Lúc Oledo đi qua thì vừa vặn nhìn thấy tiểu công chúa Ellen cùng Lars trò chuyện rất vui vẻ, sắc mặt Oledo chợt trầm xuống, nhưng hắn cũng không đi tới ngay lập tức mà đứng yên tại chỗ một lúc.
Bạch Hi Vũ nhìn tiểu công chúa trước mặt, nghe nói tính tình của tiểu công chúa điềm đạm hơn so với chị gái của mình, nhưng hiện tại vị tiểu công chúa này nói không ít, tuy rằng mỗi câu hỏi đều là về Oledo.
Nàng hỏi hết câu này đến câu khác, từ tuổi tác của Oledo đến quê quán của hắn, sau đó hỏi hắn đã kết hôn chưa, thiếu chút nữa hỏi đến tổ tiên tám đời của Oledo.
Thái độ của vị công chúa này không thể rõ ràng hơn nữa, nàng nhìn trúng Oledo. Bạch Hi Vũ từ đầu đến cuối cũng không để ý tới mấy câu hỏi của vị tiểu công chúa, lúc thật sự bất đắc dĩ lắm mới trả lời một hai từ, nếu như không phải cốt truyện yêu cầu cậu dành thêm thời gian cho Oledo ở bên ngoài, e là cậu đã sớm rời đi.
Tính toán thời gian, cũng sắp đến lúc Oledo bàn kế hoạch tiếp theo với quốc vương ở bên ngoài, Bạch Hi Vũ nhướng mi, liền nhìn thấy Oledo đứng ở ngoài cửa, sắc mặt có vẻ khó coi, ánh mắt đang đặt trên người Bạch Hi Vũ.
Bạch Hi Vũ ngay lập tức hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của Oledo, vị tiểu công chúa trước mặt cậu chính là một người trong hậu cung của Oledo, thấy mình và vị tiểu công chúa này nói chuyện vui vẻ, trong lòng Oledo có lẽ sẽ ghi thù với mình.
Nghĩ đến việc sau này mình còn phải quyến rũ Oledo bằng nhiều cách khác nhau, Bạch Hi Vũ chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, kèm theo một chút cay cay biếи ŧɦái.
"Chủ nhân." Thấy Lars đang nhìn mình, Oledo đi tới và dừng ở trước mặt cậu.
Lars chỉ gật đầu, không hỏi hắn bất cứ điều gì.
"Oledo?" Sau khi Oledo bước vào, đôi mắt của tiểu công chúa vẫn dán vào trên người hắn, trên gương mặt được phủ bởi ráng đỏ, nàng cúi đầu ngượng ngùng hỏi: "Ta có thể gọi ngươi là Oledo được không?
Thật đáng tiếc, Oledo chưa từng nhìn nàng một lần, hắn ân cần hỏi Lars: "Chủ nhân, người muốn quay về sao?"
"Về thôi."
"Oledo, ta ..." Tiểu công chúa có lẽ muốn hỏi cái gì đó, nhưng khi Oledo liếc qua, nàng lại không hỏi được gì.
Lars khẽ gật đầu với tiểu công chúa và nói: "Tại hạ đi trước, mong công chúa điện hạ thứ lỗi." Sau đó, cậu đi ngang qua nàng và bước ra khỏi cửa.
Oledo đi theo phía sau Lars, không cho Ellen thêm bất kỳ một ánh mắt dư thừa.
Tiểu công chúa chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng lưng của Oledo, hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng trai tên Oledo này, nhưng trong khoảnh khắc nàng thấy hắn, nàng cảm thấy trái tim mình bị người thiếu niên ấy chiếm giữ, không có nguyên nhân, giống như thần Ánh sáng đang ở trên cao chỉ dẫn cho cô. Lúc trước, khi nàng biết Oledo chỉ là một tên nô ɭệ, nàng nghĩ rằng giữa hai người sẽ không còn cơ hội nào nữa, nhưng nào ngờ Oledo lại là một thánh kiếm sĩ, mà trên đại lục này lại không có quá 100 thánh kiếm sĩ, trẻ tuổi như vậy lại càng không có. Trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy giữa mình và hắn vẫn còn hy vọng.
Khi quốc vương bước vào, thấy tiểu công chúa hai tay ôm ngực, mặt mày gợn sóng, nhà vua cau mày hỏi cô: "Ellen, thế nào rồi?"
Tiểu công chúa giật mình ttrước câu hỏi của quốc vương, nàng vội vàng buông hai tay mình xuống, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, trả lời: "Cái gì thế nào thưa phụ hoàng?"
Quốc vương tìm một chiếc ghế ngồi xuống và hỏi: "Nói chuyện với công tước Lars như thế nào rồi?"
Tiểu công chúa vừa nghe lời này, nàng bước đến bên cạnh quốc vương, lắc lắc cánh tay quốc vương và hỏi: "Phụ hoàng, người sẽ không thật sự gả con cho tên Lars vừa cổ hủ vừa nhàm chán đó chứ?"
Quốc vương nắm lấy tay tiểu công chúa, võ hai cái vào mu bàn tay của nàng, đầy yêu thương nói với nàng: "Đương nhiên là không rồi, báu vật của ta làm sao có thể gả cho một kẻ tàn phế được, phụ vương nhất định sẽ tìm cho con một người xứng đôi."
Tiểu công chúa cắn cắn môi, cuối cùng không nhịn được đã nhắc đến Oledo với quốc vương "Phụ vương, con thấy Oledo..."
Nhưng lời nàng còn chưa dứt liền bị quốc vương ngăn lại, quốc vương có thể cũng nhìn ra tâm tư của cô con gái này của hắn, lại cố ý giả bộ kinh ngạc, kêu lên: "Ellen, con không phải cũng coi trọng Oledo đấy chứ? "
Ellen cũng không bỏ qua từ kia trong lời nói cảu quốc vương, nàng cũng biết không ít tiểu thư quý tộc trong vũ hội hôm nay thích Oledo, nhưng đáng tiếc giọng điệu của phụ thân đối với Oledo không được tốt lắm, tiểu công chúa chỉ có thể nhỏ giọng đáp lại: "Làm sao có thể..."
Quốc vương hài lòng gật gật đầu, "Như vậy là tốt nhất, ta đã nói với chị gái của con, nhưng phụ vương cũng không ngại nhấn mạnh với con một lần nữa, Oledo là một nô ɭệ, bất luận như thế nào thì hắn cũng không thể thoát khỏi danh phận này. Ta không thể gả bất kỳ ai trong số các con cho hắn."
Tiểu công chúa không nói gì, nhưng trong ánh mắt nàng mơ hồ lộ ra sự thất vọng, làm cho người ta cực kỳ đau lòng.
Quốc vương bố trí Lars ở cực nam của cung điện, không tốt cũng không xấu, ưu điểm lớn nhất là ánh sáng tốt, nhưng hiện tại đã là buổi tối, không ai quan tâm đến ánh sáng. Có thể là do đã có Oledo đi cùng Lars rồi nên sẽ không có ai sắp xếp những người hầu khác cho Lars.
"Chủ nhân, người có muốn đi tắm không?" Sau khi vào phòng, Oledo hỏi Lars.
Lại nói tiếp, cậu đã lâu không có tắm rửa; trên đường đi, thuyền xe vất vả, thời gian và điều kiện không cho phép Lars tắm trên đường.
Vì vậy, Lars gật đầu.
Khoé miệng Oledo nhếch lên, hắn nói: "Tôi đi đun nước cho ngài." Sau đó hắn liền lui ra ngoài.
Nói thật, Bạch Hi Vũ càng ngày càng bội phục vị nam chính này, có thể giả trang giống một nô ɭệ như vậy, hơn nữa cũng không sợ lưu lại lịch sử đen tối trước mặt nữ nhân của mình, thật là khâm phục.
Không lâu sau, Lars bưng hai xô nước nóng đến, anh đổ hết nước vào bồn tắm, sau đó đi ra ngoài và mang thêm hai xô nữa vào.
"Chủ nhân, nước đã chuẩn bị xong."
Lars đứng dậy, đi đến trước thùng tắm thử nhiệt độ nước, thấy nhiệt độ vừa vặn thì quay đầu nói với Oledo, trong tay vẫn còn mang theo hai cái thùng rỗng: "Ngươi đi ra ngoài đi. "
Oledo cũng không lề mề thêm nữa, hắn đáp: "Vâng, chủ nhân." Hắn xoay người mang theo cái xô đi ra ngoài.
Lars lần lượt cởi từng cúc áo trên người, treo áo khoác ngay ngắn trên mắc áo, sau đó cởϊ qυầи và bước vào bồn tắm. Mà bên ngoài căn phòng, Oledo ngồi một mình trên thềm đá, ngước nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, hắn có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên trong phòng, đồng thời anh cũng có thể hình dung ra dòng nước ấm từ bả vai chậm rãi trượt xuống, chảy qua khuôn ngực trắng nõn của cậu, và cuối cùng lại chìm trong nước.
Một lúc lâu sau, Oledo cảm thấy phần bụng dưới của mình dần dần nguội lạnh, trong phòng nghe thấy có tiếng ào ào thật lớn, hẳn là Lars vừa đứng dậy sau khi tắm rửa xong. Quả nhiên, không bao lâu sau Lars liền gọi hắn: "Vào đi Oledo đi. "
Khi Oledo đi vào, Lars đã bọc mình kín mít, cậu ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay bưng một tách trà, đang muốn uống nước trong đó.
"Chủ nhân, nước đã nguội."
Bạch Hi Vũ sửng sốt, tách trà trong tay đã bị Oledo cầm đi, cậu thấy Oledo đặt chén trà trong lòng bàn tay phải của mình, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, sau đó liền thấy hơi nóng bốc lên từ tách trà.
"Được rồi." Oledo đặt lại tách trà vào tay Bạch Hi Vũ.
Bạch Hi Vũ nhấm nháp từng ngụm, cậu chợt hiểu ra vì sao sau này Lars lại sa vào tay Oledo, người đàn ông trước mặt đủ mạnh mẽ nhưng lại cam tâm tình nguyện phục tùng dưới chân ngươi, nguyện vì ngươi vượt qua mọi chông gai, vì ngươi trả giá tất cả.
Cha mẹ Lars mất sớm, cả đời hắn chưa bao giờ được hưởng cái cảm giác được người nâng trong lòng bàn tay mà che chở, giờ lại có người sẵn sàng đối xử tốt với hắn, sau này hắn lún sâu vào đó cũng không phải là chuyện lạ.
Bạch Hi Vũ lười suy nghĩ những chuyện này, vì cậu nhìn thấy bộ dạng này của Oledo thì không khỏi nghĩ đến Vu Sơ Hồng, sau đó lại nghĩ đến tổng bộ lừa gạt kia, cậu vốn tưởng rằng qua một thời gian là mình có thể quên hắn, nhưng không ngờ mình lại càng thường xuyên nhớ tới hắn hơn.
Cho nên sau khi thế giới này hoàn thành, cậu cần phải trở lại tổng bộ để xóa ký ức.
Bạch Hi Vũ không khống chế được mà ngáp một cái, Oledo nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt buồn ngủ của cậu, đôi mắt cũng phiếm đầy nước, Oledo dường như đang mỉm cười, hắn nói với Bạch Hi Vũ: "Chủ nhân buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, tôi lập tức thu dọn xong ngay thôi. "
"Ừ." Bạch Hi Vũ đáp, nhưng không có động tác gì khác, vẫn ngồi thẳng ở chỗ đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Thật ra Bạch Hi Vũ cũng không nghĩ gì, chỉ cảm thấy ngáp vừa rồi có chút sụp đổ hình tượng, khiến trong lòng cậu hoảng hốt.
Từ sau khi Lars rời đi, quốc vương của Yaao đã mấy đêm không ngủ yên, càng biết nhiều về thế lực trong tay Lars, hắn càng cảm thấy Lars thực sự đáng sợ. Hắn đọc từng chữ trong mật báo: "Công tước Lars cùng hai vị công chúa của Tử Kinh Hoa nói chuyện rất vui vẻ, vua Claraus muốn gả một nàng công chúa cho Oledo."
Vì sao quốc vương của Tử Kinh Hoa lại muốn gả công chúa của mình cho Lars, hắn đã gặp qua hai vị công chúa kia, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, bằng không các nàng cũng sẽ không chiếm một vị trí trong mười người đẹp nhất đại lục, nhưng hiện tại vị quốc vương kia lại nỡ gả cho tên Lars phế nhân kia, không lẽ trong tay Lars còn có cái gì đáng để ông ta ham muốn có được sao?
Quốc vương suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu, hắn không tin quốc vương Tử Kinh Hoa lại biết Lars có những thế lực khác trong tay,dù sao thì hắn cũng không biết rõ chuyện này lắm. Sau đó, nhà vua mở mật báo thứ hai, những gì viết trên đó càng khiến hắn không thể chịu đựng được, hắn vò nát bản mật báo trong tay thành một quả bóng, hai mắt đỏ hoe vì tức giận, hận không thể nhai nát bản mật báo trong tay rồi nuốt nó vào bụng.
Bên cạnh Lars ấy vậy mà có một vị thánh kiếm sĩ, hơn nữa tên thánh kiếm sĩ này còn cam tâm làm nô ɭệ cho hắn, đây quả thực là... Đây quả thực là trò đùa của thần Ánh Sáng!
"Chuyện này không thể được, tuyệt đối không thể được..."
Quốc vương nghiến răng nghiến lợi, mật báo trong tay suýt chút nữa bị nhào thành nước.
Mà đánh chết quốc vương hắn cũng không thể tưởng tượng được thánh kiếm sĩ hiện giờ đi theo bên cạnh Lars chính là nô ɭệ hắn đã ban cho Lars lúc trước ở trường đấu thú, nếu đợi đến một ngày hắn có thể nhìn thấy vị thánh kiếm sĩ trong truyền thuyết, e rằng đến lúc đó sợ là quốc vương sẽ tiếc đứt ruột mất.
Ngày hôm sau Lars liền rời khỏi cung điện của Tử Kinh Hoa, quốc vương muốn giữ cậu ở lại thêm vài ngày, lại bị cậu lấy lý do sợ trì hoãn sinh nhật giáo hoàng mà cự tuyệt, mang giáo hoàng ra làm lý do, quốc vương cũng không tiện làm gì khác.
Ngày thứ hai khi cậu rời khỏi Tử Kinh Hoa, liền nghe một đại thần tên Ford đã chết, Lars suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người tên Ford này là ai, hắn chính là ngoại trưởng ngày đó đến đón tiếp Lars.
Trong cốt truyện, Lars cũng không rõ về Ford, chỉ cảm thấy người này có chút quen thuộc, nhưng Bạch Hi Vũ lại hoàn toàn rõ ràng. Năm đó, căn cốt của Lars bị phế ắc hẳn là có bút tích của cả hai vương quốc Yaao và Tử Kinh Hoa. Mặc dù lúc ấy, người đến ám sát Lars không phải do vua Yaao phái đi, nhưng cũng làm không ít, và Ford là một trong số những người được cử đến. Đừng nhìn bề ngoài vị ngoại trưởng trong có vẻ như không có một chút vũ lực nào, nhưng trên thực tế hắn lại là một thánh kiếm sĩ, những người đã ám sát Lars lúc đó gồm một thánh kiếm sĩ và ba đại kiếm sĩ, Lars có thể sống sót cũng xem như thần Ánh Sáng đã phù hộ rồi.
Bây giờ Ford đã chết trong im hơi lặng tiếng như vậy, nhưng dù sao hắn cũng không xuất hiện trong những tình tiết sau này, nên nó cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện, Bạch Hi Vũ cũng không cần để ý quá nhiều.
Mà trong bình đoàn gần 2000 người, không một ai hay biết những việc trong vương cung Tử Kinh Hoa ngày hôm đó, không ai biết Oledo thật ra là một thánh kiếm sĩ, càng không biết người mặc áo choàng thần bí đột nhiên xuất hiện vào buổi tối ấy chính là hắn, thế nên bọn họ mỗi ngày vẫn châm chọc khiêu khích hắn như trước.
Oledo không để ý đến những chuyện này chút nào, mỗi ngày hắn tìm cơ hội để tán tỉnh Lars còn không kịp, nào còn thời gian để đáp trả những người này.
Vào cuối tháng 9, Lars và nhóm của cậu cuối cùng đã đến Vigissa thành công.
Người đến để chào đón họ là một vị tổng giám mục trong Giáo Hội, ông ta mặc áo choàng trắng, trong tay là một quyển sách dày, đứng trước cửa của dịch quán.
"Công tước Lars, thật sự là đã lâu không gặp." Ông nói.