Đầu dây chỉ là tiếng thở, xung quanh là âm thanh ồn ào của cuộc sống.
Dương Hiểu Tình châm điếu thuốc mới, thân nhiệt cô trở nên ấm nóng hơn hồi đầu. Ly rượu trước mắt đã cạn, đồ nhậu đã vơi. Men say trong cơ thể cũng dâng lên không ít, đủ khiến con người ta mê mệt vài thứ quan trọng.
Cô hút điếu thuốc một hơi sâu, dạ dày thoáng đau quặn lại, nhưng thể hiện qua nét mặt lại trở nên điềm tĩnh. Qua một màn hình cô nghe rõ hơi thở lo lắng của anh , dù cho là cô đang đánh lừa mình. Đúng rồi anh ta quan tâm cô đó thì điều đó ở thực tại không đáng là gì. Khi say đánh lừa mình rất tốt, cô có thể thấy cả thế giới là của mình. Đập phá hay yêu thương nó là quyền của mình. Nhưng nhận ra cho đến khi hết say có thể cô không tìm thấy người đàn ông đó.
" Tình, em ổn chứ? " Giọng nói người đàn ông bị hơi lạnh bao phủ chỉ thoáng qua chút lo lắng.
Dương Hiểu Tình nằm xuống bàn, tai dựa sát vào điện thoại để nghe rõ giọng nói phía bên. Ánh mắt cô cũng dần thu bé lại nhìn người con trai trước mặt. Uống rượu với một kẻ có tâm tư với mình nhưng lại đem lòng thương một người đàn ông khác, cảm giác có lỗi đôi khi trở nên nực cười trong tâm cô. Không từ chối được Mạc Lâm một trầu rượu, thì phải đối diện với ánh mắt đượm buồn của anh ta. Thực chất nó chỉ khiến bản thân cô tồi đi.
" Em say rồi.. Bụng hơi đau.. " Giọng nói thiếu nữ nghẹn ngào gần như bộc lộ hết xúc cảm trong con người thực tại.
Dường như cô muốn nói với người đàn ông đó, đến đây nhanh một chút. Đến nhanh một chút thôi, cô muốn thoát khỏi ánh mắt đượm buồn của kẻ trước mắt. Nhìn thấy anh ta cô đau lắm, trái tim cô như bị giằn vặt vì bản thân mình không thể ôm anh ta vào lòng. Chỉ đơn thuần là ánh mắt của Mạc Tuấn tựa như ánh mắt trước đây của cô. Mỗi khi nhìn vào gương nó không thể hài hòa với nụ cười trên môi cô. Chỉ cần đôi mắt thương nhớ, đau buồn cho cõi lòng người, dù có cố che giấu cuối cùng sẽ để lộ trước kẻ gây ra.
Lỡ đem lòng thương đâu phải muốn bỏ là được, cô hiểu thứxúc cảm triền miên ấy. Nó chỉ khiến con người lặng yên trong cô độc với những chiều hướng tiêu cực. Đôi khi đã cố nhấc chân ra khỏi bóng dáng kẻ mình đặt lòng, rồi cuối cùng vấn chọn cách lấn sâu vào. Đó thứ suy nghĩ điên dại nhưng lại cao thượng trong một khung bậc tình yêu, nguyện lấn thân vào sâu rồi thầm lặng ra đi. Để họ biết được cảm xúc, nhưng lại khiến họ thờ ơ? Nực cười!
Đầu dây là tiếng khởi động xe, những âm thanh vang lên dữ dội. Trong cô khi đó chỉ có thể hình dung được dáng vẻ vội vã của người đàn ông trên chiếc xe. Mọi thứ còn lại cô hình dung không rõ, bởi đối với tác phong đối xử của anh ngoài hờ hững ra thì sự vội vã có lẽ là dễ nhìn ra nhất. Còn cái quan tâm, lo lắng dù là thật trong anh nhưng cô đâu dám tin. Cô sợ mình tin điều đó, rồi một ngày anh khẳng định lại. Khi đó không gian sẽ thật tồi. Tồi đến mức chỉ có biết trách bản thân mình , rồi nhìn lên trời cao thở dài.
Trong hồi ức cô nhớ rõ, bóng dáng vội vã của anh bỏ cô lại trước căn biệt thự trong tình trạng mới xuất viện. Cô cứ cho đó là bận việc làm ăn nhưng rồi đêm đến chờ đợi người đàn ông. Chờ đến khi cả cơ thể bị xâm hại, da thịt tấy đỏ lên. Mọi chuyện trước đây đều kết thúc một cách lạnh lẽo, mỗi kẻ một phía.
Rồi giờ dạ dày tấy lên! Lại nhớ về thứ chẳng muốn nhớ..
" Đang ở đâu? Tôi hỏi em đang ở đâu? " Sự tức giận trong người đàn ông như nham thạch trào ra , nó xóa tan cơn lạnh lẽo nhưng lại người khác lo sợ vì sự quan tâm không hoàn hảo như cách họ vạch ra. Anh cứ như con thú dữ chạy trong màn đêm để tìm lại đứa con bị tha đi, đôi lúc đáng buồn của người đàn ông cứ vậy lại hóa thành thứ để người khác bình phẩm. Thế giới lạ vậy đấy, vì nó vô vàng lời dị nghị nên anh ta cũng trở thành quen sống theo mình, vì mình, vì một ai đó bị giấu đi trong huyết mạch. Chẳng phải giấu trong tim, chẳng phải giấu trong kí ức mà coi nó ở trong huyết mạch.
Bởi thiếu máu vẫn có thể sống nhưng sẽ có đôi phần ảnh hưởng. Nhưng đến khi thiếu quá lâu lại thèm thuồng, cần nó để được sống nhìn thấy ánh mặt trời, ít nhất có thể thấy được nắng mai. Ánh nắng của cuộc đời anh, chưa bao giờ hé lên một tia.
" Em câm sao?... Trả lời tôi.. " Ngữ điệu biến chuyển theo mạch cảm xúc của người đàn ông, cơn phẫn nộ trong anh vang lên theo những tiếng còi inh ỏi. Có thể nói từ cưng nịnh, nhẹ nhàng của người đàn ông dành để dỗ dành một người phụ nữ đến tối thiểu cũng không biết.
Dương Hiểu Tình vẫn gục đầu trên bàn, không giật mình, không thấy sợ cũng chẳng vui. Trong cô hiện tại đau quá, làm sao để kháng cự lại nó? Dạ dày đau đến mức cô họng bỗng dưng ứa máu, thứ vị tanh nồng.
" Em về trước. " Dương Hiểu Tình rút ra trong túi áo 500.00 USD đưa cho Mạc Tuấn, liền bị anh ta đẩy lại đống tiền về phía mình.
" Chầu này anh trả."
" Em không quen dùng tiền đàn ông." Dương Hiểu Tình để lại tờ tiền trên bàn rồi quay gót giày rời đi, nhưng mới nhấc được hai bước chân cô quay lại vị trí ban đầu lấy bao thuốc hút dở.
Mạc Tuấn gần như đã bị men rượu làm cho mất đi ý thức, anh ta nắm lấy cổ tay Dương Hiểu Tình rất nhanh. Nhưng trong cái nắm tay ấy vẫn có sức nới lỏng để cô dễ chịu, không giống người đàn ông kia. Với Trần Mặc cảnh rất nhanh cổ tay sẽ đỏ ửng lên đôi khi cũng tàn độc siết chặt đến mức dấu vết hằn lại một khoảng thời gian.
Giọng nói ngà ngà say đem theo hơi thở yếu ớt khiến nam nhân trở nên tồi tệ hơn trước mọi ánh nhìn. " Em nói xem, tiền của hắn thì được sao? "
" Em đủ tiền để lo cho mình chi tiêu." Dương Hiểu Tình gỡ đôi bàn tay kia ra, cô có chút lạnh nhạt, có chút không quan tâm. Nhưng thế có lẽ ổn hơn để gieo rắc lên anh ta một chút hi vọng.
Cô không ra khỏi quán rượu mà rời đến khu pha chế bên ngoài gọi một cốc rượu vang nhẹ. Rượu khiến cô đỡ hơn, tuy nhiên dạ dày không chịu nổi những thứ độc hại như vậy nên cô chỉ nhấp lấy một ngụm.
Hương vị rất tuyệt, nó khiển cổ họng cồn cào xua đi mùi vị tanh nồng.
Châm lấy một điếu thuốc, hút lấy một hơi để kìm nén lại cơn đau. Có lẽ đó là điều duy nhất cô làm được trong lúc này.
Đầu dây vẫn chưa ngắt máy, thứ còn sót lại chỉ có tiếng còi xe, một chút âm thanh của trung tâm thành phố. Ồn ào hơn cả một quán rượu.
" Cảnh.. " Dương Hiểu Tình khẽ đặt điếu thuốc xuống gạt tàn, tay cầm lấy điểm thoại khẽ gọi người đàn ông.
Ngoài tiếng xe, cô không nghe thêm một âm thanh nào. Không gọi tên người đàn ông thêm một lần nữa, cô đợi đúng năm phút rồi tự tay tắt máy. Trong cô đã hình dung được sự nổi cáu của Trần Mặc Cảnh ra sao, sự im lặng của anh chính là thứ đe dọa xúc cảm con người nhất. Không phải là sự im lặng của mệt mỏi cuộc sống, một sự im lặng của nóng giận, của lo lắng. Vì cô không nghe lời anh. Hay cũng vì định vị đã tìm ra vị trí của cô.
Dương Hiểu Tình nhìn ly rượu với ánh đượm buồn, thứ kích thích này đúng là làm cô rất hứng thú. Cô không hiểu tại sao lại thèm khát nó như một kẻ nghiện, phẩm chất đôi khi cũng giảm xuống, giảm đến mức bản thân cô cũng học cách chấp nhận mình. Xung quanh ánh mắt nam nhân dành cho cô nhiều đến mức ánh mắt thù hằn của phụ nữ cũng đủ để đe dọa tính mạng cô hiện tại. Nhưng đôi khi như vậy cũng khiến cuộc sống thêm vui, nổi bật khác biết sống cho mình đôi phần cũng không tồi.
Lắc nhẹ chất lỏng trên tay ánh mắt Dương Hiểu Tình trở nên sắc sảo, con người ấy chỉ thiếu một chút son môi đậm đà cũng hóa thành một người mang nhân cách khác. Thậm trí cả người pha chế rượu cũng vô tình làm vỡ ly rượu của người đàn ông bên cạnh, khiến hắn ta vô cùng khó coi.
Ánh mắt người đàn ông khẽ liếc nhìn qua chiếc cổ trắng nõn còn điểm xuyết vài bông hoa tím nhạt, nhưng gương mặt của nữ nhân lại bị mái tóc đen che đi. Sự mờ ảo khiến hắn khẽ vén lượt tóc rũ xuống lên tai Dương Hiểu Tình.
" Anh không có phép tắc lịch sự sao? " Dương Hiểu Tình búng đầu điều thuốc xuống gạt tàn rồi nhả khói trước mặt người đàn ông bên cạnh, thái độ của cô không đủ để nói về khinh thường nhưng sự tức giận thì rất rõ.
Hắn khá ngạc nhiên, đúc tay vào trong túi áo lấy ra một thứ gì đó nhưng khi vừa kịp đưa cho thì Dương Hiểu Tình quay đi. Ánh mắt đó có chút thẫn thờ, phần tóc của cô chỉ che đi phần nào của chiếc cổ điểm đầy loài hoa tím nhạt. Vì là tóc cô rũ sang một bên, mặt hướng ra phía bên kia nên để ý rõ hắn lại càng nhìn rõ hơn.
Cứ thế thời gian trôi qua trong im ắng, thoáng cái đã gần nửa tiếng. Dương Hiểu Tình cũng ngà say nên chỉ dùng điếu thuốc cuối trong bao làm bạn. Cô trở nên tồi tệ đến mức người đàn ông bên cạnh giật điếu thuốc mới châm lửa vứt xuống sàn nhà, rồi liên hồi nhay lên nó.
" Anh không chịu được mùi thuốc, thì qua chỗ khác. Ở đây ai cũng thế thôi.. " Dương Hiểu Tình có chút nóng giận nhưng không hề hành động thêm gì, cô biết cô hút là sai nhưng đó là người đầu tiên vứt điều thuốc của cô với thái độ ghét bỏ như thế. Chả biết là cô hay hắn đáng trách.
" Dương Hiểu Tình, cô có chuyện gì buồn sao? " Người đàn ông dùng tiếng Trung giao tiếp khiến Dương Hiểu Tình có chút ngỡ ngàng .
" Tôi rất hay nghe cô đàn, nhưng trên sân khấu cô đâu giống vậy.. Có chuyện gì sao? " Một lần nữa cái âm thanh ấy vang lên như phán xét nhân cách hiện tại của người thiếu nữ.
Đôi mắt Dương Hiểu Tình khẽ sụp xuống, cô chỉ cười rồi rút trong người tờ tiền cuối cùng ra để trên bàn rồi quay gót giày bước đi. Hóa ra cũng có người yêu thích những bản nhạc cô chơi, nhưng chưa có một bản nhạc nào cô tâm đắc đến tận giờ. Cô chơi vì đam mê nhưng càng về sau chỉ đi đánh những ca khúc buồn thảm, rồi lắng mình xuống cái vực ấy.
Bạn biết gì không? Thực chất mỗi khi bụng cô ấy đau cồn cào lại giống như cái ngày cô mất đi đứa bé. Cô không nghĩ đến đứa con đó, chưa từng muốn nghĩ đến nhưng vào một khoảng nào đó nó đều hiện lên. Ngày hôm nay đã hai lần, cô chợt nhớ về nó. Nhớ về những thứ đầu đời tồi tàn nhưng lại mang theo cả một cơn mưa càn quét tâm can.
Cánh cửa mở ra, bóng người cao ráo quen thuộc vẫn điềm nhiên bước đến chỗ cô.
Trần Mặc Cảnh cúi xuống nhìn rõ nét mắt đỏ ửng trên người thiếu nữ, quần áo bám đầy mùi thuốc lá. Cảm xúc của anh có chút kìm nén lại nhìn đôi mắt đỏ ửng, nước mắt đã ứa ra. Lâu rồi anh mới thấy con người cô gục ngã như vậy, đến cả mặt cũng cúi xuống nghẹn lòng kìm nén nước mắt. Với anh đó là cô của khi không có anh chứa không phải của quá khứ cầu khẩn anh. Không phải một người gào khóc dưới cơn mưa dù bị thương, không phải một thiếu nữ bị xâm hại mà bỏ chạy.
" Trả lại sự bình yên cho em.. Trả lại.. Trả lại đi.."Dương Hiểu Tình túm lấy cổ áo người đàn ông, nước mắt mau hơn. Cô đang cầu khẩn kẻ trước mắt cứu cô ra khỏi bóng tối này, nó dày quá! Vây kín cả con người cô rồi, con cô ở đâu đó đang gọi cô. Tiếng gọi nó liên hồi vang trong đầu cô.
Tại sao?
Nó nhớ cô!
Nó còn chưa ra đời, nó còn chưa nhìn thấy mặt cô!
Cô phải về với nó chứ?
Sao lại ở đây?
Trần Mặc Cảnh không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay của cô xuống rồi ẩm cô ra khỏi không gian đang náo loạn vì sự xuất hiện của anh. Có người đứng lên cúi người kính trọng chào, có người đưa ánh mắt căm hận nhìn. Nơi đâu cũng đầy rẫy những cạm bẫy!
" Ba mẹ ban cho em sinh mệnh để em như này? Tôi cũng không ban được cho em sự bình yên. Ngoan, bình tĩnh lại. Em sẽ phải hối hận."
Hết Phần 42
Do hơi bận nên ra chậm mọi người thông cảm cho Trang nhé!
Nhấn sao nhá!