Sáng hôm sau chúng tôi tập trung ở trường từ sớm, chuyến xe chở chúng tôi đi địa ngục cũng bắt đầu lăn bánh. Tối hôm qua Ngọc Nam có gọi cho tôi, ngây thơ, hối lỗi lắm, nhưng, một chút cảm xúc lẫn niềm tin dành cho cậu ta tôi cũng chẳng còn, tuy không muốn mà vẫn phải miễn cưỡng bản thân ngồi cùng cậu ta khiến cho tôi vô cùng khó chịu, nụ cười giả trân lúc nào cũng phải thường trực trên mặt.
- Ủa, nay bà không say xe nữa hả?
Nam trưng ra vẻ mặt vô cùng cáo già nhìn tôi. Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, chống tay dựa vào cửa sổ ung dung nói.
- Say ông rồi say xe sao nổi!
Thực ra trong đầu tôi lúc đó kiểu: Bà mày uống thuốc rồi say thế ứ nào được!
Nam không nói gì, mặt cậu ta đỏ ửng lên, tay phủi phủi ở mũi cúi đầu xuống.
Ngây thơ quá ha, dễ thương quá, đáng yêu quá nhỉ!
Giả tạo, mọi thứ đều là giả tạo, tôi ghét cái bộ mặt giả tạo mà cậu ta lúc nào cũng đeo lên.
Loading...
Hơn năm năm ấy, cũng chẳng nói lên được thứ gì, chẳng chứng minh tình cảm của bất cứ ai!
Là bạn thân nhất, mãi mãi trong sáng ư? Do tôi quá ngu đi, tầm này là ngu chứ chẳng còn ngốc hay nghếch ứ gì nữa!
Hơn ba mươi phút sau xe dừng lại tại một ngôi trường quân sự. Tôi bước xuống đưa tay che từng đợt nắng xối vào. Má ôi, chưa được một năm mà đã phải vác xác về đây rồi. Chúng tôi ai nấy thở hồng hộc kêu trời, lạy đất vác hành lí vào phòng bốn đã được phân công trước đấy. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến kiểu éo gì tôi lại chung phòng với Phương Uyên. Ta nói mà, lúc yêu đương nhau muốn gặp chẳng thấy mặt nhưng tới cái lúc ghét cay ghét đắng thì ngủ thôi cũng mơ được. Sợ hãi các thứ!
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, tầm chín giờ sáng lớp tôi bắt đầu tập trung phơi nắng dưới sân.
- 11A1 chú ý, bốn hàng ngang tập hợp!
Tiếng lớp trưởng hô lên dõng dạc, lớp tôi mau chóng xếp hàng, chẳng biết may hay rủi mà tôi lại là cái đứa đứng hàng đầu tiên, chắc tý nữa tôi xỉu ngang xỉu dọc luôn quá.
- Báo cáo, sĩ số 11A1 tham gia học tập hôm nay đủ. Báo cáo hết!
Nói rồi lớp trưởng sải bước đều về vị trí, từ chỗ thầy giáo đứng lộ ra gương mặt quen thuộc.
Ủa??
Ủa???
Ủa ủa ủa?
Sao lại anh cả tôi, ba tôi đâu. Anh tôi đã tốt nghiệp đâu tại sao lại ở đây được, tôi là đâu, đây là ai!
- Năm nay thầy giáo chính thức của các em có việc nên thầy đã ủy thác cho tôi và từ bây giờ, tôi chính là thầy huấn luyện quân sự của các em năm nay! Cả lớp rõ chưa!
- Rõ!
Lớp tôi hô vang lên, ai nấy cũng hào hứng vì có thầy giáo trẻ siu đẹp trai dạy, nhưng... tôi thì khác! Ba tôi thật biết hành nhau, tôi mà gặp cái thằng anh này chắc khóc lên khóc xuống, còn ổng gặp tôi không tranh thủ dựa vô quyền cao chức trọng để khịa tôi mới là lạ. Thôi, kiếp này coi như bỏ hẳn!
Sau một hồi giải thích lẫn được xin infor anh tôi hào phóng tặng cả lớp chạy ba vòng quanh cái trường quân sự. Rồi luôn, mấy má mê trai âu, anh tôi tặng mấy má tiện thể tặng cả lớp luôn! Vì ảnh là thầy, chúng tôi chẳng thể cãi lại, tôi cũng đành á khẩu vác cái xác lên chạy hùng hục.
- Linh... Linh.
Ngọc Nam từ phía sau vẫy vẫy tay rồi chạy lên chỗ tôi. Cậu ta thở hồng hộc, người cúi gấp xuống, hai tay chống gối, mồ hôi nhễ nhại.
- Nói gì lẹ lên tôi còn chạy!
- À, bà cần... cần xin nghỉ không?
- Không cần đâu.
- Tôi sợ bà chạy vậy sẽ mất sức.
- Ông ngậm miệng vô mà chạy!
Nói rồi Nam dùng tay bụm miệng lại, tôi liếc mắt qua rồi vượt lên phía trước. Việc khác thì chẳng nhắc làm chi nhưng riêng về thể chất tôi có thể tự tin khẳng định. Hồi còn nhỏ, ngày nào mà chả nhấc mông khỏi giường chạy bộ theo ba, chạy riết rồi tôi cũng tự biết cách tiết kiệm sức lực cho bản thân mình.
Gần một tiếng sau, lớp tôi đã có người về chỗ tập hợp đầu tiên, tiếp theo đó là tôi, tôi vội vã hạ bước cuối cùng xuống rồi đi đi lại lại vài vòng cho hơi thở đều đặn lại. Nãy giờ tôi mới để ý, người về đầu tiên là Hoàng An, xem ra cậu ta ngu chứ không phế ha!
- Phương Uyên đâu?
Đột nhiên có tiếng nói vang lên sau lưng tôi, tôi quay đầu lại, Hoàng An lù lù đứng đó, sắc mặt hơi khó coi hỏi tôi.
- Cô chung tổ với Uyên mà, Uyên về chưa?
À há, hóa ra cậu ta lo cho ả bạch liên hoa kia. Tôi thở hắt một hơi chế nhạo, chép miệng vài cái rồi vỗ vỗ vô vai cậu ta.
- Xin lỗi nha, bả là người nhóm tôi chứ tôi không phải má bả mà biết bả ở đâu. Thích, tự đi tìm đi!
Mặt mũi An tối sầm lại, cậu ta không nói gì mà chạy đi. Tôi đứng như chôn chân ở đó nhìn bóng cậu ta khuất dần sau cánh cổng trường. Trời nắng chang chang, nắng rọi xuống gay gắt xuyên qua từng vòm lá cây hình rẻ quạt. Một cơn gió nổi lên lao xao, gió thấm vào từng giọt mồ hôi đọng trên mặt tôi lạnh mát. Tôi quơ quơ tay vén lọn tóc mai lên, hai mắt vô thức nhắm lại mà tự hỏi: Nếu người cậu ta nhớ là tôi, không biết hôm nay... cậu ta có đi tìm tôi như vậy không nhỉ?