Tống Tử Nhan cũng có thể cảm nhận được những người xung quanh đối xử với nàng rất khác só với ngày xưa, có một số người lúc nói chuyện với nàng trong sáng ngoài tối nịnh nọt, phần còn lại nhiều hơn đối với nàng âm dương quái khí.
Mà nàng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cha nàng chỉ là một ngũ phẩm trung thư, sau lưng cũng không có những núi dựa khác, ở hậu cung này những ngày tiếp theo chỉ dựa vào một mình mình.
Vị tú nữ ở cùng thừa dịp không có người, chạy đến bên Tống Tử Nhan, nói với nàng: "Tống tỷ tỷ, tỷ thật có phúc."
Tống Tử Nhan biết vị tú nữ này, cha nàng cùng cha mình đều làm quan, hơn nữa đều là quan văn ngũ phẩm*, cho nên bình thường hay lui tới. Vị tú nữ này tên Lý Như Ngọc, những ngày vào cung rất ít cùng nàng thân cận, vì sao hôm nay nàng ta lại tới cạnh mình?
*ngũ phẩm: mỗi ban văn có chín phẩm, thấp nhất là Cửu phẩm và cao nhất là Nhất phẩm, Ngũ phẩm là hạng trung.
Thấy Tống Tử Nhan vẫn như trước môt bộ dáng mờ mịt, Lý Như Ngọc ngạc nhiên kêu lên: "Tỷ không biết?"
Tống Tử Nhan bình thản mở miệng: "Biết gì?"
"Hôm đó hoàng thượng tới." Lý Như Ngọc bước lên một bước kề sát tai Tống Tử Nhan, nhỏ giọng nói: "Nghe cung nhân canh cửa nói, lúc ấy Hoàng thượng trong những tú nữ ở đây liếc mắt liền nhìn thấy tỷ tỷ, hơn nữa còn hỏi họ tên tỷ, sau này được sủng ái, tỷ đừng quên muội muội này nha."
Tống Tử Nhan nghe xong, cuối cùng cũng hiểu vì sao thái độ những người xung quanh lại đối với nàng có biến hóa lớn như vậy. Tống Tử Nhan cũng không biết bây giờ trong lòng mình có tư vị gì, theo lý thuyết, nếu Hoàng thượng nhìn nàng nhiều hơn một cái, đối với một cung nữ mới tiến cung chính là phúc phận to lớn, nhưng nàng lại cảm thấy không an lòng.
Cuối cùng, Tống Tử Nhan lắc đầu, chỉ nói: "Bệ hạ chẳng qua chỉ hỏi tên, không thể xem là chuyện gì, huống chi, chuyện này là thật hay giả cũng chưa biết."
"Tỷ tỷ ngươi đừng quá khiêm nhường, chỉ bằng tướng mạo của tỷ, bệ ha không hỏi tỷ thì có thể hỏi ai?"
Tống Tử Nhan đưa tay sờ gò má mình, nàng cũng biết mình có nhan sắc, nhưng trong hậu cung này, thứ duy nhất không thiếu chính là mỹ nhân, vì vậy thở dài mà nói: "Dung nhan có đẹp hơn nữa thì thế nào? Không bằng có người tới yêu."
Lý Như Ngọc nói: "Nói không chừng sau này bê hạ chính là người yêu tỷ!"
"Làm sao mà biết được? Trong hậu cung này làm sao có thể có..." Có lẽ là cảm thấy từ đó không nên nói, Tống tử Nhan liền im lặng.
Trong mắt Lý Như Ngọc hơi lộ ra thần sắc khing thường, chỉ là Tống Tử Nhan đang rơi vào trong suy nghĩ của mình, không phát hiện ra cái gì.
Mấy ngày sau, Tống Tử Nhan phát hiện càng ngày càng nhiều cung nhân vô tình hữu ý xuất hiện trước mặt nàng, Tống Tử Nhan chỉ coi như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phát hiện. Nàng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ lại tình cảnh hôm Vu Sơ Hồng tới, nhưng khi đó nàng một lòng nghe ma ma ở đây nói, thật sự không chú ý tới người bên ngoài đến nơi này.
——
"Hết năm nay Tiểu Bạch sẽ mười bảy a!" Vu Sơ Hồng buông sổ con trong tay xuống, đem Bạch Hi Vũ đang đứng một bên kéo qua, cho ngồi trên đùi mình. Vu Sơ Hồng vòng hai tay quanh bụng Bạch Hi Vũ, eo Bạch Hi Vũ rất nhỏ, tay chân mềm mại, Vu Sơ Hồng chợt thở dài một tiếng, nói: "Phụ hoàng có nên tìm cho Tiểu Bạch một vị hoàng tử phi không nhỉ?"
Đợi một hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời của Bạch Hi Vũ, Vu Sơ Hồng lại nói: "Tiểu Bạch thích tú nữ đó sao? Tên gì nhỉ? Tống...Tống Tử Nhan?"
Bạch Hi Vũ bị mấy lời nói của Vu Sơ Hồng dọa muốn tè ra quần, nếu gả Tống Tử Nhan cho hắn làm hoàng tử phi, vậy sau này hắn đưa cho vai chính vòng hào quang kiểu gì? Chẳng lẽ lại đưa Tống Tử Nhan lên giường Vu Sơ Hồng?
Quá kích thích rồi! Tính cẩn thận của hắn đúng là chịu không nổi.
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không muốn phi phi phi..."
Hắn nói nhỏ, Vu Sơ Hồng lại nghe rất rõ, hỏi lại: "Vậy Tiểu Bạch muốn cái gì?"
Lão tử muốn đưa hào quang a! Lão tử phải về nhà a!
Bất quá nếu nói ra những câu này, mạng nhỏ của hắn phỏng chừng sẽ mất, Bạch Hi Vũ quay đầu ra ôm cánh tay Vu Sơ Hồng, kêu lên: "Phụ hoàng, phụ hoàng..." (Bê: Thôi rồi em ơi :))))
Vu Sơ Hồng nghe Bạch Hi Vũ gọi hai tiếng phụ hoàng, cười nhẹ, đem hai cánh tay ôm chặt hơn: "Ngươi nha! Chỉ giỏi dỗ phụ hoàng cao hứng."
"Dù có đem Tiểu Bạch giao cho ai phụ hoàng cũng không yên tâm." Vu Sơ Hồng dừng một chút, liền nói tiếp: "Không bằng sau này tiểu Bạch ở với phụ hoàng."
Bạch Hi Vũ không hề tin những lời nói của Vu Sơ Hồng là thật, còn chưa kể đến một đám mĩ nữ xung quanh, hai cha con lại có thể ôm ấp sống với nhau qua ngày. Huống chi Vu Sơ Hông còn có nhu cầu sinh lý, chuyện như lần trước trong bồn tắm thật sự không dễ giải quyết, lại thêm một lần sát thương lớn như vậy, hắn nhất định sẽ đi đời.
Trọng yếu hơn nữa chính là, Vu Sơ Hồng nếu cả ngày đều ở chung với hắn, vây Tống Tử Nhan phải làm thế nào? Bạch Hi Vũ đột nhiên cảm thấy, hắn không xuất hiện trong thế giới này chính là hào quang lớn nhất của nhân vật chính.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một nô tài bẩm báo: "Bệ hạ, Nhàn phi nương nương cầu kiến."
Vu Sơ Hồng nhíu mày, hỏi: "Nàng tới làm gì?"
"Bẩm, nô tài cũng không rõ."
"Cho nàng vào đi."
Vu Sơ Hồng nói xong lời này vẫn không có nửa điểm ý nghĩ muốn buông Bạch Hi Vũ ra, y vẫn như cũ để Bạch Hi Vũ ngồi trên đùi mình.
Bạch Hi Vũ uốn éo hai cái, muốn uyển chuyển nói cho Vu Sơ Hồng, vợ nhỏ của ngươi tới, nên thả lão tử xuống.
Không nghĩ Vu Sơ Hồng giọng khàn khàn, thấp giọng nói một câu: "Đừng động, Tiểu Bạch."
Bạch Hi Vũ vểnh miệng, lập tức ngồi đàng hoàng trở lại, hắn bây giờ hoàn toàn không dám tưởng tượng, lúc Nhàn phi trông thấy một màn này sẽ có cảm tưởng gì.