Bạch Hi Vũ vẻ mặt ngốc nghếch đứng trước hồ nước, kỳ thật một tên ngốc mười sáu tuổi cũng hoàn toàn có khả năng tự mình sinh hoạt, trước đây hắn cũng có ý tự mình dần dần học được mấy thứ này, nhưng vấn đề là Vu Sơ Hồng không hề có ý tính toán đến phương diện này, y tiếp nhận mọi việc liên quan đến Bạch Hi Vũ, mặc quần áo ăn cơm, tắm rửa đi ngủ, không để Bạch Hi Vũ động thân làm bất cứ việc gì.
Mà hiện tại hắn đang sắm vai một kẻ ngốc lại không có biện pháp chủ động nói ra những việc này, càng không có biện pháp lập tức đột nhiên học được cách làm mấy thứ này. Bạch Hi Vũ cảm thấy chính mình nên nhanh tìm cơ hội khôi phục đầu óc lại, chứ mà cứ tiếp tục như này thì hỏng mất.
Vu Sơ Hồng đứng trước mặt Bạch Hi Vũ, xoa đầu hắn, sau đó cúi xuống bắt đầu cởi những vạt áo phiền phức trên người hắn, sau khi vạt áo đều bị cởi bỏ, Vu Sơ Hồng mới ngẩng đầu nói: "Tiểu Bạch, nâng tay lên nào."
Bạch Hi Vũ ngoan ngoãn duỗi hai tay giơ lên, Vu Sơ Hồng giúp hắn cởi áo choàng và áo lót, thoắt cái, thân trên của Bạch Hi Vũ đã hoàn toàn trần như nhộng, hắn tựa hồ có chút lạnh, hơi co quắp lại.
Ánh mắt của Vu Sơ Hồng nhẹ nhàng xẹt qua hai điểm phấn anh trước ngực hắn, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó lại ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Hi Vũ, cởi bỏ đai lưng của hắn, kéo quần của hắn từ bên hông xuống đến mắt cá chân, ngửa đầu nói Bạch Hi Vũ: "Nhấc chân nào, Tiểu Bạch."
Nội tâm Bạch Hi Vũ đã muốn chửi mợ nó, trên mặt lại vẫn phải giả bộ mình là một bé ngoan, Vu Sơ Hồng nói cái gì hắn làm như thế đó, vì thế hắn nâng chân lên, Vu Sơ Hồng liền lột luôn cái quần duy nhất trên người hắn.
Với trạng thái hiện tại này của hắn, nếu ở mấy thế giới trước thì chỉ sợ là đã sớm bị nam chính ăn sạch, một lần nữa cám ơn trời đất, nam chính này là ba ba của hắn.
Bạch Hi Vũ trần trụi đứng ở bên cạnh ao, trên người hắn, làn da trắng nõn bóng loáng, hai cái đùi vừa thon vừa dài, mấy năm qua Bạch Hi Vũ được Vu Sơ Hồng nuôi nấng tốt, cũng không cần hắn làm cái gì, khiến cho toàn thân hắn cao thấp đều không có nhiều cơ bắp, thịt trên người đều mềm mềm.
Lúc này Vu Sơ Hồng lúc này đã đứng lên, Bạch Hi Vũ có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn y, ôm lấy hai cái cánh tay mình, gọi y: "Phụ hoàng, con lạnh."
Vu Sơ Hồng đúng thật là không có làm gì khác, chỉ an ủi: "Xíu nữa là sẽ không lạnh."
Y thoáng cái liền cởi xong y phục của bản thân, hiện tại Vu Sơ Hồng cũng mới hơn ba mươi, chính là thời điểm mà... một người đàn ông có mị lực nhất. Hơn nữa, không giống với bộ dạng gà luộc kia của Bạch Hi Vũ, Vu Sơ Hồng tuy là một hoàng đế, mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, nhưng lại rèn luyện không ít, trước ngực y cũng có một tầng cơ bắp, da thịt màu mật ong, cả người tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Y ôm Bạch Hi Vũ đứng lên, trực tiếp vào trong ao, nước trong ao vừa đủ ấm, Vu Sơ Hồng ôm Bạch Hi Vũ vào trong ngực, múc lên chút nước dội xuống đầu vai của hắn.
Việc tắm rửa của hắn đều là do Vu Sơ Hồng làm, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế, Bạch Hi Vũ đôi lúc cũng sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng ngẫm lại ngần ấy năm đều là như vậy, thì cũng bình thường trở lại.
Khi tắm rửa Bạch Hi Vũ cũng không cần làm cái gì, nhiều nhất cũng chỉ đập tay tạo chút bọt nước trong hồ, còn có cười ngốc một trận, nhàm chán đến mức hắn cảm thấy trước mắt nếu có thể có thêm một con vịt đồ chơi thì tốt rồi.
Hai tay Vu Sơ Hồng mang theo những vết chai từ đầu vai dần dần trượt xuống đến chỗ thắt lưng của hắn, nơi đó của Bạch Hi Vũ vốn cực kỳ mẫn cảm, cũng không biết là vô tình hay cố ý, hai tay Vu Sơ Hồng lại dừng lại ở "chỗ kia" một lúc, cái loại cảm giác này vừa tê vừa ngứa, không biết nên nói là thoải mái hay là cái gì khác.
Vì thế sau đó Bạch Hi Vũ liền nhìn thấy "tiểu Tiểu Bạch" giữa hai chân mình run rẩy đứng lên, vẻ mặt hắn ngơ ngác, hai chân lại đồng thời khép chặt lại một chút, nhưng căn bản vẫn không che giấu được cái gì.
Mà phía sau hắn, Vu Sơ Hồng tất nhiên cũng chú ý tới điểm này, cười khẽ một tiếng, ở bên tai Bạch Hi Vũ nhẹ nhàng thổi một hơi, nói: "Tiểu Bạch lớn rồi nhỉ?"
Nội tâm Bạch Hi Vũ xấu hổ và giận dữ muốn chết, lại còn phải làm bộ như cái gì cũng không biết, quay đầu mờ mịt nhìn Vu Sơ Hồng.
Vu Sơ Hồng bị tiểu tử kia nhìn khiến bụng dưới căng thẳng, y im lặng không lên tiếng, sau đó mới thở ra một hơi, liếm liếm đôi môi hơi khô ráp của mình, vươn tay nắm chặt chỗ kia của Bạch Hi Vũ, ở bên tai Bạch Hi Vũ nhẹ giọng hỏi: "Phụ hoàng làm cho tiểu Bạch thoải mái có được hay không?"
Trên mặt ao sương trắng lượn lờ, chung quanh dòng nước có thể nghe rõ ràng mọi âm thanh, Bạch Hi Vũ không dám đáp ứng, chỉ đành nhỏ giọng kêu lên: "Phụ hoàng..."
Trong lòng thì âm thầm cầu nguyện phụ hoàng của hắn lúc này có thể sót lại một chút tiết tháo, dù sao phụ thân dạy nhi tử làm cái việc này nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất kỳ quái, mặc dù mình hiện tại là một kẻ ngốc, cũng biết đó là cha ruột của hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút hoảng.
Vu Sơ Hồng thì dùng hành động của y để chứng minh, tiết tháo của mình thật sự không còn dư lại nhiều, y hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hi Vũ, nói: "Ngoan."
Cái hôn môi này không có nửa điểm dục vọng, như một người cha bình thường muốn biểu đạt tình yêu với con cái, Bạch Hi Vũ cũng thoáng yên lòng, có lẽ Vu Sơ Hồng chính là đang dạy nhi tử ngốc của y hưởng thụ một chút loại tư vị này?
Hai tay Vu Sơ Hồng đều trùm lên vật kia của Bạch Hi Vũ, chỗ kia của Bạch Hi Vũ cho tới bây giờ đều không có dùng qua, màu sắc nhàn nhạt, bộ lông cũng không nhiều lắm, thoạt nhìn cũng thực tinh xảo đáng yêu.
Hai tay y bắt đầu di chuyển lên xuống, mà hô hấp của Bạch Hi Vũ theo động tác của Vu Sơ Hồng dần dần trở nên nặng hơn, hắn cảm thấy nước ao chung quanh tựa hồ càng ngày càng nóng, không khí cũng trở nên loãng hơn, hết thảy trước mắt đều mơ hồ, giống như là phủ một tầng sương trắng. Bạch Hi Vũ há miệng thở dốc, lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, hai điểm phấn anh bại lộ ở trong không khí dần đứng lên, phá lệ khiến cho người ta phải chú ý, trong con ngươi Vu Sơ Hồng dường như đốt lên một ngọn lửa, y lại vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đã phát khô của mình.
Đây dù sao cũng là lần đầu tiên của Bạch Hi Vũ, hơn nữa tay nghề Vu Sơ Hồng lại tốt, cho nên cũng không lâu lắm, hắn liền tiết ra.
Đợi Bạch Hi Vũ hồi thần lại, nhìn thấy trên mặt ao trôi nổi một đám chất lỏng trắng đục, cảm thấy hiện tại không chỉ có cảm giác chột dạ, đến cả thận cũng có khả năng hỏng luôn rồi.
Vu Sơ Hồng nhìn thoáng qua vật nhỏ kia của Bạch Hi Vũ đã mềm xuống, lại đưa tay gảy một cái, nhìn vật nhỏ kia đang mềm oặt nằm úp sấp rũ ở nơi đó, không có dấu hiệu đứng lên, Vu Sơ Hồng ý tứ hàm xúc không rõ cười một tiếng.
Bạch Hi Vũ cảm thấy hình như mình đang bị xem thường, lúc này hắn đang ngửa đầu, toàn bộ thân thể đều dựa vào trong lồng ngực Vu Sơ Hồng, cái cảm giác này... Có chút không thể nào dùng ngôn ngữ mà miêu tả được, luôn cảm giác có cái gì đó đi theo nội dung vở kịch đồng thời thoát ly khống chế của bản thân, nhưng lại nói không được không đúng chỗ nào.
Bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đang chạm vào mông mình, vừa nóng lại vừa cứng, Bạch Hi Vũ là một nam nhân đương nhiên biết đó là cái gì, huống hồ hắn vừa rồi còn dùng qua cái thứ tương tự như thế này, nếu không phải còn nhớ rõ hiện tại mình đang là một kẻ ngốc, Bạch Hi Vũ sợ là đã nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Vu Sơ Hồng mà mắng chửi.
Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, Bạch Hi Vũ lại cảm thấy chính mình nên thông cảm cho Vu Sơ Hồng một chút, dù sao là một người đàn ông bình thường các hạng công năng đều đầy đủ hết mà qua nhiều năm như vậy đều chỉ ở bên cạnh nhi tử ngốc, không đi ra ngoài tìm nữ nhân, có một chút phản ứng sinh lý cũng có thể lý giải được.
Chỉ là đối tượng của loại phản ứng này có vẻ không đúng lắm, đem cái hung khí này đối với con trai mình, Bạch Hi Vũ trong lòng cũng có chút hoảng.
Hắn nhúc nhích một chút, muốn rời khỏi, Vu Sơ Hồng ở phía sau giữ hắn lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Hi Vũ cúi đầu nhỏ giọng than thở : "Không thoải mái."
Vu Sơ Hồng gác đầu lên trên vai Bạch Hi Vũ, hỏi hắn: "Chỗ nào không thoải mái?"
Cái quái gì vậy loại chuyện này mà cũng có mặt mũi hỏi cơ à? Bạch Hi Vũ cảm thấy mười sáu năm qua hắn có lẽ đối với Vu Sơ Hồng vẫn không hiểu biết đủ, một ba ba đứng đắn như thế nào liền thành cái dạng này đây?
"Phía sau, có một cái gì đó chạm vào con, không thoải mái." Bạch Hi Vũ lại động một cái, sau đó hắn cảm thấy cái đồ vật ở phía sau kia tựa hồ lại to thêm chút nữa.
"Không sao đâu, chỉ cần ngâm thêm chút nữa, chờ một lát là xong."
Bạch Hi Vũ cũng không dám lộn xộn tiếp, tuy rằng hắn cảm thấy Vu Sơ Hồng không đến mức làm gì con trai ruột của y, nhưng thấy vẫn nên yên phận đi thì hơn.
Sống không còn gì luyến tiếc. jpg
Qua chốc lát, vật kia của Vu Sơ Hồng rốt cục dần dần mềm xuống, Bạch Hi Vũ coi như thở phào nhẹ nhõm, hắn tựa vào trong ngực Vu Sơ Hồng, chớp mắt mấy cái, ngáp một tiếng, trong mắt tràn ngập hơi nước, hắn nói với Vu Sơ Hồng: "Phụ hoàng, mệt..."
"Được rồi." Vu Sơ Hồng từ trong ao đứng lên, ôm Bạch Hi Vũ rời khỏi ao, lại cầm khăn lau sạch sẽ nước trên người Bạch Hi Vũ, sau đó cầm một tấm thảm bọc hắn lại, trực tiếp ôm về tẩm điện.
Đặt Bạch Hi Vũ lên giường, Vu Sơ Hồng cởi thảm trên người Bạch Hi Vũ xuống, nhìn Bạch Hi Vũ trần truồng nằm ở trên long sàng, y khom lưng xuống hỏi Bạch Hi Vũ: "Tiểu Bạch, thích vừa rồi như vậy không?"
"Không thích." Bạch Hi Vũ lắc lắc đầu.
Vu Sơ Hồng nghe câu trả lời tựa hồ có chút giật mình, y hỏi: "Vì sao?"
Bạch Hi Vũ cau mày, vẻ mặt không vui lòng, đáp: "Mệt..."
Vốn cho rằng như Vu Sơ Hồng ngày thường cưng chiều Bạch Hi Vũ như vậy, lúc này nên nói mệt thì sau này không làm nữa, lại không nghĩ tới Vu Sơ Hồng nói rằng: "Vậy sau này tiểu Bạch nên luyện tập nhiều hơn."
Bạch Hi Vũ lập tức dẩu môi: "Không được đâu, phụ hoàng."
"Con nha..." Vu Sơ Hồng cười một tiếng, bóp nhẹ chóp mũi Bạch Hi Vũ, lấy chăn đắp lên người hắn, ngữ khí vừa bất đắc dĩ mà lại dung túng.
————
Trong ngự hoa viên.
Vu Sơ Hồng vốn tính toán đi cùng Bạch Hi Vũ đến đây, nhưng đi được nửa đường lại có cung nhân tới bẩm báo rằng Thừa tướng đang chờ ở ngoài ngự thư phòng có chuyện muốn bẩm tấu, Vu Sơ Hồng muốn đưa Bạch Hi Vũ cùng đi qua đó, kết quả Bạch Hi Vũ khóc oa oa nói muốn đi ngự hoa viên chơi, Vu Sơ Hồng chỉ đành để hắn một mình lại đây, cũng phân phó vài cung nhân có công phu không tồi đi theo sau hắn.
Lại không nghĩ tại đây sẽ gặp được Vu Văn Uyên.
"Gặp qua hoàng huynh." Vu Văn Uyên chắp tay chào Bạch Hi Vũ.
Bạch Hi Vũ nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ người trước mắt này là ai. Quanh năm suốt tháng, số lần hắn nhìn thấy Vu Văn Uyên thật sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn làm một kẻ ngốc nên không biết vị hoàng đệ này cũng là chuyện hợp tình.