"Sau này hai đứa cố thêm một đứa con gái nữa là được rồi." Linh Trĩ nói.
Khương Duật vừa nghe vậy thì lập tức phản bác ngay.
"Mấy ngày nữa con sẽ đi thắt ống dẫn tinh không sinh nữa."
__________________
Một tháng sau.
||||| Truyện đề cử: Mật Đắng |||||
Bảy giờ tối tại nhà riêng của hai vợ chồng.
"Oe... oe..."
Buổi tối tiếng khóc của Khương Hạo lại vang lên ầm ĩ hết cả nhà.
Ái Linh vừa chợp mắt được một chút lại bị tiếng khóc của thằng bé làm cho tỉnh giấc, định ngồi dậy đi đến chỗ con thì Khương Duật gập máy tính lại cất sang một bên kéo Ái Linh nằm lại xuống giường.
"Em ngủ đi để anh dỗ con cho."
Ái Linh mặt kệ quay lưng lại tiếp tục ngủ để cho Khương Duật trông con.
Thật sự làm mẹ ở tuổi còn nhỏ như cô cũng chẳng dễ dàng gì, từ lúc có Khương Hạo ngày nào cô cũng bị thiếu ngủ vì tiếng khóc của thằng bé, thành ra rất dễ cấu gắt.
"Oe... oe..."
Khương Hạo được Khương Duật bế trên tay không nín khóc mà thậm trí nó còn khóc lớn hơn nữa, anh dùng đủ mọi cách như cho con uống sữa hay nói những chuyện linh tinh để đánh lạc hướng Khương Hạo nhưng cũng không ăn thua là bao.
Ái Linh úp mặt xuống giường lấy hai tay bịt chặt tai lại để không phải nghe tiếng khóc của Khương Hạo, nhưng giọng thằng bé quá lớn nếu bây giờ ra ngoài sân đứng chắc chắn vẫn nghe giọng của nó.
"Có nín đi hay không hả." Ái Linh bực bội ngồi bật dậy lớn tiếng.
Khương Duật dồn sự chú ý của mình sang cô. Ái Linh vò đầu tỏ vẻ khó chịu sau đó xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Khương Hạo khi nghe mẹ lớn tiếng thì tự dưng im bặt đi không còn khóc nữa, ngoan ngoãn uống bình sữa đang được Khương Duật để trước miệng.
Sau khi vào nhà vệ sinh Ái Linh mở vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo hơn, cô nhìn chằm chằm mình vào gương thật sự có một sự thay đổi quá lớn.
Chỉ mới hai tuần thôi nhưng quần thâm trên mắt đã hiện rõ rồi, người ta sau khi sinh con xong sẽ trở nên mập mạp còn cô thì lại bị tuột cân đáng kể.
Tiếng khóc của Khương Hạo giống như nổi ám ảnh đối với cô vậy, mỗi lần nghe thằng bé khóc cô rất sợ luống cuống tay chân cả lên. Đặt biệt là càng dỗ thằng bé lại càng khóc to lên, Ái Linh tuổi còn nhỏ cô cũng không có tính kiên nhẫn cũng may có ba mẹ hai bên và Khương Duật thay nhau chăm sóc phụ.
"Linh Linh em bị sao vậy."
Sau khi dỗ con ngủ lại xong mãi không thấy Ái Linh trở ra anh mới đến gõ cửa phòng vệ sinh.
"Không sao em ra ngay."
Sau khi trở ra Ái Linh Khương Duật đứng trước cửa cô xem như không khí mà lướt qua, đi đến chiếc nôi mà Khương Hạo đang nằm sát định là thằng bé đã ngủ ngon lành rồi cô mới trở lại giường nằm xuống.
Tự nhiên bị vợ không để ý lại khiến tâm trạng anh chùng xuống.
Khương Duật đi theo Ái Linh lại giường nằm xuống ôm cô từ phía sau còn đầu thì tựa vào hõm cổ Ái Linh thì thầm.
"Linh Linh lâu rồi chúng ta chưa "sinh hoạt" vợ chồng."
Kể từ lúc bắt đầu hẹn hò cho đến lúc cưới cả hai chỉ mới quan hệ đúng một lần sau đó liền có thai Khương Hạo. Tính đến thời điểm hiện tại đã hơn mười tháng Khương Duật không quan hệ.
Anh cũng là đàn ông nhịn nhiều quá cũng sắp phát điên rồi, bây giờ đưa anh miếng gỗ sợ rằng cũng có thể đốt cháy.
"Để khi khác đi hiên tại em mệt lắm."