Chẳng lẽ... phải dùng cơ thể?
Cô cúi gằm mặt xuống, sắc mặt dần tái nhợt đi, đôi tay nhỏ bé siết chặt ve áo choàng tắm.
Vì căng thẳng mà cô vốn đang nhẹ nhàng thoải mái khi vừa tắm xong thì nay dần dần toát mồ hôi lạnh.
Lâm Ngâm Tiêu lại ngửi thấy mùi hương giống hương mai hương lan, nhưng còn thơm ngát hơn hẳn này.
Lúc ban đầu thì phảng phất như có như không.
Nhưng dần dà mùi hương lại càng thơm nồng.
Cơn đau đầu âm ỉ vì nhìn máy tính lại được xoa dịu.
Anh híp mắt: "Cô dùng nước hoa gì?"
"Nước hoa?" Diệp Đào Yêu ngơ ngác nhìn anh: "Tôi không dùng nước hoa."
Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn cô một vòng: "Vậy mùi hương trên người cô..."
"Tôi cũng không biết." Ánh mắt Diệp Đào Yêu lại càng mờ mịt: "Khoảng thời gian trước tôi bị tai nạn hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi quên rất nhiều chuyện trước kia... Mà từ sau khi tỉnh dậy thì tôi đã như thế này, cứ căng thẳng là sẽ toát mồ hôi, mà cứ toát mồ hôi là sẽ có chút mùi, nhưng rất rất nhạt, chẳng mấy người ngửi thấy. Anh... ngửi được ư?"
"Ừm." Lâu Ngâm Tiêu gật đầu: "Mũi tôi rất thính."
Từ bé tới lớn, mũi và tai anh đều thính hơn người thường rất nhiều.
Không rõ chuyện mất ngủ và đau đầu của anh có liên quan tới việc này không.
Nhưng anh có thể khẳng định một điều... lúc ngủ, cho dù nghe được bất cứ tiếng động hay ngửi được chút mùi lạ nào là anh sẽ khó ngủ cả đêm.
Diệp Đào Yêu bật thốt: "Anh là chó ư?"
Lâu Ngâm Tiêu nheo mắt: "Không, tôi cầm tinh Hổ."
Ánh mắt anh mang theo tính xâm lược và áp bách, khiến Diệp Đào Yêu run rẩy lùi ra sau mấy bước, tay siết chặt phần áo tắm trước ngực.
Lâu Ngâm Tiêu tao nhã đứng dậy, sải cặp chân dài đi tới trước mặt cô, cúi đầu xuống bên tai cô rồi ngửi.
Mùi thơm ngát khiến toàn thân anh thoải mái.
Anh chưa từng ngửi thấy mùi hương nào thơm tho khiến anh vui vẻ thoải mái, toàn thân thư thái đến vậy.
"Ngủ cùng tôi một đêm nhé?" Lâu Ngâm Tiêu cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, thản nhiên hỏi.
Giọng nói trầm trầm đầy quyến rũ vang lên bên vành tai Diệp Đào Yêu.
Diệp Đào Yêu có chút choáng váng, suýt nữa thì định gật đầu.
Cũng may cô đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, động tác định gật đầu lập tức chuyển thành lắc đầu như trống bỏi: "Không không không không không không... Tôi không phải loại con gái tùy tiện dễ dãi, anh cho tôi báo đáp anh bằng cách khác có được không? Tôi tôi tôi..."
Diệp Đào Yêu vừa hoảng sợ lắc đầu, vừa ra sức lùi ra sau.
Lâu Ngâm Tiêu lại ép sát từng bước, duỗi tay dễ dàng bắt được bả vai của Diệp Đào Yêu: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là ngủ chung giường một tối với tôi mà thôi, tôi sẽ không động vào cô đâu... Tôi thích sạch sẽ, không hứng thú với loại con gái mà tôi không quen biết."
Diệp Đào Yêu: "..."
Không làm gì, vậy tại sao phải ngủ cùng với cô?
Đây là sở thích kỳ quặc gì vậy?!
Lâu Ngâm Tiêu nhìn ra sự khó hiểu của cô, nhưng anh chẳng buồn giải thích, chỉ chậm rãi nói: "Bây giờ cô có hai lựa chọn, một, tự mình lên giường ngủ. Hai, tôi đánh ngất cô rồi ném lên."