Dương Tư Thần lái xe đến đến trước cửa nhà hàng ăn sang trọng. Hai người cùng bước vào, một sự tiếp đón nồng nhiệt từ nhân viên. Dương Tư Thần nhìn lại cô đang đứng phía sau mình rồi anh nắm lấy tay cô mà kéo đi như thể sợ trẻ lạc.
Đến một bàn ăn có không gian đẹp đẽ Dương Tư Thần đưa cô lại ngồi xuống, vì không gian gần cửa sổ không khí xung quanh cũng sáng sủa và thoải mái nên là địa điểm phù hợp nhất rồi. Phục vụ nữ bắt đầu đưa menu đến.
- "Mời Thiếu Gia và Tiểu Thư gọi món"
Dương Tư Thần cầm menu lên tay lật lật.
- "Lấy cho tôi món gì ngon nhất ở đây"
Phục vụ như mở cờ trong bụng vội cúi xuống "Vâng"
Rất nhanh những món ăn bắt đầu sắp xếp gọn gàng trên bàn, toàn là những món xa xỉ tốn kém. Chỉ là ăn sáng thôi mà có cần phải gọi nhiều món như vậy không chứ?
- "Lục Kiều Hân. Nếu em không ăn thì tôi sẽ tự tay đút cho em"
- "Không cần"
Dương Tư Thần đoán kiểu gì cô cũng từ chối nên đã nói trước. Lục Kiều Hân quả thật vừa sáng ra chưa ăn gì nên cũng hơi đói, những hương vị thức ăn bay phảng phất vào mũi cũng đủ cho cho bụng mình reo lên rồi.
Lục Kiều Hân bắt đầu cầm đũa gắp từng miếng đầu tiên. Dương Tư Thần vẫn nhìn cô cho tới khi cô chịu ăn thì mới yên tâm, anh gắp rất nhiều đồ ăn vào trong bát cho cô.
- "Dương Tư Thần đủ rồi, tôi cũng đâu có tới nỗi chết đói"
- "Em ăn ăn nhiều vào. Tôi thấy dạo này em có vẻ gầy đi một chút rồi đấy"
- "Gầy đi sao?"
Mắt của anh có vấn đề hay sao nhìn cơ thể cô cân đối như vậy mà bảo gầy. Anh hưởng ánh nhìn về phía ngực của cô khiến cô ngượng đỏ mặt. Không ngờ anh lại biến thái đến vậy, nhìn điện nước đầy đủ như vậy mà còn bảo gầy thì đến bao nhiêu mới thích ứng được cho anh. Anh chỉ mơ mộng về thân thể cô là giỏi.
Lục Kiều Hân không nói gì liền bắt đầu chăm chú ăn bữa ăn của mình, bây giờ mà khách khí nữa thì chỉ có nước đói bụng mà thôi. Vả lại cô cũng đâu có thoát khỏi anh.
Lục Kiều Hân đang ăn thì đột nhiên Dương Tư Thần cười phá lên khiến cho cô phải ngước lên nhìn anh. Nước tương trong lúc ăn sơ ý cô đã làm dính lên đầu mũi của mình.
Chiếc bàn ăn không lớn nên Dương Tư Thần đứng lên chỉ cần chống tay cúi người một chút là có thể để chạm được cô. Anh cúi xuống, sát lại gương mặt cô đang nhìn anh không nháy mắt, anh hôn vào đầu mũi cô cuốn theo vết tương đi. Dần dần anh trượt xuống lướt qua bờ môi của cô thật nhẹ nhàng.
Một khung cảnh cơm chó của hai người đột nhiên lại làm tâm điểm chú ý của nhiều người xung quanh.
Nhiều người bàn tán xôn xao.
Cặp đôi này thật lãng mạn chết mất
Một cô gái trách móc bạn trai của mình.
Ôi dào, đó là tình yêu của người ta đấy, anh xem lại mình đi chẳng lãng mạn tí nào.
Dương Tư Thần ngồi lại ghế ghế của mình như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh mỉm cười nhẹ với cô như chứa bao nhiêu yêu sự ngọt ngào trong đó.
Còn cô bây giờ chỉ biết cứng hàm mà không thể nói thêm một lời nào.
- "Em mau ăn đi"
Lục Kiều Hân không nói gì, chần chừ một chút rồi mới ăn tiếp những món ngon như đang cuốn hút cô ở trên bàn. Anh gắp thêm vào bát cho cô, cô quay lên lườm anh một cái rồi lại thôi, thật ra cô cũng không thích hành động như nuôi trẻ con đó của anh.
Cô cứ ăn mà không biết người nào đó ngồi đối đang dơ chiếc điện thoại lên chụp bao nhiêu tấm ảnh, lại còn chụp toàn chụp dìm làm cho anh bật cười nhẹ rồi cất chiếc điện thoại vào túi.
Hai người sau khi ăn xong liền thanh toán. Dương Tư Thần đưa cô lên xe mình, anh nhấn nút trượt kính xe xuống để dễ dàng thấy bên ngoài hơn, hai người đi lượn vài vòng của thành phố. Cũng đúng tất cả những tố chất của cặp đôi đang yêu nhau đấy chứ đùa.
- "Em uống trà sữa không?"
- "Không uống"
Miệng nói là nói vậy chứ thật ra mắt cô vẫn liếc nhìn vào một quán trà sữa to lớn nổi tiếng ở trước mặt rồi lại trả lời anh cộc lốc một tiếng. Anh chăm chú nhìn từng cửa chỉ của cô cho thấy cô đang nói dối, chẳng có ai thoát khỏi cám dỗ của đồ ăn cả.
- "Em ăn xúc xích không? Hay là bánh tráng trộn?"
- "Không ăn"
- "Ăn anh không?"
Cô trợn tròn mắt nhìn lại phía anh, bờ môi hơi run giả vờ không hiểu.
- "Tôi không ăn thịt người"
- "Hay thế này đi, em không ăn anh thì để anh ăn em"
Lục Kiều Hân tức giận "Anh nói gì vậy? Hay chúng ta đi uống trà sữa cũng được"
Vế sau cô nói hơi nhỏ một chút. Nhất định trong bảy ngày này cô không được để anh làm càn.
Anh trả lời "Em thích gì, tôi cũng chiều"
Dương Tư Thần thấy cô như vậy cũng cười nhẹ. Như vậy bước đầu tiện trong công cuộc chiếm lấy trái tim cô đã thành công, cô có thể trả lời các câu hỏi của anh.