Mới rạng sáng ngày thứ hai luật sư Trương liền đã tới, nhưng hắn không ngờ tới là Phó Ngạn gọi hắn đến vì muốn lập di chúc. Luật sư Trương tỏ vẻ, thế giới của người có tiền thật khó hiểu, tuổi trẻ lành mạnh không bệnh không tật, lập di chúc làm cái khỉ gì cơ chứ!
Huống hồ y còn chưa từng kết hôn, vậy lập di chúc thì chia tài sản cho ai nhỉ?
Phó Ngạn dựa vào ghế salon, chậm rãi mở miệng: "Sau khi tôi mất, anh tìm người đem nhà ở, xe thể thao thuộc quyền sở hữu của tôi, còn có công ty và đống di sản cổ vật đem đi đấu giá, tiền kiếm được quyên cho hộ gia đình khó khăn vùng núi 50%, gửi 20% cho thủ phủ Tào Tân và giáo sư Tào, nói là kinh phí để ông ta tiếp tục nghiên cứu game online, còn lại chiết ra 5% lo hậu sự cho tôi, dư lại 25% giúp tôi...", Phó Ngạn dừng một chút, ho nhẹ: "... giúp tôi thành lập một quỹ tiền từ thiện."
Phó Ngạn dặn dò xong xuôi mọi thứ, luật sư Trương cũng ngừng bút, hắn ngẩng đầu nhìn Phó Ngạn hỏi: "Phó tiên sinh, cái di chúc này... anh không thấy là làm hơi sớm sao?"
Ví dụ như số tiền 20% trên tổng tài sản để lại cho giáo sư Tào kia, giáo sư Tào năm nay đã hơn 60 tuổi, suốt ngày còn làm nghiên cứu về chất phóng xạ này nọ mấy thứ độc hại, người mù còn biết ổng sẽ đi trước Phó Ngạn mà.
Phó Ngạn ngồi thẳng người dậy, trả lời: "Anh chỉ cần làm tốt di chúc cho tôi là được."
Luật sư Trương không nói gì, cầm máy tính bắt đầu sửa sang ghi chép số liệu cho vị khách hàng này, yêu cầu của Phó Ngạn không nhiều, số người liên can lại càng không phải thành phần đặc biệt gì, mà cái quan trọng nhất là tờ di chúc này chưa chắc đã có thể có hiệu lực.
Hơn nửa tiếng trôi qua, luật sư Trương xoay màn hình vi tính về phía Phó Ngạn, hỏi: "Anh còn có gì muốn bổ sung không?"
Phó Ngạn nhìn qua tổng thể, thấy không có gì cần sửa sang lại, liền gật đầu: "Được rồi".
Luật sư Trương lại tìm máy in ra di chúc rồi đưa bút qua cho y: "Anh kí tên chỗ này là được."
"Được." Phó Ngạn cầm bút, không chút do dự kí hai chữ "Phó Ngạn" lên tờ giấy.
Sau khi luật sư Trương rời đi, Phó Ngạn lại đến trước máy vi tính rồi đội mũ toàn tức lên, hôm qua y đã tính toán cẩn thận, nếu hắn ở luôn lại trong game, cái thân thể này chống đỡ được hai, ba năm chắc cũng không thành vấn đề.
Lúc này trong game, Bạch Hi Vũ nhìn nhân vật Đồ Long Thủ đột nhiên hiện ra trước mặt mình, cảm thấy không ngoài ý muốn, lại càng không hề suy nghĩ quá nhiều. Hắn ngồi suy tính cả đêm hôm qua, cảm thấy sự việc phát sinh ở thế giới này hơn phân nửa là do lỗi của tổng bộ, tổng bộ thiết lập nên nhân vật Phó Ngạn trong game chính là tổng giám đốc Lãnh khốc soái vô song, còn mang thêm kĩ năng hacker cao thủ lĩnh vực khoa học kỹ thuật.
Có quỷ mới biết nhân vật chính tốt đẹp ôn nhu cao quý lại làm ra loại chuyện ngồi giám thị hoạt động của NPC như thế này.
Phó Ngạn đứng trước mặt Bạch Hi Vũ, y đã suy tính thật lâu mới nói với hắn: "Tôi vừa suy nghĩ kĩ, e rằng tôi thật ra không phải thích em, có lẽ chỉ vì chút hiếu kì nên mới sinh ra ảo giác như thế, thật xin lỗi, đã quấy rầy em rồi."
Phó Ngạn nói xong mấy lời trái lương tâm này, thâm tâm giống như bị ngàn kim châm thủng, đau đớn chết lặng, nhưng y phải tiếp tục chịu đựng, hỏi: "Cho nên, chúng ta vẫn là bạn, phải không?"
Bằng hữu? Vị thế này làm sao thỏa mãn được dục vọng bị đè nén của Phó Ngạn, nhưng điều y có thể làm thật sự quá ít, căn bản không thể đả động đến Bạch Hi Vũ, y chỉ biết mình cần chầm chậm tới gần hắn, đợi cho hắn buông lỏng cảnh giác rồi từ từ gặm nhấm như tằm se tơ.
Cuối cùng Bạch Hi Vũ cũng đành gật đầu một cái, lời nói của Phó Ngạn có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả, hắn không muốn biết và cũng không muốn suy nghĩ thêm, bất kể ra sao thì Phó Ngạn cũng là nhân vật có thật ở thế giới này, y có gia đình và sự nghiệp, kể cả bạn bè nữa, sớm muộn gì y cũng sẽ quên tình cảm điên cuồng từng có trong game này.
Nghĩ tới đây, Bạch Hi Vũ cảm thấy thật ra không xót xa như mình tưởng, nhân chi thường tình*, hắn đã hiểu từ lâu.
*Nhân chi thường tình: Thói thường của con người.
Thấy Bạch Hi Vũ đồng ý, Phó Ngạn cong môi nói tiếp: "Mấy ngày nữa là đêm Thất Tịch,
chuẩn bị ra nhiệm vụ ngày lễ gọi là cần hai người chơi ghép cặp với nhau làm nhiệm vụ, tôi muốn đi cùng em được không?"
Bạch Hi Vũ chưa kịp trả lời thì Phó Ngạn đã tiếp tục: "Em không muốn cũng không sao, dù sao tôi cũng không nhất định phải làm nhiệm vụ này."
Bạch Hi Vũ biết cái hoạt động này của ngoại trừ hái cỏ hái hoa đi tảo mộ thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng vì trùng với ngày Thất Tịch nên game thủ "dư tiền" tham gia cũng nhiều.
"Làm đi."
Biểu tình của Phó Ngạn thoáng đông cứng, y vội trả lời: "Tôi sẽ thiết lập lại trình tự trong game cho em, sửa thành người chơi bình thường."
Thân phận NPC của Trầm Nhạc trong game rất thu hút sự chú ý, ra khỏi phó bản mà không ẩn thân chắc chắn sẽ bị game thủ bu lại như ruồi.
Phó Ngạn không thích điều đó, nếu như có thể y hận rằng cả cái game này chỉ có Phó Ngạn và Trầm Nhạc hai người mà thôi, nhưng biết điều này là vô vọng, cho nên y chỉ dám thiết lập ẩn thân cho NPC Trầm Nhạc.
Đối với đề nghị này của Phó Ngạn, Trầm Nhạc không hề phản đối, hắn càng muốn hỏi y học trường đại học nào mà thiên tài đến như vậy.
Phó Ngạn lập tức logout, bỏ mũ xuống, mở máy vi tính vội vàng biên tập trình tự cho Trầm Nhạc.
Y loại bỏ trình tự cũ của Trầm Nhạc, xóa sạch dữ liệu, thuận tiện đem bộ quần áo trắng đến chói mắt của hắn đổi thành set đồ Lăng Vân, thậm chí chỉ cần y gõ gõ vài cái là trên đỉnh đầu Bạch Hi Vũ sẽ hiện lên dòng chữ "tình duyên của Nam Phong Phù Diêu", nhưng y nhịn xuống không làm, y tự nhủ bản thân phải kiên nhẫn, nếu không sẽ dọa Tiểu Bạch chạy mất.
Sau khi biên soạn hoàn thành chương trình, Phó Ngạn trực tiếp hack vào trang hệ thống của , bỏ thêm vào dãy trình tự vốn có, nhìn thanh tiến độ đang từ từ chạy tới, y còn gọi điện cho phòng chăm sóc khách hàng của , nói ra kiến nghị bản thân về hoạt động Thất Tịch lần này cho tổng đài.
Nhưng khi y login lần nữa vào game, lại thấy bên trong phó bản Tiểu Bạch đang mặc bộ Lăng Vân, tự cau mày lẩm bẩm: "Ta là ai? Ta sao lại ở đây?"
Phó Ngạn hoảng hốt hỏi: "Tiểu Bạch, em làm sao vậy?"
Nhưng Bạch Hi Vũ giống như không biết y, chỉ cảm thấy kinh ngạc trừng mắt: "Ngươi là ai?"
Phó Ngạn mím môi, những tình cảm kia đã chôn sâu ở đáy lòng, được giấu kín đi, không hy vọng nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng mà thời khắc này dường như lại được trời cao chiếu cố, chém xuống một tia ánh dương.
Hắn nói với Bạch Hi Vũ: "Tôi là bạn trai em"
Bạch Hi Vũ sửng sốt, không dám tin hỏi lại: "Cái gì?"
Cơn hoang mang qua đi, Phó Ngạn lấy lại phong độ tự tin, nhìn Bạch Hi Vũ đầy người ngắc ngứ không yên, y bước qua xoa đầu hắn, cười: "Đừng giả bộ, Tiểu Bạch."
Bạch Hi Vũ liều chết không nhận: "Ngươi nói gì vậy, ta nghe không rõ?"
"Tôi đổi tên em thành Bạch Hi Vũ, giữ nguyên kĩ năng NPC của em, game thủ khác có thấy em cũng chỉ cho rằng em là một game thủ bình thường mà thôi." Nói xong điều này, Phó Ngạn lấy trong túi ra một trang sức bằng ngọc bội, đeo lên eo Bạch Hi Vũ.
"Tiểu Bạch, tôi hiểu em rất rõ, còn hơn cả bản thân tôi."
Nha, anh đúng là rất giỏi khua môi múa mép nha!.
Rốt cuộc chuyện Bạch Hi Vũ mất trí nhớ không giải quyết được gì, mà câu "Tôi là bạn trai của em" thì đã bị hai người không biết là vô tình hay cố ý bỏ qua.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm Thất Tịch, năm nay tên sự kiện là , nói khó thì không khó, nhưng vô cùng rườm rà, nhiệm vụ chia thành từng vòng khác nhau, muốn hoàn thành phải tốn ba đến bốn tiếng.
[Thế giới] Lão đại vô dụng quá đi: "Má ơi, Nam Phong đại thần đang làm nhiệm vụ Thất Tịch kìa, tới vòng cuối rồi kìa, đang hái tương tư đậu bên bờ sông Huyên Vĩ rồi kìa~~".
[Thế giới] Thảo mộc tiệm sâu: "Ế, lão đại làm nhiệm vụ với ai ý, Trầm Nhạc hở?"
[Thế giới] Thế giới đệ nhất ăn bám: "Tin nóng hổi tin hot đây, đệ nhất Đồ Long Thủ của Nam Phong Phù Diêu đang hái tương tư đậu cùng một nam Tố Vấn tên Bạch Hi Vũ ở hạ lưu sông Huyên Vĩ, là làm nhiệm vụ Thất Tịch đó~~~"