Ba ngày sau, Diệp Trăn Linh bước ra khỏi phòng, Thanh Liên từ xa đã nhìn thấy nàng, lập tức đanh mặt lại, nhưng trong ánh mắt vẫn khó nén vẻ quan tâm. Thấy nàng đi tới, Thanh Liên hỏi: "Con đã biết lỗi chưa, Trăn Linh?"
Diệp Trăn Linh quỳ gối trước mặt sư phụ, nàng cúi đầu, từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình chả có chỗ nào sai cả, vì sao Thanh Nhai sư thúc có thể thu nhận Hoa Tử Nhiễm kia làm đồ đệ được cơ chứ? Có phải người đã không còn nhớ đến Nguyên Khê sư huynh...
Câu hỏi này cho đến khi chết đi, nàng cũng không thể biết được đáp án.
Diệp Trăn Linh từ kiếp trước đến, dù đã biết được trước kết cục, nhưng nàng vẫn muốn cố gắng thay đổi sự việc sẽ phát sinh kia, nhưng mà đến cùng nàng vẫn không thể thay đổi được. Nàng muốn ngăn cản Thanh Nhai sư thúc thu Hoa Tử Nhiễm làm đồ đệ, kết quả lại bị nhốt trong hình đường ba ngày ba đêm.
Nếu có thể nàng chỉ muốn được nói với mọi người, rằng nàng đã biết hết thảy kết cục như thế nào, nhưng có mấy ai sẽ tin tưởng đây? Hơn nữa, nếu như sơ suất không biết nàng sẽ chịu hình phạt kinh khủng như thế nào.
Hiến tại nàng không thể không cúi đầu.
Cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, Diệp Trăn Linh cắn răng uất ức, dúng sức gằn ra từng chữ: "Trăn Linh biết sai rồi."
Thanh Liên thừa biết tính cách của đồ đệ mình như thế nào, cho dù ngoài miệng nói đã biết sai rồi, nhưng trong lòng khẳng định sẽ không như vậy, vì thế hắn lại hỏi: "Vậy ngươi có biết bản thân đã làm sai chuyện gì không?"
Diệp Trăn Linh cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trên mặt cố nặn ra một bộ dạng thoải mái: "Trăn Linh không nên ngăn cản Thanh Nhai sư thúc thu nhận đồ đệ, cũng không được trái lời sư phụ."
"Không phải chỉ thế thôi đâu." Động tác của Trăn Linh đều bị Thanh Liên thu vào tầm mắt, hắn biết tiểu đồ đệ vẫn chưa hiểu rõ nên chỉ biết lắc đầu, nói với nàng: "Chuyện tối kị nhất chính là nhắc đến Nguyên Khê trước mặt sư thúc."
Thanh Liên thở dài một hơi, Trăn Linh dù gì vẫn còn nhỏ, lại bị sư phụ và Nguyên Khê quá nuông chiều thành hư, có nhiều chuyện có nói nó cũng không hiểu được. Thanh Liên khoát tay áo, nói với Trăn Linh đang quỳ trước mặt mình: "Thôi, con quay về đi."
"Vâng, thưa sư phụ." Diệp Trăn Linh đứng lên, trở về chỗ của mình.
Những ngày tu luyện ở Tử Tiêu Tông thoan thoát trôi qua, ngày tháng như thoi đưa.
Trong nháy mắt đã được hai năm, Hoa Tử Nhiễm hiện giờ cũng lên đến Trúc Cơ, nói không chừng trong thời gian ngắn có thể đột phá đến bậc Bồi Nguyên.
Thanh Nhai mặc dù chịu trách nhiệm là sư đồ, nhưng từ trước đến giờ đối với nàng cực kỳ lãnh đạm. Trong lúc tu luyện có phát sinh ra chuyện gì, Thanh Nhai đều ném cho nàng mấy quyển sách tu chân cổ, bảo nàng tự mình giác ngộ, nếu thực sự không thể tự giải quyết được, Thanh Nhai mới mở miệng chỉ điểm vài câu.
Hai năm này nàng cũng nghe qua không ít chuyện của Nguyên Khê, nói thật thì Hoa Tử Nhiễm đối với vị sư huynh chưa từng gặp mặt này có chút hâm mộ, dù sao cũng chỉ có chuyện xưa của Nguyên Khê mới có thể làm cho nét mặt Thanh Nhai giãn ra đôi chút.
Sau giờ ngọ, Thanh Nhai bỗng truyền tin tới bảo nàng đến Vũ Nhai hiên, Hoa Tử Nhiễm mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng nhiều hơn vẫn là niềm vui sướng khôn tả, đây chính là lần đầu tiên Thanh Nhai chủ động triệu nàng đến Vũ Nhai hiên.
Trong Vũ Nhai hiên.
Hai năm gần đây, bài trí ở nơi này cũng không có gì thay đổi, Hoa Tử Nhiễm cẩn trọng mà đi về phía bên trái bồn cây ưng vĩ. Bởi vì hiếm khi đến đây, nên nàng phải tới chỗ bồn cây ưng vĩ để nhớ lại vị trí.
Tuy rằng Thanh Nhai chưa nói gì, nhưng Hoa Tử Nhiễm thừa biết rằng mọi thứ trong Vũ Nhai hiên chỉ sợ sẽ không được chạm đến cho dù chỉ một cái.
Thanh Nhai vận bạch y đứng trước bàn, nói với nàng: "Hai năm trước ta nhận ngươi làm đồ đệ, chưởng môn sư huynh có nói với ra, tâm của ngươi còn cần phải tu luyện một phen..." Đang nói bỗng nhiên một luồng gió thanh mát thổi vào Vũ Nhai hiên, thổi cho trang giấy trên mặt bàn rơi xuống đất. Hoa Tử Nhiễm chưa kịp nhìn rõ bức tranh trên giấy vẽ cái gì đã bị Thanh Nhai làm phép đem bức tranh cuộn lại thu về tay mình, sau đó đem cất trong chiếc hộp tinh xảo nằm trên giá sách.
Hai năm đến đây Hoa Tử Nhiễm đã vô số lần nhìn thấy Thanh Nhai vẽ tranh, nàng cũng không rõ sư phụ của mình vẽ cái gì, chỉ thấy y cứ từng trang rồi lại từng trang, tựa hồ như có vẽ bao nhiêu cũng không chán.
Đem bức tranh cất cẩn thận, lúc này Thanh Nhai mới quay đầu, nói với nàng: "Ngươi quay về thu dọn một chút, ngày mai ta đưa ngươi đi đến thôn Hoa Đào một chuyến, thuận tiện đến Tây Mục châu để ngươi thu thập một cái pháp bảo*."
*pháp bảo: bùa, bảo vật trừ tà ma trong thần thoại đạo giáo
"Tạ ơn sư phụ."
Ngày hôm sau, Hoa Tử Nhiễm còn tưởng rằng lúc này Thanh Nhai đã đi trước nàng, nhưng không ngờ y lại truyền thụ Ngự Kiếm Quyết cho nàng, dọc đường đi luôn tận tình chăm sóc, thật sự quá mức kinh diễm.
————
"Trừ hết tâm ma rồi sao?"
Hoa đào dưới tán cây bị gió thổi nhẹ nhẹ bay, màu hồng rực rỡ khắp một vùng. Mấy cánh hoa rơi xuống vai, Thanh Nhai vươn tay nhẹ nhàng phất đi.
Hoa Tử Nhiễm gật gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn vương mấy giọt lệ chưa khô, nàng cúi đầu nói: "Vâng."
Qua một hồi, Thanh Nhai thấy Hoa Tử Nhiễm đã dần bình ổn tâm trạng, y nói: "Đến Tây Mục châu đi." Dứt lời, y tra kiếm vào vỏ, quay lại dặn dò Hoa Tử Nhiễm một câu: "Theo sát ta."
Thanh Nhai lo lắng cho Hoa Tử Nhiễm nên cũng không dám cưỡi nhanh, hơn nữa nàng sử dụng ngự kiếm cũng tiến bộ hơn trước nhiều rồi nên dọc đường đi rất an ổn.
Tây Mục châu là một nơi hoang dã, cát vàng mênh mông, trăng gió như đao. (gió thổi cát bay vào người đau như kiếm?!?)
Thanh Nhai mang Hoa Tử nhiễm đến trước một tấm bia đá lớn phủ đầy phong sương, y giải thích: "Đây là phần mộ kiếm của Tây Mục Vương, bên trong có ngàn vạn binh khí, buổi chiều giờ tí sẽ mở ra trong vòng một khắc, đến lúc đó ngươi đi vào bên trong, nếu có duyên thì sẽ tìm được binh khí cho mình."
Hoa Tử Nhiễm gật đầu, lại nghe Thanh Nhai nói tiếp: "Thời gian còn dài, ngươi cứ nghỉ ngơi chút đi."
Nàng ngồi xuống cạnh tấm bia, mới nhắm mắt lại liền nghe thấy tiếng lục lạc từ xa truyền tới, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong đám bụi cát thổi lên có đoàn bóng đen đang tiến tới.
Nàng cứ tưởng đó là lạc đà, đến khi chúng nó đến gần, Hoa Tử Nhiễm mới phát hiện đây là đám quái thú mà từ trước đến giờ nàng chưa từng gặp qua.
Đám quái thú có chừng hơn mười con, chúng có đôi mắt nhỏ, mũi dài, miệng con nào con nấy vừa to vừa dày, ngũ quan dồn đống trông rất xấu xí. Trong đám quái thú dường như có một hắc y nhân cao gầy đi giữa, trong tay hắn cầm trường tiên (roi dài) vừa đi vừa quất lên trên người mấy con quái thú.
Hoa Tử Nhiễm tò mò, liền quay sang hỏi Thanh Nhai: "Sư phụ, kia là thứ gì?"
Thanh Nhai mở mắt, liếc nhìn đám quái vật rồi nói: "Đó chính là xích trạch thú, trong 《 Tạp vật chí 》đã từng nhắc qua, trường thọ, diệnmạo xấu nhưng tính tình lại ngoan ngoãn." Ngừng một chút, y lại bổ sung thêm: "Trong《 Thiên địa dị mộng 》cũng từng ghi lại, có loại xích trạch còn có thể biến hóa thành người, không khác gì người thường, nội đan bên trong chúng nếu có được có thể tương đương với cả ngàn năm tu vi, là thứ vạn năm khó gặp."
"Hiện giờ xích trạch thú bình thường đã khó gặp rồi, còn những lời đồn kia thì không biết là thật hay là giả."
Hoa Tử Nhiễm nhìn đám xích trạch thú kia mà đánh giá một phen, quả thật tướng mạo xấu xí, nhưng dù sao số lượng cũng rất ít, không hiểu vì sao lại tập hợp được nhiều con ở nơi này, nhưng lại bị đối đãi như vậy.
Vì thế nàng lại hỏi Thanh Nhai: "Vậy tại sao bọn chúng lại ở chỗ này.... lại còn bị người lùa đi như vậy?"
Thanh Nhai nói: "Da của xích trạch thú dày, mà chúng lại không đếm xỉa gì đến đại bộ phận kết giới, cho nên người của Ma tộc từ trước đến này rất thích dùng bọn họ để vận chuyển một số thứ, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi, không cần để ý tới."