Khi Nhàn Phi biết tin này, nàng đang nghỉ ngơi. Đầu tiên nàng hơi sững người, sau đó chỉ cúi đầu thở dài.
Nàng vất vả mưu tính một bàn tử cục này, kéo phân nửa hậu cung xuống nước, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy. Vu Sơ Hồng không nổi giận thì thôi đi, vậy mà đầu óc của tên ngốc Vu Khê Bạch (Bạch Hi Vũ) lại trở nên tốt hơn.
Nàng cũng chưa từng nghe qua Luyến Xuân Hương có thể chữa trị đầu óc của một người.
Nhàn Phi cúi đầu đùa nghịch chiếc nhẫn màu xanh ngọc bích trong tay, tùy ý hỏi: "Bệ hạ xử trí Tống Tần như thế nào?"
Cung nữ đáp: "Bệ hạ trực cho kêu người đưa nàng về Tình Lam Điện, vẫn chưa nói rõ người muốn xử trí như thế nào"
Nhàn Phi buông chiếc nhẫn trong tay, giật mình mà ngẩng đầu sau đó lại hỏi: "Hoàng Thượng chưa giải dược tính của Luyến Xuân Hương cho nàng ta à?"
"Vẫn chưa ạ, Hoàng Thượng ôm Đại hoàng tử rồi trực tiếp rời đi" cung nữ lắc đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu, rồi sau đó lại nói sang việc khác: "Nhưng kỳ lạ là Hoàng Thượng cũng không có triệu thái y cho Đại hoàng tử ."
Nhàn Phi nhíu mày rồi hỏi: "Vậy Hoàng Thượng tìm một cung nữ cho Đại hoàng tử giải dược à?"
"Trong Thịnh Hòa Cung cũng không truyền ra tin này" cung nữ đáp.
"Vậy phần lớn là do Hoàng Thượng giải quyết rồi" Nhàn Phi gật gật đầu, cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lý.
Vì sao Hoàng Thượng lại đến Tiêu Lan Uyển trước một bước so với Lan Tần các nàng vậy? Là vì có người tiết lộ hay là...." Nhưng trong hậu cung không ai không mong chờ trừ khử hai người này, vậy thì ai có thể tiết lộ tin này cho Vu Sơ Hồng?
Cung nữ an ủi nàng: "Nương nương, người đừng nghĩ việc này nữa, dù sao thì cũng sẽ không tra đến người đâu."
"Như vậy đi" Nhàn Phi cong khóe miệng một chút, từ đầu đến cuối trong chuyện này nàng đều không tự mình động thủ, chẳng qua nàng đã cho các vị phi tần mượn một ít chuyện dã sử (là dòng văn chương mượn hiện tượng hoặc nhân vật lịch sử nào để khai triển nhân sinh quan tác giả), đến cả dã sử đó viết gì nàng đều không biết, Luyến Xuân Hương là loại cấm dược trong cung đình lại càng không một chút có quan hệ nào với nàng.
"Sau khi đầu óc của Đại hoàng tử phục hồi, Hoàng Thượng còn định giữ hắn ở Thịnh Hoà Cung sao?"
"Việc này nô tỳ không biết." cung nữ dừng lại một lát sau đó lại nói: "Hẳn là không thể được."
Một kẻ ngốc mười bảy tuổi sống với cha mẹ của mình còn có thể hiểu được, nhưng nếu cậu trở thành một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường và vẫn sống trong cung điện của phụ hoàng mình thì điều đó không hợp lý. Nhàn Phi vuốt tóc ở hai bên thái dương, thu lại vẻ âm trầm trong mắt, chỉ cần Vu Khê Bạch rời khỏi tầm mắt của Vu Sơ Hồng thì ngay cả khi não của cậu hồi phục, nàng sẽ có những biện pháp khác để khiến cậu mất đi sự sủng ái của Vu Sơ Hồng.
Vu Sơ Hồng đứng ở ngoài cửa, nghe thấy người trong phòng hừ hừ hai tiếng, hắn cuối đầu, tối hôm qua cùng bé ngốc làm quá hưng phấn mà lại quên mất rằng trong hậu cung còn có một đám người cần phải xử lý.
Bởi vì sợ Vu Khê Bạch chịu ám hại của hậu cung cho nên từ lúc đầu hắn liền sắp đặt ảnh vệ theo dõi các phi tần trong hậu cung, những gì nhóm phi tần đó làm hàng ngày hắn đều rõ, chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng có sự dung túng của hắn ở trong đó, không thì chỉ nhờ vào đầu óc của các nàng thì sao có thể tiến hành thuận lợi như vậy.
Nhưng cái gì nên dọn dẹp vẫn là phải dọn dẹp, hiện tại Tiểu Bạch đã đồng ý với hắn rồi, những nữ nhân trong hậu cung này cũng không cần thiết tồn tại, mà Tống Tử Nhan ... Vu Sơ Hồng nhíu mày, Tiểu Bạch có lẽ vẫn muốn tiếp tục đưa vòng hào quang cho nàng, xem ra hắn có thể lợi dụng một chút.
Nghĩ xong mọi thứ, Vu Sơ Hồng hỏi vọng vào trong: "Tiểu Bạch, xong chưa?"
"Rồi ạ" thanh âm của Bạch Hi Vũ không lớn, dường như có chút yếu ớt, Vu Sơ Hồng chừng như có thể tưởng tượng bộ dạng nhe răng trợn mắt khi cậu bôi thuốc.
Khi Vu Sơ Hồng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Bạch Hi Vũ đang quấn mình trong chăn bông, chỉ lộ ra đầu, thấy hắn đi vào cậu liền hỏi : "Phụ hoàng, quần áo của nhi thần đâu?"
Vu Sơ Hồng đi đến cái tủ phía đông của giường, lấy ra một bộ y phục màu trắng, sau đó đưa cho Bạch Hi Vũ rồi hỏi cậu: "Có cần phụ hoàng giúp không?"
Bạch Hi Vũ lắc đầu, cầm lấy quần áo trong tay Vu Sơ Hồng rồi lại chui vào chăn, Vu Sơ Hồng nhìn thấy bộ dáng này của cậu thì bất lực cười, đợi Bạch Hi Vũ chui từ trong chăn ra, thấy Vu Sơ Hồng bưng trong tay một cái bát sứ Thanh Hoa, cũng không biết hắn là từ đâu lấy ra mà chỉ trong một chốc lát.
"Ăn chút cháo trước đi" Vu Sơ Hồng ngôi xuống mép giường, cầm chiếc muỗng trong bát khuấy hai cái.
Bạch Hi Vũ vẫn chưa ăn gì, cộng với ngày hôm qua cậu mệt cả đêm nên hiện tại cậu rất đói bụng, nhưng để cậu trực tiếp ăn thứ gì đó thì cậu không chịu được, cậu lê chầm chậm xuống giường, "Nhi thần xúc miệng trước đã."
"Ngươi đừng động, để phụ hoàng lấy cho ngươi" Vu Sơ Hồng ấn cậu trở về giường rồi đi ra ngoài lấy nước súc miệng cho hắn.
Chén cháo này Bạch Hi Vũ còn chưa uống xong liền có mội tiểu thái giám đến đây, hắn nói rằng Tống Tử Nhan đã tỉnh lại.
Vu Sơ Hồng không quan tâm làm sao Tống Tử Nhan có thể giải được dược tính của Luyến Xuân Hương, hắn chỉ nói: "Để nàng nghỉ ngơi đi"
Tiểu thái giám vội vã cáo lui, thật ra câu đầu tiên nàng hỏi khi tỉnh lại là về Vu Sơ Hồng, rằng nàng muốn gặp mặt hoàng thượng, nhưng khi thấy thái độ hờ hững của Vu Sơ Hồng dành cho Tống Tử Nhan thì tiểu thái giám đem những lời ấy giữ lại trong bụng.
Cháo trong bát rốt cuộc cũng đã thấy đáy, Bạch Hi Vũ đặt bát cháo trong tay xuống và hỏi Vu Sơ Hồng: "Sao người không qua đó xem một chút?"
"Vì sao phụ hoàng phải đi xem nàng ta?"
Bạch hi Vũ nghẹn lời, lại hỏi hắn: "Không phải Tống Tần đang mang thai sao?"
"Ai nói nàng ta mang thai?" Vu Sơ Hồng vươn tay xoa đầu cậu, cười nói: "Đều là tin đồn thôi."
Vu Sơ Hồng thu tay về, nhẹ nhàng hôn lên trán của cậu rồi nói: "Từ trước đến nay, phụ hoàng chỉ có mình ngươi thôi Tiểu Bạch"
Vậy Vu Văn Uyên từ đâu ra!!! Bạch Hi Vũ nhịn không hỏi câu này, suy cho cùng thì hai người chỉ vừa mới thiết lập mối quan hệ thì đừng hỏi những vấn đề tổn thương tình cảm như vậy.
Buổi chiều, Bạch Hi Vũ lười biếng nằm ở trên giường, Vu Sơ Hồng ngồi bên bàn xem mật cáo mà ảnh vệ đã gửi: "Nhàn Phi, Nguyên Phi, Tào Tần, Lâm quý nhân, Lý quý nhân......"
Ước chừng có khoảng 20 phi tần tham gia vào việc này, mà thêm những phi tần có phẩm cấp lớn bé trong hậu cung cũng chỉ hơn 40 người, những người này có dính liếu không ít đến cốt truyện, mà Vu Sơ Hồng phải giữ lại để mê hoặc Bạch Hi Vũ.
Hiện tại thì có thể một lần tiễn đi hơn phân nửa, hắn rất vừa ý, chỉ còn lại mười mấy người, vẫn là nên để cho Tống Tử Nhan ầm ĩ một chút, để cho đứa nhỏ ngốc này có cơ hội đưa vòng hào quang.
Bạch Hi Vũ không biết Vu Sơ Hồng đang xem cái gì, cậu chỉ nghe một vài cái tên liền buồn ngủ, thật sự không chịu nổi, cậu ngáp dài, dùng tay chống đầu rồi hỏi Vu Sơ Hồng: "Phụ hoàng đang xem gì vậy?"
"Không có chuyện gì, ta chỉ là muốn tiễn một vài người đi." Vu Sơ Hồng quay đầu lại liếc nhìn Bạch Hi Vũ, thấy cậu không mở mắt ra được, cười hỏi: "Ngươi buồn ngủ sao?
"Nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi."
Nhân lúc Bạch Hi Vũ đang ngủ, Vu Sơ Hồng liền ra thánh chỉ đem toàn bộ những vị phi tần hãm hại Bạch Hi Vũ cho xuất cung.
Nhàn phi gục ngã khi nhận thánh chỉ, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, những người hầu phía sau đi qua dìu nàng, nàng lảo đảo đứng dậy, biểu tình trên mặt vặn vẹo, ngón tay gắt gao bám chặt cánh tay cung nữ, cắn răng hỏi: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy!"
Cung nữ dường như không cảm thấy đau, nàng đem Nhàn Phi đỡ đến bên giường rồi rót cho rồi rót cho vị phi tần này một tách trà nóng, tâm tình của Nhàn Phi dần ổn định lại. Nàng ngồi yên tĩnh trên tháp, đem tách trà nóng trong tay uống cạn, chậm rãi mở miệng: "Bổn cung phải đi tìm hoàng thượng ngay lập tức, Phất Nhạn, chỉnh trang lại cho bổn cung.
"Vâng"
Nhàn Phi đi Ngự Thư Phòng tìm Vu Sơ Hồng, Vu Sơ Hồng cũng cho người ngăn cản nàng, trực tiếp để nàng tiến vào, Nhàn Phi vừa tiến vào liền thấy Vu Sơ Hồng ngồi ở đằng sau án thư ( kiểu bàn cổ dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên. Có thể trang trí bằng các đường chạm trổ), trên tay còn cầm một bản tấu chương, Nhàn Phi quỳ xuống khấu đầu: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ"
Vu Sơ Hồng lật tấu chương trong tay, hỏi: "Nhàn Phi đến đây muốn làm gì?"
Nhàn Phi đáp: "Thần thiếp không hiểu đạo thánh chỉ hôm nay có ý gì."
"Có cái gì không hiểu?"
"Vì sao Hoàng Thượng phải dời thần thiếp chờ ra ngoài cung, thần thiếp đến tột cùng làm sai cái gì?"
Vu Sơ Hồng cuối cùng cũng buông tấu chương trong tay, hắn nhìn Nhàn phi đang quỳ rồi nói: "Đừng cố lừa gạt ta, Nhàn Phi, trong hậu cung chỉ có những chuyện ta không muốn biết, không có chuyện gì ta không thể biết."
Ngữ khí của Vu Sơ Hồng kiên quyết, việc đó sợ là không còn chỗ vãn hồi nữa. Nếu xuyện này xảy ra với các vị hoàng đế khác thì chí ít quan viên tiền triều có thể ngăn lại, thế nhưng trong thiên hạ này ai có thể ngăn cản được vị đế vương trước mặt đây?
Nhàn Phi không chịu được, ngẩng đầu hỏi: "Vì sao lại là Tống Tần?"
"Sao lại thế?" Vu Sơ Hồng cười chế nhạo một tiếng.
"Vậy Hòang thượng, người là vì ai?"
Vu Sơ Hồng lạnh giọng: "Cái này ngươi không nên hỏi"
"Hoàng Thượng ——"
"Ngươi nên lui xuống đi Nhàn Phi."
"Vâng" Nhàn Phi sầu thảm cười.
Ngày hôm đó, không chỉ một mình Nhàn Phi đến tìm Vu Sơ Hồng, thậm chí còn có một tiểu thái giám, tên này khóc lóc đến nỗi trên mặt chỉ toàn là nước mắt nước mũi, nằm bò trên đất không ngừng dập đầu, nói với Vu Sơ Hồng: "Nương nương không liên quan gì đến chuyện này, tất cả là do một mình nô tài làm, do nô tà thấy Hoàng Thượng chỉ sủng ái một mình Đại hoàng tử và Tống Tần, lạnh nhạt với nương nương, cho nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, Hoàng Thượng tha cho nương nương đi, nô tài đồng ý thay nương nương chịu phạt!"
Vu Sơ Hồng vẫn không thay đổi quyết định ban đầu, nhưng vẫn vãy tay đưa tiểu tháy giám này và Nguyên Phi ra khỏi cung.
Tối đến, Vu Văn Uyên đến Thịnh Hòa Cung cầu kiến Vu Sơ Hồng.
Khi Bạch Hi Vũ biết Vu Văn Uyên đến, cậu có chút lấy làm lạ, suy cho cùng thì đứa trẻ này chưa bao giờ đến Thịnh Hòa Cung tìm Vu Sơ Hồng, Bạch Hi Vũ hiện tại vẫn chưa biết rằng nam chính ba ba của cậu đánh rớt phân nửa hậu cung.
"Phụ hoàng, hoàng huynh." Vu Văn Uyên ngoan ngoãn mà hành lễ.
Vu Sơ Hồng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Nhi thần nghe nói phụ hoàng muốn đem mẫu phi dời ra ngoài cung."
"Ngươi đến cầu xin cho Nhàn Phi à?" Vu Sơ Hồng ngồi ở bên cạnh bàn, đẩy đĩa điểm tâm đến Bạch Hi Vũ.
Mà Vu Văn Uyên coi như không thấy được việc đó, chỉ là lắc đầu trả lời: "Không phải, nhi thần muốn hỏi phụ hoàng nếu sau này nhi thần xuất cung lập phủ thì có thể nhận mẫu phi vào phủ hay không?"
"Có thể."
Bạch Hi Vũ ngồi ở một bên, nhìn hai cha con này ở chung, trước kia cậu đều không biết cái gì nên không cảm nhận được, bây giờ nhìn thấy thái độ của Vu Sơ Hồng đối với con trai ruột của mình, quả thực quá cặn bã rồi.
Khó cho Vu Văn Uyên khi còn có thể bình tĩnh như vậy mà đối diện với mình cùng Vu Sơ Hồng, nếu mình là Vu Văn Uyên không chừng đến cả ý nghĩ gϊếŧ Vu Sơ Hồng cũng đã có.
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Vu Văn Uyên cúi đầu chào Vu Sơ Hồng và lui ra.
Sau khi Vu Văn Uyên rời đi, Bạch Hi Vũ chớp mắt, đột nhiên hỏi: "Phụ hoàng, mẹ của Vu Văn Uyên là ai?"