Bùi Tinh Tinh lại nhăn nhó một hồi, như là còn có chuyện gì muốn nói, Bạch Hi Vũ cũng không chủ động mở miệng hỏi, chỉ là từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhìn cô.
Cách đó không xa trên con đường nhỏ uốn lượn quanh co, bọn trẻ lưng cõng một bọc sách cũ nhỏ sôi nổi ở trên đường đi về nhà, dưới ánh mặt trời dòng suối nhỏ đang tản ra những ánh sáng bảy màu , mấy con chim nước đang chơi đùa, phát ra những âm thanh không hề có quy luật.
Bùi Tinh Tinh rốt cục cũng nói chuyện, cô nói: "Thầy Bạch, tôi muốn ở lại chỗ này cùng thầy dạy dỗ bọn trẻ, có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể." Bạch Hi Vũ đáp ứng được cũng rất sảng khoái, bất quá lập tức hắn lại hỏi: "Người nhà của cô có biết cô đến đây không?"
Bùi Tinh Tinh cúi đầu xuống, lâu sau đó Bạch Hi Vũ mới nghe thấy cô nhỏ giọng nói: "Tôi là cô nhi, không có người thân."
Cô vừa nói xong, Bạch Hi Vũ cũng nghĩ tới, thế giới xoay chuyển quá nhiều, trí nhớ về thân thế của nữ chính của hắn có hơi lộn xộn.
Bạch Hi Vũ lập tức chỉnh lại sắc mặt, nói một tiếng xin lỗi.
Bùi Tinh Tinh lắc đầu nói: "Không việc gì đâu."
"Thầy Bạch, chân của thầy?"
"À." Bạch Hi Vũ trừng mắt nhìn, cười đáp: "Mấy năm trước không cẩn thận từ trên núi rơi xuống, gãy một đoạn."
"Không có cách nào chữa khỏi sao?" Bùi Tinh Tinh lại hỏi.
Bạch Hi Vũ đặt tay lên hai bánh xe ở xe lăn, tùy ý đẩy hai cái, nói: "Như vậy cũng rất tốt, không phải sao?"
Bùi Tinh Tinh mấp máy môi, không nói gì thêm.
...............................
Bây giờ cái nơi ở phía sau ngọn núi nhỏ, bên trong đã có hai vị giáo viên rồi, một nam một nữ, được cùng bọn trẻ ở chung rất là vui sướng.
Trong nháy mắt đã qua hai tháng, Bạch Hi Vũ bấm đốt tay tính toán, dựa theo động tác võ thuật mà tính, nếu như nữ chính mang thai, nam chính khoảng ba năm sau mới có thể tìm được, nữ chính đã được thăng cấp làm mẫu thân đại nhân, mà bây giờ Bùi Tinh Tinh vẫn không có chuyện gì, Tần Tắc Dung cũng nên kêu người tìm tới nơi này rồi.
Quả nhiên, lúc Bạch Hi Vũ đang ở trong phòng học giảng các phương pháp giải phương trình bậc hai, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Bạch Hi Vũ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, phát hiện là hai nam nhân trẻ tuổi mặc đồ thể thao.
Có một học sinh dựa vào cạnh cửa đứng lên, hỏi Bạch Hi Vũ: "Thầy ơi, có cần mở cửa không ạ?"
Bạch Hi Vũ gật gật đầu, học sinh kia chạy tới mở cửa cho hai nam nhân đang đứng bên ngoài.
Người có vóc dáng cao đi đến, trước chào một tiếng, sau đó hỏi: "Xin lỗi vì đã quấy rầy, xin hỏi tiểu thư Bùi Tinh Tinh có ở chỗ này không?"
Bạch Hi Vũ ngẩng đầu nhìn người này, trong nội tâm lại một hồi cảm thán, hiện tại tổng giám đốc bá đạo lại có thuộc hạ như người này, loại người cao ráo như thanh niên này đã không thấy nhiều nữa a.
Bạch Hi Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay trái, phát hiện thời gian cũng không còn nhiều lắm rồi, liền phất phất tay, trước hết cho bọn nhỏ tan học đi.
Đợi bọn nhỏ đi ra ngoài hết rồi, Bạch Hi Vũ hỏi: "Các cậu tìm cô ấy có chuyện gì không?"
"Là như này, Bùi tiểu thư đối với thiếu gia chúng tôi có ân cứu mạng, cho nên thiếu gia nhà chúng tôi muốn cảm ơn Bùi tiểu thư, nhưng một cơ hội đều chưa có."
"Như vậy a." Bạch Hi Vũ cúi đầu xuống trầm tư một lúc, tuy hắn cũng hy vọng hai người tranh thủ thời gian gặp lại, như vậy hắn mới có thể thoát khỏi cái thế giới này, dù sao hắn cũng không muốn mình bị tật ở chân, ngồi ở xe lăn mãi, nhưng làm người luôn luôn có nguyên tắc, Bạch Hi Vũ ngẩng đầu trả lời: "Đợi tôi đến hỏi xem ý của cô Bùi như thế nào đã."
Bạch Hi Vũ vừa nói xong, bên ngoài lại có thanh âm của Bùi Tinh Tinh đến gần, cô kêu: "Thầy Bạch, tôi có chuyện muốn nhờ thầy một lúc!"
Kết quả Bùi Tinh Tinh vừa tiến đến đã nhìn thấy hai nam nhân, sửng sốt một chút, lập tức hỏi Bạch Hi Vũ: "Thầy Bạch, hai vị này là?"
Hai nam nhân quay đầu hướng Bùi Tinh Tinh chào, sau đó nói: "Bùi tiểu thư cô khỏe chứ, là Tần thiếu gia bảo chúng tôi đến tìm cô trở về."
Bùi Tinh Tinh sắc mặt nhất thời có chút thay đổi, trên mặt có một chút vui vẻ, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Các người nói nói cho Tần Tắc Dung biết, tôi sẽ không về."
Hai nam nhân như cũ bảo trì mỉm cười, nói: "Bùi tiểu thư, hy vọng cô sẽ không để cho chúng tôi khó xử."
Bùi Tinh Tinh nhếch môi: "Tôi tuyệt đối sẽ không về lại nơi đó."
"Được rồi." Nam nhân cao ráo vậy mà cũng không có dây dưa nữa, mà là trực tiếp từ trong túi lấy điện thoại ra, ấn một dãy số gọi đi.
"Tần thiếu gia, bọn tôi đã tìm được Bùi tiểu thư rồi, nhưng Bùi tiểu thư không muốn theo bọn tôi trở về... Bùi tiểu thư bây giờ đang ở tỉnh S huyện H, vâng vâng, được được." Cúp điện thoại xong, nam nhân nói với Bùi Tinh Tinh: "Bùi tiểu thư, Tần thiếu gia sẽ lập tức chạy tới đây."
"Tôi không muốn gặp anh ta." Bùi Tinh Tinh nói.
"Cái này ... Bùi tiểu thư chính cô cùng Tần thiếu gia nói đi."
Hai bên giằng co không dứt, qua một lúc, Bùi Tinh Tinh mở miệng nói một câu: "Các người có thể đi ra ngoài trước một lúc không? Tôi có chuyện muốn nói với thầy Bạch một chút."
"Được, thưa Bùi tiểu thư." Hai vị tiểu ca cực kỳ sảng khoái đi ra ngoài.
Đợi hai người kia sau khi rời khỏi đây, Bùi Tinh Tinh đứng ở trước mặt Bạch Hi Vũ, có chút thất thần, lại có chút phẫn hận nói: "Thầy Bạch, tôi nghĩ chắc tôi phải rời khỏi đây rồi, Tần Tắc Dung anh ta sẽ không để cho tôi tiếp tục ở đây."
Bạch Hi Vũ chỉ vô cùng đơn giản a một tiếng, cũng không phát biểu gì cả.
Sau khi nghe xong Bùi Tinh Tinh nói những lời này, Bạch Hi Vũ mặt đen xì, trong đầu đầy dấu hỏi chấm (???), Bùi Tình Tình cô vừa nghĩ cái gì vậy? Hơn nữa... Cái gì gọi là vì bọn trẻ? Cái tên bại hoại, ba hoa, cặn bã, sa đọa Tần Tắc Dung kia thì dám hạ thủ với bọn trẻ sao? (Bều: ko cần dìm nam chính như vậy :v)
Chậc chậc, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới a, Tần Tắc Dung tuy anh mày rậm mắt to nhưng tôi sẽ không tha cho nếu anh dám làm chuyện như vậy! (Bê: Hình như mình ko theo kịp tư duy của Tiểu Bạch rồi :)))
"Cám ơn thầy, thầy Bạch, thầy là người tốt." Bùi Tinh Tinh cúi người, nhẹ nhàng ôm Bạch Hi Vũ đang ngồi xe lăn một cái."
Bạch Hi Vũ mở trừng hai mắt, cuối cùng nói một câu: "Cô vui vẻ là tốt rồi."
Thái độ thành khẩn, bao hàm thâm tình.
........................
Tàn Tắc Dung đến nơi thì đã chạng vạng tối rồi, chiếu đến trời rặng đầy mây đỏ, y mặc áo sơ mi màu trắng, từ chiếc xe màu xám bạc đi xuống.
Động tác tiêu sái, thần sắc tự nhiên, không có một tia vội vàng, tựa hồ không hề giống như là tới tìm về người con gái mà y yêu thương đã bỏ đi mấy ngày.
Y cùng với Bùi Tinh Tinh đứng đối mặt tại mảnh đất trống trải bên ngoài phòng học, cả hai đều không nói gì.
Bạch Hi Vũ ngồi trong văn phòng riêng của mình, nhìn về phía ngoài cửa sổ thấy Tần Tắc Dung, đúng lúc này chợt nhớ tới bài thơ của Lord Byron:
"Nếu như còn gặp mặt
Sau ly biệt nhiều năm
Trong lặng im, nước mắt
Sẽ gặp lại cùng em."
(Bều: Dịch theo bài thơ tiếng anh của Lord Byron)
Mà trên thực tế, Bạch Hi Vũ không phải là người già mồm, hơn nữa hắn cũng không có ý định gặp mặt Tần Tắc Dung.
Bạch Hi Vũ cúi đầu, tiếp tục bắt tay vào việc phê chữa bài tập cho bọn trẻ.
Đáng tiếc thế sự khó liệu, bằng không thì cũng sẽ không có thứ được gọi là "Định luật Murphy*" chết tiệt này.
Cũng không lâu lắm, thì có một đứa bé xông vào văn phòng của Bạch Hi Vũ, kêu lên: "Thầy Bạch ới, thầy mau đi xem một chút a, Lý Cương cùng với Vương Đại Vĩ ở bên kia đang đánh nhau kìa."
Bạch Hi Vũ nghe xong lời này, cũng không có thời gian suy nghĩ đám nhóc này vì cái gì giờ này còn chưa có về nhà, tại sao lại còn đánh nhau trên đường, hắn liền đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Tần Tắc Dung trông thấy Bạch Hi Vũ ngồi xe lăn từ văn phòng đi ra, trong một khắc này, nháy mắt sững sờ, nghiêng nghiêng đầu qua, nửa ngày mới hỏi ra được một câu: "Đây là ai vậy?"
Thơ của Lord Byron:
When we two parted
When we two parted
In silence and tears
Half broken-hearted
To sever for years,
Pale grew thy seek and cold,
Colder thy kiss;
Truly that hour foretold
Sorrow to this.
The dew of the morning
Sunk chill on my brow
It fell like the warning
Of what I feel now.
Thy vows are all broken,
And light is thy fame:
I hear thy name spoken,
And share in its shames.
They name thee before me,
A knell to mine ear,
A shudder comes o'er me
Why wert thou so dear?
They know not I knew thee,
Who knew thee too well:
Long, long shall I rue thee,
Too deeply to tell.
In secret we met
In silence I grieve
That thy heart could forget,
Thy spirit deceive
If l should meet thee
After long years,
How should I greet thee?
With silence and tears.
Khi hai ta chia tay
Khi hai ta chia tay
Trong nước mắt, im lặng
Nửa con tim đau đớn
Ly biệt tháng năm này.
Gò má em tái nhợt
Bờ môi em lạnh lùng
Như đã từng báo trước
Giờ ly biệt buồn thương.
Giọt sương buổi sớm mai
Tinh sương và giá lạnh
Giọt sương rơi lên trán
Điềm báo phút giây này.
Lời nguyền không còn nữa
Bản án của tin đồn
Anh nghe và sẽ cùng
Sẻ chia điều xấu hổ.
Giữa thiên hạ tên em
Làm người ta lo lắng
Chẳng lẽ anh và em
Những người cùng huyết thống?
Gọi em không phiền muộn
Người ta vẫn dễ dàng
Không biết rằng anh vẫn
Biết em, như biết mình.
Từ lâu trong bí ẩn
Tình yêu của chúng mình
Anh bây giờ giữ kín
Bí ẩn nỗi buồn riêng.
Nếu như còn gặp mặt
Sau ly biệt nhiều năm
Trong lặng im, nước mắt
Sẽ gặp lại cùng em.
Định luật Murphy: "Nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể!"
Ví dụ:
– Bạn đang xếp hàng tính tiền trong siêu thị, thấy quầy bên cạnh tính tiền nhanh hơn, bạn bỏ qua quầy đó chờ tính tiền, nhưng đến lượt bạn, máy tính tiền bị hư.
– Bạn thường quên chìa khóa phòng vào ngày những người chung phòng đều không có ở nhà.