"Được, tôi đã biết."
Mũ không gian chế tạo thành công có nhanh hơn so với tưởng tượng của Phó Ngạn một chút, mặc dù trước đây qua điện thoại, giáo sư Tào có nói sau nửa tháng là có thể làm được, nhưng bọn họ trước kia làm hơn 10 năm cũng chưa có thành quả gì, muốn làm ra sau nửa tháng, Phó Ngạn cảm thấy có chút khó khăn.
Nhưng Phó Ngạn đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của những giáo sư già này với mũ không gian, từ lúc Phó Ngạn cho họ ý tưởng mới, bọn họ đã dứt khoát đem vấn đề trước đây đã làm cho bọn họ khốn khổ, trong tình huống sóng điện của trò chơi vào não con người có thể hay không gây ra nguy hại với cơ thể, một lòng hoàn thành mũ không gian. Dù sao cũng đã chuẩn bị mười năm, nên lúc thực sự bắt tay vào làm, so với tưởng tượng của bọn họ dễ hơn rất nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Ngạn nhìn về phía màn hình máy tính, trong màn hình Trầm Nhạc đang đứng dưới một cây phong cao lớn cách hắn không xa, không nói một lời, tựa như mặc dù đã ở trong bản đồ cùng hắn nửa tháng, cũng như cũ không có thay đổi gì so với trước kia.
Hoàn thành nhiệm vụ "Tỉnh mộng loạn thế", kinh nghiệm nhận được đã đủ để cho Nam Phong Phù Diêu mãn cấp, y cũng không hề gấp gáp làm những nhiệm vụ khác, chậm rãi đi đến bên cạnh Trầm Nhạc.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Em muốn đi ngắm những nơi khác không? Nếu sợ phiền toái, em có thể ẩn thân, tôi sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho em.
Trầm Nhạc bất động, rất có trách nhiệm đóng vai một NPC hợp lệ.
Phó Ngạn cũng không nói nữa, chỉ lặng lẽ đứng bên canh Trầm Nhạc, huyền y cao lớn cùng bạch y văn nhã trái ngược nhau, lá phong màu đỏ từ trên cây rơi xuống, phong cảnh nhìn rất bắt mắt.
Phó Ngạn nhìn đống văn kiện, sắp xếp lại cẩn thận sau đó mở hộp thư của mình ra, y hôm nay ở công ty đến 4 giờ đã về nhà, trong công ty còn có rất nhiều việc cần xử lý, thừa dịp bây giờ có thể liền làm, sau này chỉ sợ không còn cơ hội.
Chờ Phó Ngạn đem những văn kiện trên tay xử lý xong, lúc đăng nhập vào trò chơi, đã thấy có những người chơi can đảm đến gần, ở kênh phụ cận huyên náo hơn mười phút.
Ban đầu là hỏi y, sau đó hình như nhận ra hắn không onl, liền quay sang trêu Trầm Nhạc cho vui.
[Phụ cận] Mộng Tiêu Tiêu: Trầm Nhac công tử, ngài nhìn tư chất ta có thể tiếp nhận nhiệm vụ ẩn được không? Thât ra thì người ta rất thích ngươi! Lúc trước trong Tương Vương cung người ta còn cởi đồ trước mặt ngươi thật nhiều lần đấy!
[Phụ cận] Mộng Tiêu Tiêu: Công tử, ta thật lòng thích ngươi, nếu ngươi không tin, ta có thể tự bạo cho ngươi xem.
Người chơi này sau khi nói xong thì thật sư cởi trang bị, ở trước mặt Trầm Nhạc biểu diễn một màn tay không tự đoạn kinh mạch, sau đó liền ngã xuống đất.
Người chơi này cho dù nằm chết rồi vẫn không chịu yên tĩnh, cô tiếp tục gõ chữ trên kênh phụ cận.
[Phụ cận] Mộng Tiêu Tiêu: Công tử để ý ta một đi! Một chút thôi mà!
Bạch Hi Vũ không để ý câu hỏi của người chơi nữ đang nằm trên đất, hắn mở trạng thái ẩn thân, trong nháy mắt liền biến mất.
[Phụ cận] Mộng Tiêu Tiêu: ĐM! Ai nói cho tui vừa xảy ra chuyện gì đi? Trầm Nhạc đâu? Lão tử dọa npc chạy mất rồi!
Bạch Hi Vũ dễ dàng lướt qua Mộng Tiêu Tiêu, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sau màn hình, người này sẽ mang theo biểu tình như thế nào.
Mặc dù Trầm Nhạc đang ẩn thân, nhưng Nam Phong Phù Diêu vẫn có thể thấy hắn đi hướng nào trên bản đồ, hắn đi theo Trầm Nhạc, để lại người chơi vẫn đang nằm trên đất đang hoài nghi về nhân sinh.
Chờ đến lúc đi đến chỗ không có người chơi nào, Phó Ngạn liền hỏi trong kênh phụ cận.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Em muốn đi đâu? Tôi dẫn em đi.
Trầm Nhạc không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Nam Phong Phù Diêu theo sát sau lưng hắn, người trong bang tìm y đi đánh ải mới ra, y cũng không đáp lại.
Sau đó Trầm Nhạc dừng ở trước cửa Hạnh Hoa thôn, không nhúc nhích nữa.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Vì sao không vào?
Trên đầu Trầm Nhac xuất hiện một hàng chữ: Không muốn vào.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đến đó.
Trầm Nhạc ngồi im trên mỏm đá, không nói gì, Phó Ngạn cũng không nói, an tĩnh ngồi bên cạnh hắn.
Bạch Hi Vũ bây giờ đang rầu rĩ, cái thế giới này không giống lúc đầu a, trụ sở chính mặc dù có đáp lời, nhưng trả lời thế thì thà không trả lời còn hơn, hào quang của hắn cũng đã đưa đi hết, vẫn chưa thấy trụ sở chính phái người tới đón hắn, chẳng lẽ hắn phải đợi đến lúc nam chính nhắm mắt xuôi tay?
Nghĩ đến mấy thập niên tiếp theo không ăn không uống, chỉ có thể nhìn từng chuỗi số liệu, đời người a, tịch mịch a!
Ngày hôm sau lúc Phó Ngạn vừa tỉnh dậy liền nhận được mũ không gian do giáo sư Tào cùng đồng sư gửi.
Vừa ký nhân xong xuôi, chưa kip mở túi, giáo sư Tào đã gọi tới.
"Tiểu Phó! Đã nhân được mũ chưa?"
"Đã nhận được rồi, giáo sư."
Giáo sư Tào qua điện thoại dặn dò Phó Ngạn, nói: "Tôi không biết cậu muốn dùng cái mũ này làm gì, nhưng tuyệt đối đừng tùy tiện thử, chúng ta đã thử thí nghiệm qua mấy con chuột bạch, chưa tới nửa canh giờ, ba mươi con chuột liền chết một nửa."
Phó Ngạn cười, nói: "Tôi biết, giáo sư Tào, tôi vẫn còn muốn sống mà."
"Muốn sống là tốt rồi, tôi chỉ lo mấy người trẻ tuổi các anh các chị không biết nặng nhẹ, cái gì cũng muốn thử. Được rồi, tôi còn phải cùng mấy lão già kia nghiên cứu tiếp, không nói chuyện với cậu được nữa."
"Vậy thôi, Tào giáo sư nếu cần gì, cứ nói với tôi một tiếng."
Sau khi cúp điện thoại, Phó Ngạn lấy mũ không gian ra khỏi túi đựng, với mắt thẩm mỹ của những vị giáo sư này, y quả thực không giám khen ngợi. Trên mũ có màu đỏ in hình bản đồ quốc gia, bên cạnh còn có chữ kí của các giáo sư phòng nghiên cứu.
Phó Ngạn gọi điện tới công ty, lại xin nghỉ một ngày.
Vật trước mắt đối với thân thể con người nguy hại bao nhiêu y hoàn toàn rõ ràng, nhưng đối với y thì đây là cách duy nhất để có thể cùng người nọ tiếp xúc.
Y lúc trước khi tới thế giói này, đã cố ý đổi thân phận mình thành không cha không mẹ, không bằng hữu, vì có một ngày có lẽ y sẽ cùng người nọ rời đi, cho nên thân thể này có thể sống bao lâu y cũng không thèm để ý, dù sao tại thế giới sau, y cũng sẽ tìm được người kia.
Kết nối mũ giáp với máy tính, Phó Ngạn đội lên đầu, một trận đau đớn đâm thẳng vào não y, y nhíu chặt mày, đăng nhập vào "Vô nhai".
Sau một khoảng thời gian rất dài, trước mắt y tối sầm, lúc mở mắt ra, y phát hiện mình đã vào Vô Nhai.
Phó Ngạn đối với tình cảnh trong trò chơi của mình cũng không ôm bao nhieu hy vọng, dù sao Vô Nhai cũng chỉ là một trò chơi bình thường trên internet, tất cả thiết kế của nó chỉ là một trò chơi trên màn hình máy tính, không phải trò chơi nhập vai không gian ảo. Trò chơi trên bàn phím chỉ cần để các người chơi thấy thoải mái, chơi thoải mái là được rồi, mà trò chơi nhập vai không gian ảo thì cần tích hợp đầy đủ cả năm giác quan, phải cân nhắc tất cả mọi thứ.
Cơ mà thực ra thế này cũng khá tốt, ít nhất lúc y đưa tay ra sờ thử thân cây bên cạnh, y có chạm tới, chứ không phải trực tiếp xuyên qua.
Ở Hạnh Hoa trấn lúc này đang là mùa mưa, Trầm Nhạc vẫn đang ngồi ở vị trí hôm qua.
Phó Ngạn muốn tới gần, nhưng mà y vừa mới chuyển động chn, trong đầu đã truyền đến từng trận đau nhói, y biết, nếu y muốn tiếp cận người nọ, nhất định phải luôn luôn chịu loại đau đớn này.
Phó Ngạn dừng lại một chút, liền tiếp tục đi tới chỗ Trầm Nhạc, y ngồi bên cạnh Trầm Nhạc, trầm mặc một chút, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Không muốn nói chuyện với tôi à?"
Bạch Hi Vũ bị giọng của y dọa cho sợ hết hồn, đứng phắt dậy. Phó Ngạn ngược lại vẫn không nhúc nhích, như cũ lười biếng ngồi trên tảng đá.
Bạch Hi Vũ sau khi đứng lên lại cảm thấy mình phản ứng thái quá, vừa rồi chắc chỉ là nghe lộn, dù sao đi nữa đây cũng chỉ là một trò chơi, nam chính chắc sẽ không mắc bệnh mà chết, sau đó chuyển kiếp đến trong trò chơi đâu.
Hắn còn chưa an ủi bản thân xong, lại nghe thấy Nam Phong Phù Diêu nói: "Đứng lên làm gì, muốn vào thôn xem một chút sao?"
"Anh anh anh anh... Anh..." Bạch Hi Vũ anh anh nửa ngày, vẫn chưa nói được câu nào hoàn chính.
Phó Ngạn cũng không hỏi hắn muốn nói gì, chỉ đáp: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đến tìm em."
Y đứng dậy, từ trong tủ đồ lấy ra một cái dù màu vàng, che trên đỉnh đầu Trầm Nhạc.
Bạch Hi Vũ ngốc lăng tại chỗ, hắn nghiêm trọng hoài nghi đầu óc mình có khi nào bị nước vào không, mà lại xuất hiên ảo giác, nếu không thì cũng là do Nam Phong Phù Diêu đã xuất hồn vào game rồi.
Suy nghĩ một chút, Bạch Hi Vũ cảm thấy khả năng đầu óc hắn bị ngấm nước là có tỷ lệ lớn hơn một chút, hắn hôm qua ở đây hứng mưa nửa ngày, mưa này cùng thân thể của hắn đều được tạo ra từ một thành phần, thỉnh thoảng có một hai giọt đi vào trong đầu hắn là hoàn toàn có thể.
Phó Ngạn đưa tay sờ đầu Trầm Nhạc, y có chút hối hận, ban đầu đáng nhẽ nên làm Vô Nhai thành một game tình yêu, nhìn Trầm Nhạc còn đang ngẩn người, Phó Ngạn lên tiếng, nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong xem một chút."
Bạch Hi Vũ cảm thấy mình giống như đang mơ, nam chính không chỉ chạy vào trong trò chơi trêu hắn, mà bây giờ còn dám sờ đầu hắn.
Hạnh Hoa thôn có không ít người chơi, thấy Nam Phong Phù Diêu tới cũng không dám lại gần, chỉ có thể ở nhắn tin để dụ người chú ý.
Những người chơi chỉ thấy Nam Phong Phù Diêu tay phải cầm dù, nhưng lại giơ dù sang bên cạnh, nhìn giống như đang che cho người khác, mặc dù bên cạnh y không hề có người.
[Phụ cận] Liễu Như Mộng: Không hổ là đại thần, ngay cả che dù cũng khác người.
[Phụ cận] Bảy con sói Tây Bắc: Đai thần, ta muốn hỏi môt chút cách làm dù thành như vậy được không, lần tiếp theo trời mưa ta cũng muốn che dù cho tình yêu của ta như thế.
[Phụ cận] Tui thích khỉ nhất: Thật ra thì vốn tui cũng muốn chạy tới đứng dưới dù của nam thần một lúc, vị huynh đệ kia có thể chờ tui hành động xong đánh chặn đường nam thần được không, vậy thì tui có chết cũng không tiếc.
[Phụ cận] Nguyệt Hà Đường: Cưng to gan thì đi đi, tiểu đệ sẽ giúp cưng.
[Phụ cận] Tui thích khỉ nhất: Vậy thì cảm tạ huynh đệ, tui đi trước một bước!