*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đảo Thỏ Con còn hai căn nhà, họ lấy được hai chiếc chìa khóa.
Ân Hiển đã biết tất cả những chuyện xảy ra trong ký túc xá công nhân, họ không thể không đối mặt với lựa chọn có nên vào nhà tiếp hay không.
Ân Hiển đeo chiếc chìa khóa mà Vương Kết Hương lấy được từ mẹ cô lên chân trước của mình, anh nhìn nó cẩn thận, nói.
“Cái móc chìa khóa này trông quen quen.”
Vương Kết Hương đang ăn ngon lành, không thèm ngẩng đầu lên.
“Nó là chìa khóa mở căn phòng trọ ngày xưa của chúng ta đấy.”
Ân Hiển khó hiểu: “Đảo Thỏ Con không có căn nhà đó, tại sao nó lại xuất hiện?”
Vương Kết Hương rất muốn nói không biết, nhưng “Không biết” là lời thoại của anh ta.
“Vẫn so sánh với game nhé, có lẽ chúng ta tình cờ hoàn thành được nhiệm vụ ẩn, được thưởng chìa khóa ẩn. Cứ để cạnh người đã, có khi lúc nào đấy lại dùng được.”
Cô sai Ân Hiển làm việc.
“Anh đòi một chiếc túi xách từ cái máy ép đi.”
Anh làm theo.
Chiếc túi nhỏ màu hồng nhạt xuất hiện trong tay Vương Kết Hương, cô ngắm nghía nó, chỉnh quai túi về ngắn nhất.
“Anh lại đây.”
Anh đi đến cạnh cô, cô tròng dây lên người anh.
“Vẫn dài quá.”
Vương Kết Hương lại thắt hai nút trên quai túi, lúc này mới vừa.
Thỏ trắng đeo chiếc túi hồng bé xíu, trong túi để hai chiếc chìa khóa.
“Ui chao, đáng yêu……”
Cô vừa nói, vừa giơ tay định bẹo mặt anh. Ân Hiển cúi người, tránh đi.
Vương Kết Hương hậm hực ngẩng đầu, đột nhiên, cô liếc thấy một thứ cực kì khác thường.
“Anh nhìn đằng sau anh kìa!”
Anh không trúng mưu.
“Đấy là cái gì thế, lạ ghê.”
Vẻ mặt cô kinh ngạc, Ân Hiển vẫn giữ tư thế cúi người kia, không dao động.
“Không đùa anh đâu,” Vương Kết Hương bế phắt thỏ ta lên, quay người chú thỏ về hướng mà cô nói tới: “Có thật đó, anh nhìn xem.”
Hòn đảo Thỏ Con be bé, đứng ở nơi có tầm nhìn trống trải, có thể nhìn từ cực Bắc tới tận cùng phía Nam.
Trên đảo có tổng cộng năm ngôi nhà, Vương Kết Hương từng vào ba cái, chúng đã biến mất sau khi cô qua ván, khiến đảo Thỏ Con trống mất một nửa. Hai căn nhà duy nhất còn lại là nhà của ông ngoại Ân Hiển, và ký túc nơi anh sống thời cấp 3…… Một căn nhà trong số ấy có bề ngoài khác với trước đây.
Khoảng đất vốn trống trải, nay lại bị đoạn dôi ra của căn nhà chiếm trọn.
Vương Kết Hương cứng người, hỏi: “Căn nhà thay đổi, là nhà ông ngoại anh à?”
“Không phải, là nhà anh ở thời cấp 3.”
Họ rời khỏi bàn đồ ăn dang dở, đến trước ngôi nhà kia.
Ban đầu nó là một tòa nhà đơn, tường ngoài sơn màu xanh nhạt, một phần tường đã cũ, xuất hiện mảng loang lổ. Đứng trước nhà có thể thấy ba cửa sổ. Chữ “Dạy thêm” màu đỏ được dán trong ô cửa sổ cao nhất.
(Trường học nơi Ân Hiển ở là một dạng “trại tập trung” nội trú cho học sinh. Tên tiếng Trung là “trường dạy thêm”, nhưng về cơ bản có thể coi là trường dự bị đại học, trường nội trú. Nó cung cấp lớp tự học, lớp học thêm và ký túc cho học sinh. Học sinh sẽ ở ngay trong khuôn viên này, vẫn tham gia học tại trường chính của mình, sau đó quay về chỗ này để tự học, học thêm và ăn ngủ buổi tối. Hình thức này hay tổ chức cho học sinh cấp 3 và sau đại học.)
Lúc bấy giờ, một căn nhà đắp đất trước đó không tồn tại xuất hiện bên phải tòa nhà này. So với tòa nhà của trường nội trú, trông nó có vẻ vừa đơn sơ vừa cũ kĩ: Mái ngói không được tu sửa, cửa sổ gỗ bẩn thỉu, vách tường xám đen bong tróc.
Ngôi nhà đất nằm sát tòa nhà màu xanh, như một cục nhọt mọc ra từ cái cây dị dạng. Sở dĩ dùng từ “mọc ra”, bởi vì vách tường của căn nhà đắp đất mới và vách tường của tòa nhà màu xanh nhạt dính chặt vào nhau, không thể thấy bất cứ khe hở nào bằng mắt thường.
Cửa vào trường nội trú và cửa vào căn nhà đắp đất nhập lại làm một ở ranh giới giữa hai ngôi nhà.
Ứng với từng ngôi nhà, nửa bên trái của cánh cửa có hình dáng giống cửa sắt của trường nội trú, nửa phải là cửa gỗ của nhà đắp đất. Chỉ có một lỗ khóa, xuất hiện trên cửa sắt.
Vương Kết Hương chỉ vào căn nhà đất, tái mặt vì sợ: “Đây là nhà ở quê em!”
Ân Hiển nhanh chóng hiểu ra: “Ở thế giới của ký túc xá công nhân, em đã về quê đúng không?”
“Đúng vậy.”
Ngôi trường nội trú thời cấp 3 của anh và căn nhà ở quê của cô dính liền lại với nhau…… Vương Kết Hương bước lên trước, nhìn căn nhà quái dị kia chằm chằm, bỗng dưng nghĩ ra.
“Chẳng lẽ thế này có nghĩa là, giống như trong thế giới trước, em gặp được anh, anh có thể đưa em về quê em. Biết đâu em còn có cơ hội gặp mẹ em.”
Ân Hiển cau mày, hất một bát nước lạnh vào cô: “Dù có thấy cũng không phải là mẹ em thật. Nếu lại như lần trước, em không thể nhìn thấy bà ấy, không thể nói chuyện với bà ấy, em sẽ càng hụt hẫng hơn.”
Vương Kết Hương cứng họng, không tỏ ý kiến.
“Chiếc chìa còn lại là để mở căn nhà này à?”
Anh lấy chìa khóa mà cô nói ra khỏi chiếc túi nhỏ.
Chìa và ổ vừa như in.
Mở ra được.
Vương Kết Hương và chú thỏ nhìn nhau, họ đều hiểu rất rõ những nguy hiểm phải đối mặt nếu mình đi vào.
“Em không chợp mắt bao lâu rồi? Trước khi vào em cũng nên nghỉ ngơi cho đủ.”
Anh thấy mắt cô vằn đầy tơ máu.
“Em…”
Hai người đang chuẩn bị thương lượng kế hoạch tiếp theo, đảo Thỏ Con đột nhiên sáng bừng.
Vương Kết Hương cũng không xa lạ với cảnh tượng này.
Một trong những bí ẩn chưa được giải đáp của đảo Thỏ Con.
“Mặt trời lại mọc à?” Cô che mắt hỏi.
“Ừ,” chú thỏ dặn dò cô: “Em về nhà ngủ cho đủ nhé.”
“Vậy anh sẽ phải đợi em rất lâu như lần trước ư?”
Vương Kết Hương không biết thỏ ta có kịp nghe thấy lời cô nói không.
Bóng hình chú thỏ chìm trong ánh sáng trắng, cô che mắt lại, muốn ngăn ánh nắng chói chang kia.
Toàn bộ đảo Thỏ Con đều được mạ một màu trắng toát, ánh mặt trời càng chói chang hơn.
Dần dà, cô không còn thấy rõ gì nữa, chỉ tuyền màu trắng.
Mí mắt đau không chịu được, cô nhắm mắt lại, nước mắt sinh lý tràn khỏi hốc mắt.
Vương Kết Hương chà mạnh mu bàn tay, lau đi mấy giọt lệ bên khóe mắt, mở mắt ra.
Cô đứng ở cửa sau tiệm bánh kem của mình.
Mùi bánh mì nướng thơm nức thoảng trong không khí, mấy chiếc bánh mì Pháp để qua đêm cô đã vứt vẫn chưa được mang đi, ánh nắng buổi chiều ấm áp.
Thời gian như bị ấn nút tạm dừng kể từ lúc cô rời đi.
Vương Kết Hương hít sâu một hơi, không chịu được nữa, chửi ầm lên.
“Đệt! Vậy chẳng phải mình phải làm nửa ngày nữa à!”
Đây vẫn chưa phải là điều đáng buồn nhất.
“Nhẫn của mình đi đâu rồi?” Cô xòe tay ra, mười ngón tay trống huơ trống hoác.
Vương Kết Hương suy sụp!
“Mười cái nhẫn kim cương siêu bự của mình, còn chưa đeo ấm tay mà.”
Cô chà hai tay với nhau, cảm thụ hơi ấm còn sót lại của những chiếc nhẫn kim cương cỡ bự.
*
Vương Kết Hương chịu khó đi làm nửa ngày, mệt đến mức không ưỡn thẳng eo được.
Nghĩ đến chuyện ngày mai lại đến đảo Thỏ Con, lúc về còn phải đi làm tiếp, cô quyết đoán thông báo cho nhân viên trong tiệm nghỉ một tuần, dán thông báo ngoài cửa hàng.
Về đến nhà.
Vương Kết Hương rùng mình một cái.
Phòng ngủ gió lùa lạnh buốt, trong nhà còn lạnh hơn cả bên ngoài.
Ô cửa sổ thủng một lỗ to này…… “Ô cửa này vỡ bao lâu rồi mà vẫn chưa có ai sửa nhỉ?”
Cô ấn vào số máy của công ty sửa chữa trên di động, lịch sử trò chuyện là sáng nay.
Việc chiếc giường hóa thành hạc giấy, bay qua ô cửa vỡ nhà cô tới đảo, mới là chuyện của tối hôm qua!
Vương Kết Hương mệt mỏi quá.
“Mình muốn có hệ thống.” Cô lắc chiếc giường nhỏ của mình, kêu rên.
“Thời gian của tui không quý báu vậy đâu, nên không cần tạm dừng thời gian của tui ngoài thế giới thật với hiệu suất cao thế này mà.”
Cô cuộn hai tay thành hình loa, đứng ở mép giường, gào lên với chỗ có lẽ là đầu hạc giấy.
“Tao phải đi ngủ, nếu mày còn dám đánh thức tao khi tao đang ngủ, tao sẽ bứt đầu mày, xé cánh mày.”
Thế là sức lực toàn thân của cô đã hao sạch không còn tẹo nào.
Vương Kết Hương ngã lên giường, đắp chăn vào, hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Đêm nay, cô mơ thấy rất nhiều cơn ác mộng rối rắm.
Cô mơ thấy Ân Hiển biến về hình người, cô tố khổ với anh ta, anh ta che tai lại, nói: “Anh không biết anh không nhớ.”
Cô mơ thấy mình vẫn còn ở ký túc xá công nhân, thực đơn ở nhà ăn có món thỏ nấu cay, cô còn phát hiện chú thỏ Ân Hiển đã bị bắt mất.
Cô mơ thấy mẹ mình, mẹ hỏi cô tại sao bao năm qua cô không về thăm mẹ.
So sánh với hai giấc mộng trước đó, giấc mơ cuối cùng là chân thật nhất.
Lúc thức giấc, Vương Kết Hương lục lọi chỗ sâu nhất trong ngăn tủ, lấy ra tấm ảnh chụp chung với mẹ duy nhất mà cô có.
Đó là cái Tết Âm Lịch năm cô 9 tuổi. Một chú người quen của bố về quê từ trên phố, đến nhà cô uống rượu. Chú ấy chụp cho nhà cô một tấm ảnh bằng chiếc camera rất mốt thời bấy giờ.
Cô, mẹ, bố, bà nội, và một số họ hàng mà cô không nhớ nổi tên, ngồi quây quần quanh chiếc bàn.
Trên ảnh, đứa nhóc chưa chụp ảnh bao giờ là cô đang lo lắng ra mặt ngồi cạnh mẹ, mắt hướng về mẹ mình.
Mọi người, cả bố, bà nội, đều đang cười.
Mẹ cười đẹp nhất.
Mẹ ôm vai cô, trông vô cùng trẻ trung, nở nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp.
*
Sáng sớm, bầu trời tràn ngập làn hơi nước ẩm ướt.
Vương Kết Hương ra ngoài từ sớm, cưỡi lên hạc giấy, bay về phía đảo Thỏ Con.
Lũ chim nhỏ luôn thức dậy rất sớm đang rít rít hót đầu cành, cô vẫy tay chào chúng.
Hạc giấy lại bay từ bầu trời sáng rỡ ban nãy đến màn đêm dày đặc ánh sao.
Từ đằng xa, Vương Kết Hương đã thấy đảo Thỏ Con trông như một chiếc bánh bích quy.
Hòn đảo này trông khang khác.
Lâu rồi cô không tới, trên đảo có thêm một quả núi kim cương nhỏ sáng lấp lánh, khu vực cô bật nhạc ăn tôm hùm tạm bợ bữa ấy đã được xây to ra gấp ba. Cà rốt xếp ngay ngắn quanh khu vui chơi, quây kín nó lại.
Cỏ dại trên đảo Thỏ Con cao lên không ít, thỏ Ân Hiển đeo cái túi hồng be bé cô cho, đang đợi cô ở điểm Hạc Giấy tiếp đất.
Vương Kết Hương xông lên, ôm chặt thỏ ta vào lòng.
Ân Hiển hoảng hốt, bị cô ôm giữa giời, sờ lên sờ xuống.
“Tay em…… cộm kinh lên được……”
Cô cúi đầu nhìn, mừng hết sảy: “Nhẫn của em quay lại rồi.”
“Có qua có lại, cầm đi, quà của anh đấy.” Cô móc món đồ trong túi ra, đặt lên đầu thỏ ta.
Tai Ân Hiển giật giật, đầu âm ấm.
“Bánh dứa à?” Anh ngửi thấy mùi thơm.
“Đúng vậy, em làm đấy,” cô nhoẻn miệng cười: “Lần này anh không rụng răng nữa đâu.”
(Bánh (mì) dứa, món bánh ngọt nổi tiếng của Hong Kong, trên mặt có khía, nướng xong trông giống quả dứa nên có tên như thế. Nước khác còn gọi nó là bánh dưa lưới.)
Vương Kết Hương đã thấy khu giải trí mà anh xây lại. Với cái tính của Ân Hiển, nếu cô không đề cập, anh sẽ không bao giờ chủ động nói ra. Cô thèm vào mà khách khí với anh, vui vẻ chạy tới đấy chơi một mình.
“Ực ực ực ——”
Vương Kết Hương nốc ba cốc nước ép cà rốt to, sảng khoái lau miệng: “Thỏa mãn thật.”
Ân Hiển cười nhạo cô bằng lời cô từng nói với mình.
“Sao em lại khờ khạo thế? Có nước dưa hấu, nước lê, nước cà chua, em chỉ uống mỗi nước ép cà rốt.”
“Anh kệ em!” Cô hùng hổ đập bàn: “Thêm cốc nữa.”
“Được,” chú thỏ khởi động máy ép nước: “Còn muốn gì nữa không?”
Vương Kết Hương ngẫm nghĩ một lát: “Muốn một cái lều nhỏ, một cái đèn thật sáng, hai cái túi da rắn để bỏ mấy món anh thích ăn.”
Anh dừng máy ép nước, quay đầu nhìn cô.
“Sao lại nhìn em như thế?”
Cô quẹt mũi anh, giọng điệu thản nhiên như thường.
“Dù sao cũng phải chuẩn bị chút gì chứ, nhỡ em bị nhốt lại, anh lại muốn chết đói lần nữa à?”
Ân Hiển vẫn không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Anh đừng như vậy, em có lòng riêng mà.”
Vương Kết Hương lấy bức ảnh mà cô mang theo ra.
“Nếu đúng như lời anh nói, thì hình ảnh trong nhà là thế giới tinh thần của anh. Anh nhớ kĩ bề ngoài của mẹ em đi, tới thế giới tiếp theo, có lẽ em có thể gặp được bà ấy.”
Anh không thể hứa hẹn với cô: “Đấy chỉ là phỏng đoán. Nếu cứ dựa theo ý chí của anh là sửa được tất cả, thì anh đã không bị nhốt ở đây.”
“Em biết……”
Vương Kết Hương khụt khịt mũi, nói sang chuyện khác: “Anh có nhớ gì về thời cấp 3 không?”
“Chuyện học.”
Ân Hiển hồi tưởng, bổ sung một câu nhát gừng.
“Cha mẹ ly hôn, ở ký túc trường nội trú, lao đầu vào học.”
“Ngoài học ra?”
Anh lắc đầu.
Lập trường của anh là không thể khuyên Vương Kết Hương đừng đi, bởi vì anh muốn chạy trốn khỏi đảo Thỏ Con. Dù anh đã biết những căn nhà ấy có gì không ổn; dù anh cũng biết, họ rất có thể sẽ bị nhốt ở trong ấy đến chết.
Vương Kết Hương cũng hiểu những điều này.
Cô còn biết, thực ra những câu mà cô hỏi anh ta trước khi vào nhà ở mỗi lần, đều không có tác dụng gì khi gặp tình huống trong nhà.
Ở căn nhà thứ nhất, cô gặp phải kẻ dụ dỗ bắt cóc, sau khi ra khỏi nhà, Ân Hiển không muốn bàn thêm về chuyện này.
Ở căn nhà thứ hai, anh ta chưa từng nói câu: Bố mẹ cãi nhau, anh ta bị nhốt trong nhà, không có ai dạy anh ta đi xe đạp.
Ở căn nhà thứ ba, anh ta nói mình muốn chuyển từ làm kỹ thuật qua làm tiếp thị, cãi nhau to với gia đình, nhưng đó không phải là vấn đề then chốt trong thời kì đó của anh ta.
Những gì Ân Hiển nói, chưa đề cập đến vấn đề mấu chốt.
Dường như anh ta không hiểu quá rõ về bản thân mình; anh ta có vẻ đang cố ý, hoặc vô tình lảng tránh chỗ quan trọng đi.
Vương Kết Hương có lý do khiến cô nhất định phải đi.
Từ khi thấy bố mẹ và bà nội mình, nhận được chìa khóa phòng trọ của họ, cô đã không còn đường lui.
Tuy rằng những thông tin mà họ có được lúc này chưa đủ rõ ràng, nhưng cô lờ mờ cảm thấy mình có liên hệ gì đó với những bí mật chưa có lời giải đáp.
“Đây là em. Vậy người bên cạnh là mẹ em à?”
Ân Hiển nhận ra cô ở trong ảnh.
Vương Kết Hương gật gật đầu.
Cái chân thỏ lại di sang bên cạnh, dừng trên mặt bố và bà nội cô.