Đã bảy năm trôi qua không có ai còn gọi hắn là Nguyên Khê, Bạch Hi Vũ mấp máy môi, hắn thật sự không rõ Thanh Nhai dựa vào cái gì mà lại một mực nhận định hắn là Nguyên Khê. Y nói y nghe thấy mình và Kiền Diệu nói chuyện, nhưng trong thiên hạ người tên là Bạch Hi Vũ cũng tuyệt đối sẽ không chỉ có một mình hắn, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khối ngọc bài bản mạng của Nguyên Khê trước kia chắc cũng đã vỡ nát, mà hiện tại trong mắt tất cả mọi người, Nguyên Khê chỉ còn là một người chết mà thôi.
Cho nên căn cứ điều kiện ở trên để phỏng đoán, Thanh Nhai lúc này đang lừa hắn, vì thế Bạch Hi Vũ cười gượng một tiếng, nói với Thanh Nhai: "Thanh Nhai đạo trưởng sợ là đã nhận sai người đi."
Gió thu lạnh lẽo xuyên qua mảnh rừng trúc, mang đến hơi lạnh nhè nhẹ, từng cây trúc cao ngất sừng sững ở bốn phía, những lá trúc xanh biếc, úa vàng, khô héo, hoặc là hơi cuộn lại bay lượn, xoay vòng trong không trung. Thanh Nhai đứng đối diện Bạch Hi Vũ, trong mắt mang theo những tình cảm không thể diễn tả, lẳng lặng nhìn Bạch Hi Vũ, sau một lúc lâu, Thanh Nhai cuối cùng mở miệng nói: "Nguyên Khê, vi sư biết là con."
Y không cho Bạch Hi Vũ có bất kì cơ hội nào để nói ra lời phản bác, lại nói tiếp: "Nguyên Khê, có lẽ con cảm thấy con không hề giống với trước kia, con đeo mặt nạ, thanh âm của con thay đổi, con còn sửa lại rất nhiều thói quen trước kia, thay đổi đến càng thêm..."
Thay đổi đến càng thêm như thế nào, Thanh Nhai cũng không nói ra, nhưng Bạch Hi Vũ tự mình cũng có thể suy đoán phía sau câu nói chưa xong kia của Thanh Nhai sẽ không có gì tốt. Bạch Hi Vũ rũ xuống mi mắt, hắn tâm tư loạn chuyển, nghe Thanh Nhai nói hắn không phải không tâm không động, nhưng cuối cùng hết thảy chỉ còn hóa thành một tiếng thở dài.
Lá trúc rải rác vương trên đỉnh đầu Thanh Nhai, y đứng ở phía đối diện, nói: "Có lẽ thanh âm một người có thể gạt người, diện mạo có thể gạt người, thói quen cũng có thể gạt người, nhưng mà Nguyên Khê, cảm giác là không lừa được người. Lại nói tiếp, có lẽ con không rõ, cũng không tin, nhưng con chỉ cần biết rằng, vô luận con biến thành bộ dáng thế nào, vi sư đều biết con chính là Nguyên Khê, cùng những biểu hiện kia của con không có quan hệ gì."
Thanh Nhai có một số lời không có nói ra, y nghĩ có lẽ Bạch Hi Vũ chung quy có một ngày sẽ minh bạch những điều đó, có thể người khiến cho hắn minh bạch điều này cũng không phải chính mình.
Bạch Hi Vũ vẫn rũ xuống mi mắt, không có bất kì phản ứng gì, Thanh Nhai thậm chí không có cách nào thông qua ánh mắt của hắn để nhìn ra biểu tình dưới lớp mặt nạ kia.
Thanh Nhai là người, mà đã là người liền không có biện pháp thoát được thất tình lục dục*, y cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ lo lắng, người trước mắt chính là kiếp số cả đời này của y, không thể trốn thoát, y có lẽ còn vui vẻ chịu đựng.
*thất tình lục dục: thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người
Thanh Nhai nhẹ nhàng ngừng lại, y hít một hơi, nói với Bạch Hi Vũ: "Cùng sư phụ trở về đi, Nguyên Khê."
Bạch Hi Vũ cúi đầu, nhìn mặt đất trải đầy lá rụng mà suy nghĩ đến xuất thần. Hắn biết, Thanh Nhai hiện giờ đã nhận định hắn chính là Nguyên Khê, tất cả phản bác kỳ thật cũng đã không có ý nghĩa.
Nhưng hắn vẫn như trước không biết nên đối mặt với Thanh Nhai như thế nào, nếu theo Thanh Nhai trở về, hắn sợ sẽ khống chế không được chính mình, đến cuối cùng lại làm hỏng tuyến chính của vở kịch, nhưng hiện tại bảo hắn cự tuyệt Thanh Nhai, hắn phỏng chừng cũng là nói không nên lời .
Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Nhai, đầy trời lá trúc bay lả tả, Bạch Hi Vũ há há miệng, cuối cùng nghẹn ngào gọi một tiếng: "Sư phụ."
Nghe thấy một tiếng sư phụ này, Thanh Nhai lại cảm thấy chính mình muốn rơi lệ, hốc mắt hơi ướt. Chớp mắt mấy lần, sau khi mở mắt ra vẫn thấy Bạch Hi Vũ còn đứng tại nơi đó, y biết đây rốt cục không còn là một giấc mộng, Nguyên Khê trở lại, Nguyên Khê của hắn... đã trở lại.
Gió thu làm khô hơi ẩm nơi khóe mắt Thanh Nhai, y hơi mỉm cười, mấy phiến lá trúc trên đỉnh đầu y rung lên, đều hết thảy rớt xuống. Thanh Nhai nâng bước chậm rãi đi về phía Bạch Hi Vũ, đứng ở trước mặt của hắn.
"Nguyên Khê..." Thanh Nhai vươn tay, y từng luyện kiếm nhiều năm như vậy, nhưng hiện tại cánh tay y lại đang run nhè nhẹ.
Bàn tay kia cuối cùng dừng ở sau tai Bạch Hi Vũ, Bạch Hi Vũ cúi đầu, hắn biết Thanh Nhai muốn làm cái gì, nhưng cũng không nói gì, hắn thừa nhận cũng đã thừa nhận, cũng không sợ lộ mặt .
Thấy Bạch Hi Vũ không có ngăn cản, Thanh Nhai hơi dùng một chút lực, liền đem mặt nạ trên mặt hắn lấy xuống.
Dưới mặt nạ, chính là gương mặt vẫn giống như bảy năm trước, mặt mày như họa, nhưng trong ánh mắt lại nhiều một chút bi thương.
Mặt nạ rơi trên mặt đất, gây ra tiếng sàn sạt làm chấn bay vài mảnh lá rụng, Thanh Nhai vươn tay vén mấy sợi tóc đen đang rũ trước mặt của hắn ra phía sau tai, lại thuận tay vuốt ve vài cái mái tóc dài sau lưng hắn, Thanh Nhai cúi đầu nói với Bạch Hi Vũ: "Trở về cùng vi sư đi, Nguyên Khê."
"Sư phụ, không thể quay về." Chung quanh tiếng gió vi vu, Bạch Hi Vũ ngẩng đầu lên nhìn Thanh Nhai, đôi ánh mắt tối đen như mực, bên trong tựa hồ cất giấu thâm tình cùng bi ai không thể nói ra.
Bạch Hi Vũ cảm thấy bản thân nên hiểu cho Thanh Nhai, nhưng có rất nhiều việc không phải cứ hiểu là có thể giải quyết. Hắn chậm rãi mở miệng nói: "Sư phụ, hiện tại con là một người thường, không có nội đan, cũng không có cách nào tiếp tục tu luyện, có lẽ qua vài chục năm nữa sẽ hóa thành một nắm bụi đất. Nhưng mà sư phụ, vài chục năm đối vời người mà nói, bất quá chỉ là một cái chớp mắt, người bế quan một lần liền trôi qua."
Đoạn già mồm cãi láo này sau khi nói ra, Bạch Hi Vũ cảm thấy răng mình như bị tiêm phải axit, nhưng cứ như vậy chấm dứt lại cảm giác hình như thiêu thiếu cái gì, vì thế cuối cùng Bạch Hi Vũ còn phóng một đại chiêu, hắn nói với Thanh Nhai: "Sư phụ, người vẫn là quên con đi."
Thanh Nhai liền nở nụ cười, hắn xoa đỉnh đầu Bạch Hi Vũ, trong mắt hiện lên tia cay đắng không tên, y hỏi: "Nguyên Khê, con cảm thấy vi sư có thể quên được con sao?"
Bạch Hi Vũ giật giật môi, trong phút chốc hắn cũng không tìm thấy lời lẽ thích hợp nào để an ủi Thanh Nhai. Bên tai tiếng côn trùng cùng tiếng gió vang lên không ngừng, xa xa nơi sườn núi bay lên khói bếp lượn lờ, qua một lúc lâu, Bạch Hi Vũ mới nói: "Sư phụ, người là kẻ tu đạo, hẳn phải biết thiên đạo vô tình, thái thượng vong tình. Ngàn vạn năm qua đi, cái tên Nguyên Khê này đối với người có lẽ chỉ là một hạt bụi nhỏ trong biển kí ức, đến lúc đó người nhớ đến nó có lẽ cũng chỉ còn mỉm cười mà thôi."
Thanh Nhai lại cười khổ: "Thái thượng vong tình, mà cũng không phải là vô tình. Con đến cùng là tới khi nào mới có thể minh bạch đây? Nguyên Khê..." Hắn vươn tay ôm lấy Bạch Hi Vũ, cúi đầu tựa vào bờ vai của hắn nhỏ giọng nói: "Không có nội đan, không thể tu luyện, những thứ đó đều không có vấn đề gì. Nguyên Khê con chỉ cần nhớ rõ, con là đồ đệ của Thanh Nhai ta, vĩnh viễn vẫn là đồ đệ của ta."
"Hơn nữa, vi sư cũng tuyệt đối sẽ không cho con lại có cơ hội rời đi vi sư, vi sư sẽ mau chóng tìm được biện pháp chữa trị nội đan cho con."
Bạch Hi Vũ ngẩn người, hắn cứng ngắc vươn ra hai tay ôm lấy Thanh Nhai, Thanh Nhai muốn chữa trị nội đan cho hắn, là chuyện không có khả năng. Nếu hắn thật sự là một người tu chân bình thường, chữa trị nội đan cũng không phải khó lắm.
Nhưng hắn không phải, hắn nguyên thân là một con xích trạch thú, trừ phi thế gian này còn có thể tìm được một con xích trạch thú hình người khác, lấy nội đan của nó, dùng cùng cỏ linh nha.
Nhưng mà xích trạch thú ngàn năm mới xuất hiện một con, trong ngàn năm này, khắp ba nghìn thế giới tuyệt đối tìm không ra con xích trạch thú thứ hai.
Thanh Nhai so với Bạch Hi Vũ cao hơn một ít, đầu của y để trên vai Bạch Hi Vũ, Bạch Hi Vũ cảm thấy có chút nặng, liền vươn tay đẩy, kêu lên: "Sư phụ."
Thanh Nhai cũng chưa chuyển động, hắn hỏi: "Cùng vi sư trở về nhé?"
Bạch Hi Vũ hít một hơi, nói: "Con còn có thể cự tuyệt người sao?"
"Sợ là không thể." Thanh Nhai cười một tiếng, cuối cùng cũng buông Bạch Hi Vũ ra, sau đó lại duỗi tay xoa nhẹ đầu Bạch Hi Vũ.
Bạch Hi Vũ xoay người, cúi đầu, hắn nhìn một đống lá rụng dưới chân, đạp đạp hai cái. Thanh Nhai thì đứng ở một bên trầm mặc lại bao dung mà nhìn hắn.
Bạch Hi Vũ cảm thấy thật mất mặt, lại quay đầu hướng Thanh Nhai hỏi: "Sư phụ, người nhìn thấy bộ dạng hiện tại của con như vậy sẽ không cảm thấy thất vọng chứ?"
"Vi sư quả thật rất thất vọng."
Nghe xong lời này của Thanh Nhai, Bạch Hi Vũ lắp bắp kinh hãi, mới vừa rồi còn nói không liên quan gì đó trời! Mẹ nó y trở mặt cũng trở quá nhanh đi?
Bạch Hi Vũ trong lòng nghĩ cái gì tất cả đều biểu hiện trên khuôn mặt, Thanh Nhai thấy hắn làm một bộ dáng muốn xù lông, cười cười lắc đầu, sau đó y thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm nghị nhìn Bạch Hi Vũ, nói với hắn: "Thế nhưng Nguyên Khê, vi sư thất vọng không phải vì con thay đổi, mà là vì con tình nguyện lưu tại Ma giới và không muốn trở lại cùng vi sư."
Bạch Hi Vũ chính thức cạn lời.
Thanh Nhai cũng không phải nhất định muốn câu trả lời của hắn, y gọi ra phi kiếm: "Đi thôi, chúng ta về Hằng Vụ phong."
Bạch Hi Vũ ngược lại không vội vã đi lên, hắn đứng tại chỗ, hỏi Thanh Nhai: "Nguyên Hành sư muội đâu? Không cần để ý sư muội sao?"
Thanh Nhai nói: "Con gọi quen miệng luôn rồi cơ à."
Bạch Hi Vũ vẫn cảm thấy những lời này của Thanh Nhai mang theo chút kỳ quái, nhưng như vậy thật sự không phù hợp với tính cách củaThanh Nhai, đại khái là hắn nghe lầm đi. (Bê: Không nghe nhầm đâu ổng ghen đó đm -_-)
"Con bé muốn ở lại Ma giới, vi sư đương nhiên cũng sẽ không ép nó."
"Nhưng nếu sư muội muốn về Tử Tiêu tông thì sao?" Bạch Hi Vũ lại hỏi.
Thanh Nhai lãnh đạm nói: "Ngày đó con bé từ Hoài Thủy rời đi như thế nào, liền như thế đấy quay về Hoài Thủy đi, tại Hoài Thủy tất nhiên sẽ có người tiếp ứng con bé."
Bạch Hi Vũ nhíu mày, tiếp tục đề tài này, hắn hỏi: "Nếu Kiền Diệu không để sư muội đi thì sao?"
"Nguyên Khê."
"?"
Thanh Nhai thở dài: "Vi sư có chút hối hận khi thu thêm một đồ đệ ."
Bạch Hi Vũ cũng biết đây là lỗi của mình, năm đó nếu không phải hắn sợ nội dung vở kịch sẽ đi chệch quá nhiều, cũng sẽ không tại thời điểm kia, còn dặn dò Thanh Nhai về sau phải thu một đồ đệ.
Bất quá hiện tại xem ra, Thanh Nhai tuy là thu thêm đồ đệ, nhưng nội dung vở kịch đã không đi theo đường chính nữa. Bạch Hi Vũ hiện giờ cũng nhận mệnh, lần tới về tổng bộ vẫn nên đề nghị bộ trưởng làm một phần nội dung vở kịch đáng tin hơn chút.
"Đi thôi." Thanh Nhai gọi Bạch Hi Vũ một tiếng.
"Vậy còn Nguyên Hành sư muội thì sao?"
Thanh Nhai bất đắc dĩ giải thích: "Vi sư lại đi Thiên Ma cung một lần, nhưng vi sư đã đáp ứng Kiền Diệu là tuyệt đối không chủ động đi tìm con bé, nếu con bé còn muốn trở lại Tử Tiêu tông tự nhiên sẽ đi tìm vi sư."
Bạch Hi Vũ cũng không cưỡng cầu nữa, chuyện cho tới bây giờ, Thanh Nhai đề xuất phương pháp này để giải quyết đã xem như không tồi .
————
Bên ngoài Thiên Ma cung.
Thanh Nhai hai người vừa đến đây, Kiền Diệu liền lập tức biết được.
"Thanh Nhai đạo trưởng tại sao lại đến?" Kiền Diệu mặc y bào tối màu, phía sau khoác áo choàng màu trắng bạc, hắn cười lạnh nói với Thanh Nhai: "Chẳng lẽ là hối hận sao?"
Thanh Nhai khiêu mi nói: "Ma tôn lo nhiều rồi."
Kiền Diệu tất nhiên là không tin, hắn cười hai tiếng, trong mắt mang theo trào phúng, hỏi: "Vậy Thanh Nhai đạo trưởng lại vì sao mà đến?"
Thanh Nhai trầm mặc.
Bạch Hi Vũ cũng trầm mặc, nếu không phải vì hắn, Thanh Nhai cũng sẽ không chạy một chuyến đến Thiên Ma cung, lại càng không như hiện tại bị người truy hỏi xong đến cả rắm cũng không dám thả.
Ba người đứng ở ngoài Thiên Ma hồi lâu.
Bỗng nhiên nghe thấy có một giọng nữ từ bên trong truyền tới.
"Sư phụ, người mang con trở về đi." Hoa Tử Nhiễm từ bên trong đi ra, đã qua nhiều ngày, nhìn sắc mặt của nàng tựa hồ tiều tụy đi rất nhiều. Nàng đi đến trước mặt Thanh Nhai, quỳ xuống: "Sư phụ, đồ đệ biết sai rồi, người mang con trở về Hằng Vụ phong đi, con không muốn gì khác, con sẽ đi theo người chăm chỉ tu luyện."
Kiền Diệu nhìn Hoa Tử Nhiễm với vẻ mặt khiếp sợ, hắn thật sự không thể tin được tâm huyết của hắn nhiều ngày như vậy đến cuối cùng đều là vô ích, nhưng mà có một ngày hắn cần phải hiểu, không phải tất cả tình cảm đều là đồng giá, không phải cứ trả giá nhiều bao nhiêu, thì sẽ có bấy nhiêu hồi báo.
Kiền Diệu hỏi Hoa Tử Nhiễm: "Nhiễm Nhi, nàng xác định nàng phải về Tử Tiêu tông sao?"
Hoa Tử Nhiễm quay đầu, trên mặt mang vẻ xin lỗi, nàng nói với Kiền Diệu: "Kiền Diệu, xin lỗi."
"Bản tôn minh bạch." Kiền Diệu sầu thảm cười, trong lòng hắn tuy rằng khổ sở, nhưng cũng không phải người thua không dậy nổi, còn không đến mức cưỡng bức một nữ tử lưu ở bên cạnh hắn.
Tình cảm chung quy là cần hai bên cam tâm tình nguyện.
Hoa Tử Nhiễm quay đầu lại, cúi đầu nhìn mặt đất, kêu một tiếng: "Sư phụ..."
Thanh Nhai gật gật đầu, nói với nàng: "Trở về Hoài Thủy đi, sau khi lịch lãm xong thì trở về Hằng Vụ phong."
"Vâng, sư phụ."
Sau khi Hoa Tử Nhiễm ngự kiếm rời đi, Thanh Nhai cũng gọi ra trường kiếm, đang muốn mang Bạch Hi Vũ rời đi.
Bỗng nhiên nghe thấy phía sau Kiền Diệu gọi: "Bạch Hi Vũ, ngươi phải nhớ kỹ việc mà ngươi đã đáp ứng bản tôn."