Không gian là lửa, tất cả đều rực đỏ.. Đến cả hai người họ cũng quyện lại với nhau để bùng cháy với tình yêu ngang tàn.
Bàn tay thon dài của người đàn ông đi theo đường cong của eo người con gái dần lên đến vùng núi được che chở. Nó từ từ trườn ra sau tấm lưng gầy, tháo gỡ khuya áo của cô một cách nhẹ nhàng.
Người qua lại có phát biểu tình yêu cuồng dục vọng hay chiếm hữu vốn dĩ chỉ để thỏa mãn nhau. Chẳng là yêu thì cũng chăn chiếu rồi lạnh nhạt quan tâm vài câu.
Hình bóng thực tại của Trần Mặc Cảnh vô tâm, tàn độc, mưu mô.. Tất cả cho anh vì thỏa mãn, vì hỏa dục trong mình.. Thèm khát mùi phụ nữ nhưng không muốn mang tiếng lăng nhăng? Nên tìm lại kẻ từng chung chăn chiếu? Vài suy nghĩ như vậy chính là để chứng minh suy nghĩ của con người quá mức nhạy bén, vừa xem qua đã nhanh chóng đưa ra thành kiến.
Trên đời này có người đàn ông biết yêu nhưng thích chiếm hữu , không phải vì anh ta ích kỉ thì cũng vì quá yêu. Anh ta có thể bỏ rơi cô gái đó vì nhiều lí do và sẽ chẳng mấy ai hiểu. Đó chính là cuộc sống.
Trần Mặc Cảnh muốn nghe tiếng nói yêu thương từ người con gái trước mặt, nhưng xem ra nhân từ không ngăn được anh.
Dương Hiểu Tình không nói gì chỉ vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, cánh môi cô ẩm ướt như vẫn thoảng lại hơi ấm của sự dày vò ban này. Đã lâu chưa thèm khát dư vị của tình yêu như vậy... Đến cả khi môi lưỡi giao nhau, hơi thở dường như muốn mất đi họ vẫn muốn thể hiện thương tâm bằng hành động ấy.
Dư vị của tình yêu có thể đắng nhưng khiến họ nghiện đến mức từng ngày đều nhâm nhi.. Nó tựa như một cốc cà phê đen, đắng đến mức nào dù dày vò nhưng sẽ luôn tìm đến rồi dần thành một sở thích lạ.
Bàn tay Trần Mặc Cảnh khẽ dừng lại ở vùng đồi của hoa thơm, anh dùng hơi ấm ở tay sưởi ấm nó. Sự nhẹ nhàng đến dày vò vùng núi khiến nhũ hoa nhô lên trong cái e ngại của nữ nhi, ham muốn của nam nhân.
Anh nắm bóp nó rồi chậm rãi rời khỏi nụ hôn, khi ấy anh nhìn rõ gương mặt cô hơn. Dù là cô chấp nhận nhưng sự lạnh nhạt tàn nhẫn khiến con tim anh thắt lại. Khi anh âu yếm rồi dày vò thân xác ấy, ánh mắt cô lại hướng ra không gian đỏ rực bên ngoài. Khói cứ nghi ngút bay ...
" Đau... " Dương Hiểu Tình dùng hai tay nắm chặt lấy ga giường, giọng nói lành lạnh khẽ thốt lên xúc cảm tê dại của thực tại.
Bàn tay Trần Mặc Cảnh khẽ buông tha cho bầu ngực, răng cũng khẽ nhả hương vị ngọt ngào của cô ra.. Trên vùng đất trắng hồng điểm xuyết những bông hoa đỏ nổi bật, thoáng thêm vài sự tím ngắt của những bông hoa già dặn.
" Khiến em đau anh thỏa mãn lắm sao? " Dương Hiểu Tình khẽ cười, giọng nói cô nhỏ nhẹ dần.. Cảm nhận kĩ sẽ thấy sự thất vọng..
" Xúc cảm người đàn ông cũng khó hiểu, biết phụ nữ đau nhưng họ vẫn trái ý.. Như vậy nếu tôi không phải kẻ tồi, cũng chỉ vì yêu em.. " Trần Mặc Cảnh khẽ vén vài sợi tóc lưa thưa trên gương mặt Dương Hiểu Tình, con người anh khi này thật thà đến mức có thể lừa gạt mọi thứ..
" Yêu? Anh vẫn vậy, mỗi lần nói ra đều đặt nó ở vị trí thiêng liêng.. Thật sự muốn rung động, nhưng không có điểm đặt của niềm tin.. " Cô cười trừ, ánh mắt ẩn hiện nhiều thái độ.. Thực ra suy nghĩ cô đang theo hướng trưởng thành đơn độc.
" Chúng ta có thời gian.. "
" Theo quy luật của giới, thời gian là thứ tổn thương.. "
" Là do em nghĩ. "
" Nhưng là do anh tạo ra.. "
Chiếc quần của người đàn ông được cởi ra, vứt sang một bên. Anh nhìn cô với ánh mắt có chút dịu dàng nhưng sự sắc lạnh với là vẻ đẹp không phai của nó.
Côn thịt dần lớn, nhô lên nổi những mạch máu. Nó tựa như tượng trưng cho người đang ông, càng nhô lên chỉ thể hiện vị thế của hắn.
Phụ kiện cuối cùng của người con gái cũng bị ngỡ bỏ, nơi ẩm ướt thoảng mùi dục vọng khiến người đàn ông trở nên ngang tàn hơn.
Trần Mặc Cảnh tách hai chân người con gái rộng ra, nơi đó ẩm ướt nhưng vẫn không thỏa mãn anh. Đôi tay thô bạo khẽ đi tìm hiểu những bí mật vốn được phơi bày, anh khẽ xoa nhẹ hoa huyệt. Rất nhanh điều đó khiến người phụ nữ co lại.
Người đàn ông đưa một ngón tay vào, rồi dần đưa ngón kia vào. Sự ấm ám như ôm chọn lấy ngón tay anh, càng vào trong khoái cảm lại dần tăng.. Hoa huyệt bị khuất đảo, sự kìm hãm không đủ khiến mật hoa khẽ trào ra khiến nữ nhân e ngại cũng không giấu nổi.
" Tôi vào.. " Giọng nói anh có chút kiên nhẫn như muốn cho người con gái ấy chuẩn bị đôi chút..
" Dùng bao chưa? " Ánh mắt cô vẫn hướng ra ngoài cửa, có chút mơ hồ nhìn làn khói.
" Tôi đảm bảo an toàn cho em, nhưng em tự đem bao.. " Giọng nói anh chút bỡn cợt khiến cô có chút tức giận, hay cũng là sợ hãi của dục vọng.
Dương Hiểu Tình không kịp phản ứng, cô chỉ biết nhắm mắt tay siết chặt lấy tấm ga mà không dám phản kháng. Khi đó vốn dĩ anh đã giữ lấy hông cô, gần như vài lời nói chỉ là sợ trêu đùa còn nhanh muộn anh cũng đưa nó vào với con khoái cảm đau nhức.
Con thịt khẽ va chạm với hoa huyệt, rồi đi thẳng vào bên trong mật đạo. Sự ấm nóng bao trùm lấy hai con người, từng cái nhấp như muốn biến thân xác nữ nhân thành tro. Nó vừa tê dại lại có những khoái cảm khó cưỡng.
Thân thể tê liệt trong cơn hỏa dục thiên đốt mọi xúc cảm... Cứ nhẹ nhàng rồi đưa nữ nhân lên những cảm xúc khác lạ...
Đêm đó.. Trôi qua trong yên ắng, chỉ là một cái ôm lợi dụng khi cô yếu ớt để ngủ ngon.
[... ]
Ánh sáng yếu ớt rọi qua tấm kính đánh thức giấc ngủ của Trần Mặc Cảnh, sự ồn ào khiến anh khẽ cười với những điềm báo trong suy nghĩ.
Nữ nhân không biết đã rời đi chưa? Nhưng hơi ấm còn vương lại khá rõ.
Vệ sinh cá nhân xong anh rời ra ngoài, bóng dáng nữ nhân mệt mỏi trong ly cà phê khiến lòng anh ấm lại mà thoáng nở nụ cười.
" Không lạnh sao? " Anh khẽ nhìn cô, trên người chỉ khoác chiếc sơ mi của anh nhìn qua với thời tiết này hẳn là phải lạnh nhưng anh vẫn hỏi. Thậm trí không quay người lấy áo cho cô.
" Mới tắm xong, ngồi máy sưởi không đến nỗi " Cô đưa mắt nhìn máy sưởi, rồi quay lại với bản tin an ninh không tiếng.. Xem ra cô có thói quen xem thời sự không bật tiếng?
" Dọn dẹp nốt đi. Không phải anh làm gây ra sao? " Dương Hiểu Tình đưa mắt ra phía cửa ra vào, những tiếng ồn ào liên tục vang lên khiến cô khó chịu.
" Thái độ không tồi.. " Trần Mặc Cảnh có chút khen ngợi rồi rời ra ngoài. Anh chưa từng nghĩ đến nơi mình ở cũng bị an ninh bao vây chặt như hôm nay.
Vừa mới hé cửa đã bị bọn họ bao vậy, nhưng rồi ai nấy đều tản ra dần chỉ còn hai tên canh gác đứng gần anh.
" Cho hỏi Dương Hiểu Tình đâu? Anh giấu cô ta bên trong phải không? " Một thiếu tá nữ tiến lên.
" Hửm.. Tiểu thư họ Lâm đi công tác sao lại để người khác làm phiền nơi riêng tư người khác vậy? " Trần Mặc Cảnh có chút khinh bị trong sự tôn trọng nhất thời.
" Với tư cách là em gái Lâm Chiến, thiếu tá. Và việc biệt thự Lâm Gia bị nổ đêm qua tôi cần anh phối hợp giao cô ta để chúng ta điều tra rõ vụ việc "
" Bằng chứng? Cô có? " Trần Mặc Cảnh tiến gần hơn một bước, trong bộ đồ thể thao thì hiện tại anh vẫn có chút ôn hòa.
" Theo thời gian xảy ra và là con gái của tội phạm từng bị Lâm Chiến đối đầu. Cô ta hoàn toàn thuộc nghi phạm . "
" Cô quên tôi cũng là tội phạm? Tắt hết máy quay, hạ súng.. Các người đang náo loạn một buổi sáng vui vẻ của tôi đấy.. " Trần Mặc Cảnh lạnh giọng, chân anh cũng chẳng khiêm nhường đạp ngã người phụ nữ rồi đem những lời nói cảnh báo ra.
" Muốn bắt tôi sao? Được.. Tôi cũng muốn xem phiên tòa thẩm phán ra sao.. " Dương Hiểu Tình nhìn thoáng qua chẳng có chút xúc cảm nào, cô chỉ khiến kẻ ngoài sợ hãi với con người lạnh lẽo. Trong chiếc áo chiếc áo dạ đen của anh, con người cô cũng lụi đi bản chất lương thiện..
" Tôi cũng muốn xem kẻ muốn bắt ba tôi tài giỏi như nào.. "