Cuối tháng 3, Nguyễn Tri Mộ nhận cuộc gọi từ mẹ, hỏi có thể đưa Nguyễn Nghệ đến sống với anh một tuần không.
Trường của Nguyễn Nghệ đang nghỉ xuân, đúng lúc bố mẹ Nguyễn phải đi công trình ngoài tỉnh, không yên tâm để cậu bé ở nhà một mình.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tri Mộ là từ chối: "Ngày nào con cũng phải lên lớp, hơn nữa trong nhà có một học sinh cấp 3, không đủ chỗ."
Mẹ Nguyễn: "Học sinh cấp 3 nào?"
Nguyễn Tri Mộ: "Họ hàng của thầy giáo cấp 3, năm ngoái chuyển trường, tạm thời ở chỗ con."
Mẹ Nguyễn không vui: "Đến cả đứa nhỏ không quen biết con cũng cho ở mà em trai ruột thì lại không là sao?"
Nguyễn Tri Mộ: "Không phải thế, đây là công việc của con. Cậu ấy ở chỗ con, con nhận tiền của người ta nên phải chăm sóc cậu ấy."
Mẹ Nguyễn phản ứng rất nhanh: "Thế thì dễ giải quyết, coi như cho em trai ở chỗ con, mẹ gửi con tiền, một ngày năm trăm, con chăm sóc em cho tốt."
Nguyễn Tri Mộ: "Không phải con đòi tiền mọi người..."
Mẹ Nguyễn căn bản không cho anh cơ hội từ chối, ngày kia đã đưa Nguyễn Nghệ đến.
Nguyễn Nghệ mặc quần cộc, áo ngắn tay màu vàng tươi, đội mũ bảo hiểm hình vịt con, đeo balo to màu xanh da trời, dè dặt đứng trước cửa.
Nguyễn Tri Mộ bất đắc dĩ, chỉ đành tiễn mẹ Nguyễn, dẫn Nguyễn Nghệ vào nhà.
Lúc thay dép mới nhớ ra, trong nhà không có dép lê cỡ nhỏ.
Nguyễn Tri Mộ: "Em lên sô pha ngồi một lúc, anh đi siêu thị mua đôi dép."
Nguyễn Nghệ ngoan ngoãn gật đầu.
Nguyễn Tri Mộ ra ngoài, cậu không động đậy ngồi yên trên sô pha, hai tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, duy trì tư thế ngồi ban đầu.
Ngồi được một lúc, cảm thấy mệt nhưng không dám động đậy lung tung, vì đây là nhà của anh trai, mẹ đã nói ở nhà anh trai phải ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu khiến anh trai tức giận, anh sẽ không thích cậu nữa.
Nguyễn Nghệ rất nỗ lực duy trì tư thế ngồi ban đầu.
Lòng bàn chân dần tê rần.
Lúc không nhịn được muốn động đậy thì phía sau Nguyễn Nghệ truyền đến tiếng mở cửa.
Cậu tưởng anh trai về, vui vẻ quay đầu.
Nhìn thấy lại là một anh trai không quen biết.
Anh trai này toàn thân đồ đen, dáng người rất cao, tóc mái rất dài, lúc bước vào dường như đỉnh đầu có thể chạm đến khung cửa.
Hắn có khí chất rất lạnh lùng nhưng lại rất đẹp trai, giống như nam chính trong phim mà mẹ Nguyễn xem hàng tối.
Nguyễn Nghệ thấy người lạ, cơ thể vốn dĩ đang thả lỏng lại lặp tức căng cứng.
Nghiêm Việt đóng cửa lại, thoáng thấy đứa trẻ ngồi một cục trên ghế sô pha, bước chân chững lại.
"Nhóc bí đao* từ đâu ra vậy."
* Nhóc bí đao 小冬瓜: bí đao nhỏ, từ này ý chỉ chiều cao khiêm tốn, hình dung sự dễ thương, thú vị.
Đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Nghệ nhìn chằm chằm hắn, không lên tiếng.
Mẹ nói, không nên tuỳ tiện tiếp chuyện người lạ, nếu không sẽ bị bắt cóc bán đi.
Huống hồ hắn gọi cậu là nhóc bí đao, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt.
Nghiêm Việt ngồi trước mặt cậu, nhìn toàn thân căng cứng kháng cự của cậu: "Bị điểm huyệt rồi à?"
Nguyễn Nghệ vẫn im lặng.
Nghiêm Việt vẫy vẫy tay trước mặt cậu: "Chẳng nhẽ lại là đứa ngốc."
Nguyễn Nghệ lớn tiếng đáp: "Em không phải đứa ngốc."
Nghiêm Việt: "Vậy em nói anh nghe, em tên gì, đến nhà anh làm gì, vì sao lại ngồi bất động ở đây."
Hắn đã nhớ ra.
Hồi trước Nguyễn Tri Mộ có đề cập một chút về gia đình mình và Nghiêm Việt biết anh có một em trai đang học tiểu học, có lẽ là cậu bé đang ngồi trước mặt hắn.
Nguyễn Nghệ lập tức bắt được trọng điểm: "Đây là nhà anh trai em, không phải nhà anh."
Nghiêm Việt vung vẩy chìa khoá trong tay: "Anh trai em là Nguyễn Tri Mộ đúng không? Anh ở với anh trai em, nhà anh ấy chính là nhà anh."
Nguyễn Nghệ ngây người: "Anh... ở với anh trai em?"
Bởi vì anh trai làm việc gì cũng một mình, không thích bị người khác quấy rầy, cậu tưởng tính cách của anh trai mình là như vậy.
Mẹ cũng nói với cậu, không phải anh trai không thích cậu, chỉ là tính cách anh dễ ngượng ngùng, cậu muốn gần gũi với anh hơn thì phải tự mình nỗ lực tiến đến.
Không ngờ anh trai lại bằng lòng ở với người khác.
Nhìn anh trai trước mặt đang xỏ đôi dép lê màu đen, lại nghĩ dép của mình còn đang phải đi mua, trong lòng Nguyễn Nghệ dâng lên một cảm xúc khó hiểu.
Xem ra, anh này mới giống người nhà của anh trai...
Cậu cảm thấy người anh trước mặt... rất đáng ghét!
Mặc dù đẹp trai nhưng từ ánh mắt đến nụ cười, cộng thêm đôi dép hắn đang đi... cái gì cũng đáng ghét!
Thấy Nguyễn Nghệ cau chặt mày, Nghiêm Việt nói: "Sao nào, biết anh và anh trai em ở chung, em không vui à?"
Nguyễn Nghệ: "Anh chỉ là tạm thời ở chung với anh trai em thôi, em và anh trai là người một nhà, tương lai sẽ ở chung."
Nghiêm Việt: "Em rất muốn ở chung với anh trai?"
Nguyễn Nghệ gật đầu.
Nghiêm Việt: "Vậy em thấy anh và anh trai em ở chung, có phải rất ghét anh không?"
Nguyễn Nghệ do dự một lúc, cảm thấy gật đầu không được lễ phép lắm nên không lên tiếng.
Nghiêm Việt nhướn mày, đang muốn nói tiếp thì Nguyễn Tri Mộ đã quay lại.
Nguyễn Tri Mộ bảo Nguyễn Nghệ xỏ dép, giải thích đơn giản với Nghiêm Việt, nói Nguyễn Nghệ chỉ ở đây khoảng một tuần, ban ngày Nguyễn Nghệ ở nhà làm bài tập, buổi tối ngủ ở phòng anh, không làm phiền Nghiêm Việt học tập.
Nghiêm Việt: "Không thành vấn đề."
Lúc ăn cơm tối, Nghiêm Việt âm thầm quan sát động tĩnh của Nguyễn Tri Mộ và Nguyễn Nghệ.
Biểu cảm của hai anh em này thật là thú vị.
Mặc dù là ruột thịt nhưng lại không hề thân thiết.
Lúc Nguyễn Tri Mộ và Nghiêm Việt ăn cơm tối thường buôn chuyện đấu võ mồm, hôm nay vì có Nguyễn Nghệ nên Nguyễn Tri Mộ trầm lặng hơn nhiều, cứ mãi cúi đầu ăn cơm.
Nguyễn Nghệ thỉnh thoảng liếc trộm anh trai.
Gắp miếng thịt xào, nhấc mí mắt; cho thịt vào miệng, rồi lại cụp mắt; nuốt miếng thịt xuống, nhân cơ hội hếch cằm lên, để có thể quang minh chính đại nhìn anh trai.
Má thường xuyên phồng lên, nhai nữa nhai mãi quên nuốt xuống bởi vì cứ mải tìm cơ hội nhìn trộm anh.
Nghiêm Việt nhìn mà thấy mệt thay cho cậu.
Cách chung sống của đa số gia đình, Nguyễn Tri Mộ và Nguyễn Nghệ có sự chênh lệch tuổi tác lớn như vậy, Nguyễn Tri Mộ nên giống bề trên, trêu chọc em trai trên bàn ăn, trò chuyện việc gia đình là điều bình thường.
Nguyễn Tri Mộ chung sống rất bình thường với bạn học và bạn bè, huống hồ anh còn là dẫn chương trình, theo lý mà nói không thể im thin thít như vậy được.
Tuy nhiên đối diện với em trai ruột, cả bữa ăn đều ở trạng thái lạnh lùng.
Mới bắt đầu ăn, Nguyễn Tri Mộ hỏi Nguyễn Nghệ một câu "Có cần anh gắp thức ăn cho không", Nguyễn Nghệ lập tức trả lời "Em tự làm được".
Sau đó thì không còn sau đó nữa.
Hai anh em thực hiện triệt để quan niệm im lặng là vàng như thể đang chơi trò "1 2 3", ai mở miệng trước thì người đó thua.
Nghiêm Việt thấy Nguyễn Tri Mộ chỉ nhìn chằm chằm đĩa rau xào trước mặt bèn đẩy đĩa thịt bò hầm đến trước mặt anh.
Nguyễn Tri Mộ hoàn hồn: "... Cảm ơn."
Nghiêm Việt: "Lịch sự như vậy, tôi không quen."
Nguyễn Tri Mộ: "Cậu quan tâm tôi ăn uống như vậy, tôi còn không quen đây."
Nghiêm Việt: "Ngón tay động đậy một tí, không cẩn thận đẩy mà thôi, đừng tự mình đa tình."
Nguyễn Tri Mộ: "Ồ, thế bệnh parkinson của cậu nặng lắm rồi, nên điều trị sớm để tránh sa sút trí tuệ lúc về già nhé."
Hai người quen đấu võ mồm, không khí trên bàn ăn hoà hoãn hơn nhiều.
Nguyễn Nghệ nhìn hai người đấu võ mồm, nhai cơm trong miệng, nuốt xuống, lộ ánh mắt hơi ngưỡng mộ.
Nguyễn Tri Mộ chú ý đến.
Do dự một lúc, gắp cho Nguyễn Nghệ miếng thịt.
Nguyễn Nghệ lập tức vui vẻ bê bát: "Cảm ơn anh trai."
Nghiêm Việt thu hết vào tầm mắt, ánh mắt dao động giữa hai người, không lên tiếng.
——
Ăn xong cơm tối, Nguyễn Tri Mộ đi tắm trước.
Nghiêm Việt ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, nhìn Nguyễn Nghệ đang chơi ô tô đồ chơi trên sàn, dáng vẻ lơ đễnh nên vẫy tay với cậu.
Nguyễn Nghệ không thích để ý hắn: "Có chuyện gì ạ."
Nghiêm Việt ngồi bên cạnh cậu, tiện tay cầm chiếc ô tô đồ chơi lên, giúp cậu lắp lại chiếc pin bị rơi ra ngoài: "Em là em trai Nguyễn Tri Mộ thật à?"
Nguyễn Nghệ: "Đương nhiên rồi, bọn em đều họ Nguyễn."
Nghiêm Việt: "Anh thấy hai người không thân lắm, cũng không hay nói chuyện."
Nguyễn Nghệ ngây người.
Người này thật đáng ghét, lúc nào cũng nói trúng việc cậu để bụng.
Nghiêm Việt: "Thực ra anh cũng là em trai anh ấy, bọn mình cùng vai phải lứa đấy."
Nguyễn Nghệ trừng đôi mắt tròn xoe: "Mẹ em không sinh ra anh!"
Nghiêm Việt bị cậu chặn họng.
Cậu nhóc này giỏi lấy đá đập chân người khác thật.
Nghiêm Việt: "Nhưng anh trai em nhận anh là em trai rồi, thời gian hai anh sống chung nhiều hơn em. Nói ra thì, anh ấy chắc chắn thích người em trai này hơn."
"Anh còn biết nhiều bí mật của anh ấy, đều âm thầm kể cho anh, em chắc chắn không biết."
Mặt Nguyễn Nghệ đỏ bừng: "Em cũng biết nhiều bí mật của anh trai! Anh ấy thích em hơn! Em mới là em trai anh ấy."
Chuyện cậu lo lắng nhất đã xảy ra.
Cây cột đen đáng ghét, quả nhiên đến để cướp anh trai cậu.
Vì Nghiêm Việt hay mặc đồ đen, cao như cây cột nên Nguyễn Nghệ trộm đặt tên cho hắn là "Cây cột đen".
"Ồ? Anh không tin." Nghiêm Việt bâng quơ nói: "Anh biết anh ấy đang học năm ba đại học, em biết không."
Nguyễn Nghệ lập tức đáp: "Này tính là gì, em biết lông mày của anh trai rất dài, mềm mềm, lúc trông em làm bài, em rất gần anh ấy nên mới phát hiện ra. Người khác căn bản không phát hiện được."
Nghiêm Việt: "Anh còn biết anh ấy ngủ ngáy."
Nguyễn Nghệ: "Anh trai còn thích ngủ nướng, 10 giờ tối đi ngủ, còn có thể ngủ đến 10 giờ sáng hôm sau!"
Nguyễn Nghệ bị hắn kích động đến sôi máu, phải thắng cây cột đen này, chứng minh bản thân mới là người hiểu Nguyễn Tri Mộ nhất.
Nghiêm Việt giả vờ trầm tư suy nghĩ: "Anh còn biết, biết... Nguyễn Tri Mộ học cấp 3 trường..."
Nguyễn Nghệ cướp lời: "Trường phổ thông thứ ba huyện Lạc Khê."
Nghiêm Việt: "Ồ ồ, đúng rồi, em có bản lĩnh thật đấy, quả nhiên biết nhiều chuyện của anh trai mình."
Nguyễn Nghệ vui vẻ: "Giờ anh nhận thua chưa."
"Còn lâu nhé". Nghiêm Việt vuốt cằm: "Thế này đi, anh hỏi em mấy câu nữa, nếu em trả lời được, anh sẽ thừa nhận anh trai thích em hơn."
Nguyễn Nghệ không phục: "Hỏi trăm câu nữa cũng là em thắng, hỏi đi!"
Quả nhiên là anh em, Nghiêm Việt nghĩ thầm, đến dáng vẻ ngốc nghếch khi bị hắn lừa vào tròng cũng y chang nhau.
Nghiêm Việt: "Vậy anh hỏi đây, em biết vì sao anh trai em lại liều mạng kiếm tiền, không tiêu tiền của gia đình không?"
Hết chương 28.
Gòi xong hai anh em đều bị cáo Việt lừa vào tròng =))))