Nói rồi thầy Phương đứng dậy quả quyết bước đi dù cho ba tôi có ngăn cản, mời mọc như thế nào cũng không được. Cuối cùng ba đành tiếc nuối để vị ân sư của mình rời đi và tất nhiên điểm của tôi cũng được thay đổi thành 10, điểm tổng thành 48/50- một số điểm kỉ lục chưa từng có trước nay. Nhi mừng rỡ nhảy cẫng lên rồi ôm tôi vào lòng, ba tôi nhìn tôi vô cùng hãnh diện. Mặc dù đang tắm mình trong chiến thắng nhưng cõi lòng tôi vẫn có giác không hề bình yên, rốt cuộc, câu nói cuối cùng của thầy Phương có ý gì? " Nhiều khi có những thứ vốn phù hợp mà lại không thể hợp cũng không thể tương ứng" là sao? Tôi nghe như đó không phải chỉ đơn thuần là một câu nói phân trần đơn giản.
Mà thôi, kệ đã, bây giờ tôi vẫn nên tận hưởng chiến thắng của mình trước, suy nghĩ ít một chút đi cho cuộc sống đơn giản lại!
Tối hôm đó, về đến nhà ba tôi rối rít cám ơn tôi. Tôi thầm nghĩ nếu ba biết tôi tính lợi dụng ba để dùng tình cảm nâng điểm ba sẽ làm sao nhỉ? Không biết ổng có cho tôi vô nồi hầm canh luôn không? Cùng hôm đó hai anh tôi được nghỉ phép về, má tôi tổ chức một bữa tiệc thật lớn cho chiến thắng của tôi. Ăn xuống xong xuôi, niềm vui cũng đã nguôi ngoai đi đôi chút. Đúng thật là, chỉ có nỗi buồn khiến người ta nhớ mãi không thể quên mà thôi!
Dọn dẹp xong mọi thứ, tôi lết xác trở về căn phòng nhỏ của mình. Ăn mừng thôi mà cũng mệt thật đấy!
Không phải do rườm rà, câu nệ gì cả mà hình như tôi đã đánh mất chính niềm vui của bản thân nên dù có làm thế nào cũng không tươi cười như trước được.
Một nụ cười thuần khiết, mong manh của cái thuở ban đầu vô lo vô nghĩ khiến người ta thèm muốn.
Một tính cách ngang ngạnh, vô chân khiến tôi muốn quay trở lại quá khứ.
Đáng tiếc là biết bao thơ ngây, hồn nhiên đó chỉ còn có thể lưu giữ trong tấm ảnh vô tri.
Bất tri bất giác lại nhớ.
Bất tri bất giấc để quá khứ bủa vây.
Đêm hôm nay là một đêm lộng gió, trăng cũng đã lên cao trên đỉnh đầu, xung quanh là muôn ngàn ánh sao sáng vời vợi
Nhưng không sáng bằng ánh trăng kia.
Bởi thế mới có vô vàn vì sao và chỉ có duy nhất một ánh trăng:
Cô đơn, lẻ loi, kiêu ngạo mà tỏa sáng.
Phải chăng đó chính là cái giá phải trả cho sự tồn tại của mỗi con người.
Đó là cái giá đằng sau mỗi vinh quang vô hạn!
Một cái giá rất đắt nhưng không tính bằng tiền.
Nó tính bằng nỗi đau, bằng nước mắt, bằng cảm giác thống hận.
Đúng là... "muốn ngồi vị trí không ai ngồi được thì phải chịu cảm giác không ai chịu được"
Mấy tháng sau trời bắt đầu giao từ hạ sang thu, hôm nay cũng là ngày cuối cùng tôi ở nơi đây và ngày mai là ngày đầu tiên tôi cách xa thế giới quen thuộc với tôi đã hơn 17 năm này!
Với người ta phải nói là háo hức, chờ đợi còn với tôi là một cảm xúc miên man, u sầu khó tả, vừa muốn rời đi, vừa không nỡ chia xa!
Chiều hôm nay, tôi ngồi ở nơi này, ngồi ở Bắc Sơn in dấu không ít kỉ niệm, có thể nói, ngọn núi đây là khởi đầu của mọi câu chuyện là nơi khơi gợi mãnh liệt tình cảm thiết tha trong tôi. Nơi đây... khiến tôi khó mà có thể quên nổi!
Từng ánh nắng hắt hiu cuối cùng của mùa hạ nhàn nhạt nằm nhoài trên vòm trời xanh thẳm.
Tiếng sáo diều ngân nga đưa, kêu vún vút êm tai trên nền trời sâu hút.
Cánh hoa bồ công anh mỏng manh khẽ đưa theo làn gió cuốn quanh trên mặt cỏ mát rười rượi.
Đúng là... hương vị quê nhà chỉ có ở nơi đây mới cảm nhận được!
- Linh ơi, về thôi!
Hai anh tôi đứng dưới chân núi giục giã gọi. Tôi "dạ " một tiếng thật to rồi chống tay ngồi dậy, vội vàng chạy xuống.
Tiếng gió lướt qua tai vu vu nghe thật dễ chịu.
Hương hoa cỏ khẽ len vào từng nếp áo thật thơm mát.
Ngày mai thôi, tôi phải đi rồi!
Vừa về đến nhà má tôi đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho tôi. Hôm qua khóc không hết hôm nay hai mắt má vẫn còn đỏ hoe, thi thoảng lại khẽ ôm tôi vào lòng, dịu dàng vỗ về.
Bên ngoài má luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng sâu thẳm bên trong tôi hiểu rằng mỗi khi đối mặt với từng khúc ruột của mình, má mềm yếu hơn bao giờ hết!
Tối hôm đó, bữa cơm cứ lẳng lặng trôi qua. Chẳng một ai lên tiếng cũng không một ai cười đùa vui vẻ như mọi ngày. Cái gọi là tĩnh lặng đã thực sự bao phủ khắp ngôi nhà, nó khiến tôi vừa lo lắng, vừa xa lạ!
Không ngoa mà nói có lẽ suốt hơn 17 năm trời thì đêm hôm nay là một đêm cực dài đối với tôi. Tôi cứ trằn trọc không ngủ nổi, hết lăn qua bên này rồi lăn qua bên kia, thậm chí còn lăn luôn xuống gậm giường nhưng con tim vẫn chưa chịu đi ngủ. Hai mắt tôi thao láo thao láo mở thật to nhìn ánh trăng ngoài ban công. Quá đỗi chán nản, tôi liền đứng dậy trải chăn ra ban công rồi thản nhiên nằm xuống.
Như này... phải chăng sẽ dễ ngủ hơn?
Vừa chợp mắt được vài phút, tôi đột nhiên lại thức giấc trở mình. Không biết đang băn khoăn nỗi gì mà tôi như bị ma nhập, phục dậy một mạch rồi nhìn thẳng qua ban công bên kia!