh ở quê, không có thời gian du lịch, cũng không có tiền dư. Sau này điều kiện kinh tế khá lên thì anh lại bận học hành, làm thêm, cũng xa cách với gia đình nên đương nhiên chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau.
Nhưng một năm nọ, bố mẹ đi công tác ở một nước Đông Nam Á và họ đã đưa Nguyễn Nghệ đi cùng trong kỳ nghỉ hè.
Thực ra đó cũng không phải là một chuyến du lịch xa xỉ. Sau này nghe bố mẹ kể, lần đó đi khá vất vả, ban ngày bận rộn ngoài công trường, tối phải tính sổ kế toán, Nguyễn Nghệ chỉ có thể chơi một mình ở ghế sau, nằm đọc truyện tranh hoặc ngủ.
Nhưng khi Nguyễn Nghệ trở về, cậu hào hứng kể rằng mình đã tham gia cuộc phiêu lưu rất kích thích. Ghế sau chính là toà thành của cậu, mỗi ngày mở cửa sổ sẽ nhìn thấy phong cảnh mới mẻ, là một "trận chiến" mới.
Bố mẹ Nguyễn cười bảo Nguyễn Nghệ xem phim hoạt hình quá nhiều, quá giàu sức tưởng tượng nhưng Nguyễn Tri Mộ lại hiểu cảm giác của cậu bé.
Đứa trẻ được yêu thương, có bố mẹ bên cạnh thì chuyến du lịch bình thường cũng trở nên vui vẻ khác thường.
Hoặc trong tiềm thức, anh luôn hâm mộ Nguyễn Nghệ.
Anh không đố kỵ, cũng không hận bố mẹ nhưng vẫn hâm mộ em trai.
Chính vì vậy mà vào một thời điểm không liên quan gì như lúc này, anh chợt mơ thấy một "chuyến du lịch gia đình", hơn nữa bản thân vẫn là người ngoài cuộc.
Nguyễn Tri Mộ nói xong, âm cuối hơi run rẩy.
Nghiêm Việt không lên tiếng, ngồi thẳng người lên, ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng anh.
Rõ ràng nhỏ hơn anh 4 tuổi nhưng lại như người lớn dỗ trẻ con, ấm áp ôm chặt lấy anh.
Hắn hỏi anh: "Mắt còn đau không?"
Đầu Nguyễn Tri Mộ gác lên vai hắn, dụi mắt: "... Hơi hơi."
Nghiêm Việt: "Lát nữa đến nơi tôi lấy túi đá cho, chườm một lúc là hết."
Nguyễn Tri Mộ vẫn thấy xấu hổ: "Tôi không nghĩ tôi sẽ khóc... thực ra không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là ác mộng mà thôi..."
"Không cần ngại." Nghiêm Việt nói: "Ai cũng có lúc khó khăn, khóc là chuyện bình thường."
Nguyễn Tri Mộ: "Cứ thấy như trẻ con ấy..."
Nghiêm Việt: "Tôi ở đây, anh có thể mãi mãi là một đứa trẻ."
Nguyễn Tri Mộ cảm động trước lời nói thẳng thắn, chân thành mà không hề nao núng đó, trong lòng nóng bừng, đột nhiên không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Nghiêm Việt thấy đôi má hồng hồng của anh, cười thầm một tiếng: "Nếu đã là trẻ con thì gọi một tiếng anh không quá đáng lắm nhỉ?"
Nguyễn Tri Mộ trừng hắn: "... Đừng được nước làm tới."
"Gọi đi, gọi cũng không mất miếng thịt nào." Nghiêm Việt thấp giọng dụ dỗ anh: "Gọi anh, tôi mua kẹo cho."
Nguyễn Tri Mộ: "... Biến thái."
Nguyễn Tri Mộ hắng giọng, chuyển chủ đề: "Cậu khóc bao giờ chưa?"
Ngẫm nghĩ lại, hình như anh chưa bao giờ thấy Nghiêm Việt khóc.
Cho dù cực kỳ tức giận, tâm trạng dao động, Nghiêm Việt cũng chỉ cau mày và không bao giờ rơi nước mắt.
Nghiêm Việt: "Trong trí nhớ của tôi... hình như chưa."
Dù cho bố mẹ li hôn, bị bố xách cổ áo đi làm giám định quan hệ, bị mắng mỏ trước mọi người, hắn cũng không hề rơi một giọt nước mắt.
Năm đó khi Nguyễn Tri Mộ bỏ đi, hắn gần như phát điên nhưng không khóc, ngày qua ngày nằm trong phòng nhìn trần nhà, như mất đi khả năng khóc.
Nghiêm Việt hỏi anh: "Sao, muốn thấy tôi khóc à?"
"... Chỉ tò mò chút thôi." Nguyễn Tri Mộ lại tưởng tượng lung tung: "Nếu cho cậu ăn đồ rất cay, như ớt chỉ thiên hoặc lẩu cay biến thái, cậu vẫn không khóc à?"
Hình như nước mắt sinh lý không thể khống chế mà nhỉ?
Nghiêm Việt: "... Nhạt nhẽo."
"Đừng cứng nhắc vậy mà." Nguyễn Tri Mộ hào hứng: "Cũng không biết ở đây có quán ăn Trung không, nếu có đồ ăn Tứ Xuyên thì hôm nào đi thử đi..."
Nghiêm Việt: "Anh thực sự muốn thấy tôi khóc đến vậy sao?"
Nguyễn Tri Mộ mồm thì nói "tò mò mà thôi" nhưng thực ra trong lòng muốn. Nghiêm Việt đẹp trai như vậy, khóc cũng nhất định rất đẹp.
Làm ơn, mỹ nhân rơi lệ, ai mà chẳng muốn xem.
Nghiêm Việt khóc sẽ có dáng vẻ gì?
Hừm, má đỏ lên, vành mắt cũng đỏ quạnh, đầu tiên nước mắt đọng trên mí, sau đó từ từ lăn xuống má, như sợi dây ngọc bị đứt, không biết khi khóc có run lên không...
Nguyễn Tri Mộ đang nghĩ, đột nhiên giật mình.
... Đệt.
Từ lúc nào mà anh trở nên biến thái như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Nghiêm Việt khóc cũng đủ khiến anh đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Nghiêm Việt nhìn vẻ mặt ngốc nghếch đang đắm chìm trong thế giới của chính mình của anh, cau mày nói: "Anh ngẩn ngơ gì hả."
Nguyễn Tri Mộ hoàn hồn, chột dạ đáp: "Không, không có gì, ban nãy thất thần..."
Nghiêm Việt lại nhìn anh một hồi, bỗng nói: "Anh thực sự muốn thấy tôi khóc?"
Nguyễn Tri Mộ: "Ừ..."
Nghiêm Việt như nhớ ra chuyện gì đó, hơi nghiêng người, nói bên tai anh: "Thực ra, tôi từng khóc trước mặt anh."
Nguyễn Tri Mộ kinh ngạc: "Hả? Bao giờ?"
Nghiêm Việt cười bỉ: "Vào khoảng một giờ đêm hôm trước, vì anh kẹp chặt quá, sướng quá khóc luôn. Nhưng lúc đấy anh lịm đi rồi, không nhìn thấy."
Hết chương 74.