Tổng bộ đã muốn vô căn cứ thế này, thì mười trâu đều kéo không trở lại, vì thế trong một khoảng thời gian dài sau đó, Bạch Hi Vũ đều không thu được bất cứ tin tức gì từ tổng bộ.
Mà những tin tức Bạch Hi Vũ gửi về tổng bộ, cũng đều có đi không có về.
Phó Ngạn ở một bên, lấy ra đồ trang sức trong balo, những đồ trang sức này do y tự mình lập trình ra, trong《 Vô nhai 》tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Phó Ngạn cúi đầu, đem mấy đồ trang sức này treo tại bên hông Bạch Hi Vũ, y vừa treo đồ vừa giải thích cho Bạch Hi Vũ tác dụng của mỗi một vật trang sức.
Bạch Hi Vũ lại ngẩng đầu nhìn danh hiệu trên đầu mình mà ngẩn người, cũng không biết mấy lời mà Phó Ngạn nói hắn rốt cuộc nghe vào được mấy phần.
Treo những vật trang sức đó xong, Phó Ngạn ngẩng đầu lên xoa đầu Bạch Hi Vũ, nói: "Có muốn cái gì liền nói với tôi một tiếng"
Không phải nói là làm bằng hữu sao? Nam chính à cái thái độ này của anh đối với bằng hữu có chút không đúng lắm nha!
Phó Ngạn như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Bạch Hi Vũ, cười nói với hắn: "Em bây giờ là tình duyên của tôi, không giống như trước."
Về phần muốn không giống như thế nào, Phó Ngạn cảm thấy chính mình trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ làm cho đối phương lĩnh hội đủ.
Phó Ngạn đi lấy mỏ quặng đồng phía bên kia núi, mà Bạch Hi Vũ lười động, đứng tại chỗ canh giữ chờ đóa hoa song sinh trước mắt này trưởng thành.
Hoa song sinh ở trong 《 Vô nhai 》cũng được coi là dược liệu hiếm, có người chơi tổng kết tần suất nó xuất hiện là khoảng mỗi ba tháng xuất ra một cây, đủ để thấy có được đóa hoa này có bao nhiêu khó khăn.
Hai mươi chín, hai mươi tám, hai mươi bảy... Bạch Hi Vũ ngồi xổm trên mặt đất, yên lặng đếm ngược thời gian đóa hoa song sinh này trưởng thành.
Đúng lúc này, từ xa đi tới một tiểu đội năm người, những người này đương nhiên cũng nhìn thấy đóa hoa song sinh trước mặt Bạch Hi Vũ kia.
Kẻ thấy hơi tiền nổi máu tham xưa nay đều có, Bạch Hi Vũ nhìn những người này ở trong kênh đội ngũ thương lượng như thế nào giết người đoạt bảo, lại thương lượng làm như thế nào mới có thể làm cho giá trị phẫn nộ của Nam Phong Phù Diêu đối với bọn họ thấp một chút.
Dù sao, chuyện xấu của Bạch Hi Vũ cùng Nam Phong Phù Diêu trên kênh thế giới đã bị bàn tán suốt ba bốn ngày.
Mà lúc này thấy đóa hoa song sinh trước mắt còn dư lại mười giây sẽ trưởng thành.
[Phụ cận] Tần Đại Bạch: Thằng kia nhanh chóng đi qua một bên, các huynh đệ sẽ tha cho ngươi một mạng!
Bạch Hi Vũ làm như không phát hiện những lời này, vươn tay muốn hái đóa hoa song sinh trước mắt.
Không đợi Bạch Hi Vũ đụng tới đóa hoa này, liền nhìn thấy từng đống kỹ năng đánh về phía hắn, nếu Bạch Hi Vũ là một người chơi Tố Vấn bình thường, lúc này phỏng chừng đã trở thành thi thể nằm liệt ở đây.
Nhưng bản chất hắn là Trầm Nhạc! Là kẻ đã từng khiến vô số người chơi phải kêu cha gọi mẹ mà cởi trang bị – Trầm Nhạc! Những công kích này đối với hắn mà nói thật sự không tạo được thương tổn gì, hái hoa song sinh xuống bỏ vào ba lô của mình xong, Bạch Hi Vũ không để ý những người này đang ở trong kênh đội ngũ biểu thị một đống dấu chấm than, hắn phủi phuit tay đứng lên, tùy tay ném một kỹ năng về phía năm người kia.
Thanh máu của mấy người kia trong nháy mắt liền rớt xuống một nửa. Bọn họ vừa uống thuốc bổ máu, vừa điên cuồng chửi rủa trên kênh phụ cận.
[Phụ cận] Tần Đại Bạch: Đậu phộng! Cái quái gì thế này! Tôi nhớ rõ ràng Vân Sinh Kết Hải Lâu là kỹ năng của Trầm Nhạc kia mà! Đây rốt cuộc là làm sao!
[Phụ cận] Tần Ngũ Bạch: Bây giờ Tố Vấn đã trâu đến vậy rồi sao? Tôi không nhớ《 Vô nhai 》 có sửa đổi kỹ năng của Tố Vấn nha!
[Phụ cận] Tần Tứ Bạch: Ách... Trâu hay không thì tôi không biết, tôi chỉ nhìn thấy Nam Phong Phù Diêu đang lại đây!
[Phụ cận] Tần Tam Bạch: Mọi người nghĩ, nếu tui nói với y, Trầm Nhạc bây giờ đang phụ thân của tui, Nam Phong Phù Diêu có tin không?
[Phụ cận] Tần Nhị Bạch: Cậu cũng dùng được Vân Sinh Kết Hải Lâu hở?
...
Ba phút sau, năm cỗ thi thể Đại Bạch nằm dài trên mặt đất.
[Phụ cận] Bạch Hi Vũ: dùng được Vân Sinh Kết Hải Lâu, trách tui sao?
————
Ba năm thời gian lại đi qua, hiện giờ Bạch Hi Vũ cũng đã quen với sinh hoạt trong game, cũng quen có một Nam Phong Phù Diêu toàn năng bồi bạn bên cạnh hắn, bọn họ ở trong game đánh quái, thăng cấp, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Sau khi nhổ sạch lông đuôi của khổng tước trắng, Phó Ngạn đi tới, vỗ vỗ đầu Bạch Hi Vũ, vẻ mặt sủng nịch nói với Bạch Hi Vũ: "Đi thôi, nên đến chỗ lão Vương mặt rỗ ở lăng Tần vương để giao nhiệm vụ ."
Bạch Hi Vũ thu thập xong lông khổng tước rơi trên mặt đất, liền cùng Phó Ngạn đi lăng Tần vương, đi được một lúc, Bạch Hi Vũ bỗng nhận ra Phó Ngạn bên cạnh hắn hình như không thấy đâu nữa.
Quay lại, hắn nhìn thấy Phó Ngạn đứng hình lại ở phía sau, Bạch Hi Vũ có chút kinh ngạc hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Tôi không sao." Nhưng nghe giọng nói của Phó Ngạn thập phần suy yếu, còn có chút run rẩy, thật sự là không giống không có việc gì .
Bạch Hi Vũ đi tới muốn xem xem Phó Ngạn rốt cuộc thế nào, nhưng một đám nhân vật của người chơi trong game đều là môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn cũng không ra được cái gì, Bạch Hi Vũ đành phải nói: "Anh ở trong game này cũng đã được một thời gian dài, hay là offline nghỉ ngơi một chút đi."
Phó Ngạn chậm rãi hít một hơi sâu, lắc đầu: "Không cần, đi giao nhiệm vụ trước đi.", rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà khi đi đến trước lăng Tần vương, Bạch Hi Vũ bỗng nhiên không động đậy được nữa, đường dẫn hắn về tổng bộ không biết vì cái gì lại mở ra.
Kinh hỉ tới quá đột nhiên, thế cho nên Bạch Hi Vũ đầu tiên là hoài nghi một chút có phải hay không tổng bộ lại đang chơi đểu hắn.
Sau đó hắn phát hiện lương tâm của tổng bộ lúc này thật sự đã trở lại, thông đạo cũng thật sự mở ra cho hắn.
Bạch Hi Vũ ở phía sau gọi Phó Ngạn, do dự mở miệng: "Cái kia, lúc này chắc tôi thật sự phải đi rồi."
Phó Ngạn quay đầu nhìn Bạch Hi Vũ, giống như y sớm đoán được Bạch Hi Vũ phải rời đi, cũng không có nhiều kinh ngạc, sắc mặt cũng thực bình tĩnh, thậm chí khẽ cười một tiếng, trong ánh mắt như có ánh sáng chợt lóe, y nói với Bạch Hi Vũ: "Tôi biết."
Bạch Hi Vũ đi tới, ôm Phó Ngạn một chút, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói: "Vậy nhé, tái kiến."
Lúc này Bạch Hi Vũ đang ôm lấy Phó Ngạn như là đột nhiên bị rút đi linh hồn, Phó Ngạn vươn tay ôm lấy người này, nhỏ giọng nói: "Như vậy thì, hẹn thế giới sau gặp lại."
Trong hiện thực, trong một gian phòng trống không, Phó Ngạn gục xuống trước máy tính, đã ngừng hô hấp.
————
Thật lâu thật lâu về sau, hệ thống《 Vô nhai 》đã đổi mới nhiều lần, đại thần trong game cũng thay đổi hết lớp này đến lớp khác, đến rồi lại đi, cảnh còn người mất.
Tại một diễn đàn game nọ.
Chủ đề: Bàn tán một chút về đôi cơ lão (gay) đáng ghét đồi phong bại tục ở trước lăng Tần vương!
Người phát thiếp: Các lão gia đến cướp phần cơm ăn đi
Nội dung: chủ thớt gần đây mới bắt đầu chơi《 Vô nhai 》, hai ngày trước mới vừa mãn cấp, liền chạy đến lăng Tần vương bên kia một chuyến. Mẹ, ai có thể giải thích cho chủ thớt một chút, kia Đồ Long thủ cùng Tố Vấn trước lăng Tần vương là xảy ra chuyện gì? Trong 《 Vô nhai 》 mãn cấp là cấp 180, hai kẻ ngốc bức cấp 120 cả ngày làm gì cũng mặc kệ, lại ở ngay tại cửa lăng Tần vương ôm ôm ấp ấp, không ngại cay mắt người khác sao!
1l: A (mặt lạnh lùng )
2l: Người ta ôm nhau thì liên quan gì đến chủ thớt ? Uống mất nước nhà ông hay ăn mất cơm nhà ông?
3l: Chủ thớt đây chính là ghen tỵ, đã giám định!
7l: Chủ thớt tui nói với ông, ông đi lên đánh thử hai cơ lão kia xem sẽ xảy ra chuyện gì.
8l: Thất ca 1
9l: Phía trên ta là chủ thớt, ta chỉ muốn tùy tiện chế nhạo một chút, không nghĩ tới lại khiến cho mọi người phản ứng lớn như vậy, chủ thớt còn có chút ngượng ngùng đây này! Hiện tại chủ thớt đang chuẩn bị đi thực hiện một chút phương pháp mà thất ca nói ~
10l: Chủ thớt đi mạnh khỏe, không tiễn!
11l: Chủ thớt, tui đề nghị ông trước tiên đi xem một chút bảng《 Vô nhai 》 thập đại danh nhân, sau đó hãy đi đánh thử hai người cơ lão bọn họ.
33l: Tui là chủ thớt, tui tin mấy chuyện ma quỷ mà lầu bảy nói kìa, tui thật sự đi đánh hai người bọn họ, hơn hai mươi lần a, bị giết đúng hơn hai mươi lần a, nói là cấp 120 hả? Hơn tận 60 cấp mà sao quá đáng vậy?
34l: Thật đáng mừng, thích hóng hớt!
35l: Chính là thích kiểu ngốc nghếch giống chủ thớt có gan khiêu chiến!
48l: Lúc trước tui chính vì đọc tiểu thuyết đồng nhân về Nam Phong đại thần cùng tiểu Bạch mới đến chơi 《 Vô nhai 》 , hiện tại thế nhưng còn có người muốn đi quấy rầy hai người bọn họ, chủ thớt thật sự làm người khác chán ghét!
49l: Tui chỉ muốn biết tiểu thuyết mà lầu trên đọc có giống với bản mà tui đọc hông nhỉ ?《 Trường tương tư 》của Phi đại? (Editor: giải thích 1 chút, bên TQ gọi tác giả là đại đại, nên Phi đại là cách gọi tác giả của "Trường tương tư" nhé)
50l: Thật hy vọng bọn họ có thể luôn luôn cùng một chỗ như vậy
...
————
Bạch Hi Vũ vừa về tới tổng bộ liền bị bộ trưởng kêu lên, bộ trưởng ngồi trên ghế lớn của hắn, tay ôm một chén trà nhỏ, trên mặt một tia xấu hổ cũng không có.
Mà đối mặt với chất vấn của Bạch Hi Vũ, bộ trưởng lộ ra một bộ biểu tình thực bất đắc dĩ, nói: "Không phải là tổng bộ không đáp lại cậu, thật sự là không có thời gian." Bộ trưởng vươn ra ngón trỏ bên tay phải, chỉ chỉ phía trên, nói nhỏ với Bạch Hi Vũ: "Có người đã về rồi."
Bạch Hi Vũ thật sự không hiểu vì cái gì phía trên lại có người trở về, mà lại có thể dẫn đến việc hắn phải đợi nhiều năm trong thế giới trước như vậy.
Nhưng rõ ràng bộ trưởng không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, hắn ngả lưng dựa vào ghế tựa mềm mại, thoải mái hít một hơi, hỏi Bạch Hi Vũ: "Lão Bạch này, thế giới tiếp theo cậu có tính toán gì không?"
Bạch Hi Vũ mở miệng đáp lại bộ trưởng: "Tôi muốn làm ba ba của nam chính."
Bộ trưởng tay chợt run lên, thiếu chút nữa cầm không được làm rơi luôn cái chén. Hắn trừng Bạch Hi Vũ hỏi: "Trước kia không phải câu vẫn luôn cự tuyệt phát sinh bất cứ quan hệ gì với phụ nữ trong lúc làm nhiệm vụ sao?"
"Nhận nuôi cũng được... Không được, nhận nuôi cũng không được, vậy hay là thôi đi."
Bộ trưởng cũng không biết khi Bạch Hi Vũ nói ra mười mấy chữ này, trong đầu đã loạn chuyển hàng trăm vòng, não bổ ra nội dung vở kịch đều có thể quay thành bộ phim mấy trăm tập.
Đang lúc ông ta thở nhẹ một hơi, lại nghe thấy Bạch Hi Vũ nói: "Nếu không thì để nam chính làm ba ba tôi đi."
Cái chén trong tay bộ trưởng cuối cùng vẫn phải bay ra ngoài, thấy Bạch Hi Vũ không định đổi ý, bộ trưởng khoát tay: "Cậu chờ một lát."
"Sao vậy bộ trưởng?"
Bộ trưởng cúi đầu, loay hoay công cụ truyền tin trước mắt: "Tôi gửi tin lên cấp trên."
Bạch Hi Vũ: "Vậy nếu bộ trưởng đang bận, tôi đi trước."
Bạch Hi Vũ mới vừa nhấc mông lên, bộ trưởng liền kêu lại: "Cậu chờ tôi một chút!"
"?"
"Tôi còn có chuyện muốn nói cho cậu, cậu trước tiên ngồi ở đây một lát."
"Vâng." Bạch Hi Vũ lại ngồi trở về,
Kết quả bộ trưởng gửi tin cho cấp trên hết gần nửa giờ, đến khi kết thúc mới ngẩng đầu nhìn Bạch Hi Vũ, nói với hắn một câu: "Đi đi, lão Bạch, đi tìm nam chính ba ba của cậu đi!"
Bạch Hi Vũ: "..."
Mẹ thiểu năng trí tuệ, bộ trưởng này có bệnh!