Diệp Đào Yêu: "..."
Không phải là lại đưa cô về cho con cóc béo kia chứ?
Quả nhiên Lâu đại BOSS vẫn rất hung ác tàn nhẫn!
Chỉ là bọn họ lệch chủ đề hơi bị xa, rốt cuộc tối nay bọn họ ăn gì?
Lâu Ngâm Tiêu như nhìn ra nghi ngờ của cô: "Tối nay về biệt thự ăn thử tay nghề của đầu bếp, nếu cô không thích, ngày mai bảo quản gia đổi người khác."
Diệp Đào Yêu tò mò nghiêng đầu nhìn anh: "Anh có biệt thự ở Hoàng thành sao?"
Lâu Ngâm Tiêu khẽ rũ mắt xuống: "Ông ngoại để lại cho tôi."
Lúc anh rũ mắt xuống, hàng lông mi vừa cong vừa dài khiến người ta phải ghen tị khẽ rung rung, phủ một tầng bóng mờ đẹp đẽ lên khuôn mặt như tranh vẽ của anh, đẹp tới mức khiến người ta rung động.
Nhưng không biết vì sao mà Diệp Đào Yêu lại như cảm nhận được một cảm giác buồn bã.
Phút giây này, Diệp Đào Yêu đột nhiên cảm giác được người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô cực kỳ yếu ớt đa cảm.
Đây chắc chắn là ảo giác rồi!
Lâu đại BOSS âm hiểm hung ác sao có thể đa cảm yếu ớt được chứ?
Anh khiến người ta đa cảm yếu ớt thì mới đúng!
Diệp Đào Yêu cảm thấy không ai xui xẻo như cô còn lâu mới an ủi đại BOSS hung ác đã tước đoạt quyền được ngủ một mình của cô.
Cô chớp mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như mình không nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Xe rời khỏi nội thành, lái vào một đường cua lên núi.
Mấy phút đồng hồ sau, một tòa biệt thự xa hoa lộng lẫy như cung điện xuất hiện trước mắt Diệp Đào Yêu.
Đây là biệt thự ư?
Đây là lâu đài thì có.
Hóa ra chỗ này chính là nhà ngoại của Lâu đại BOSS.
Trước kia Diệp Đào Yêu tới bãi biển chơi, đã từng nhìn thấy chỗ này từ xa.
Tòa lâu đài này xây ở trên sườn núi, dựa núi kề nước, ngạo nghễ nhìn xuống.
Hồi bé cô đi biển chơi, thường xuyên chỉ vào tòa lâu đài này, nói với ba cô đầy hâm mộ rằng trong đó chắc chắn có một nàng công chúa, xinh đẹp y hệt như trong truyện cổ tích vậy.
Ba thấy cô hâm mộ như vậy, cũng từng có ý định mua về cho cô.
Nhưng vất vả lắm mới liên hệ được đối phương thì đối phương lại không bán.
Đây là tòa nhà có vị trí tốt nhất và xa hoa bậc nhất Hoàng thành, độc chiếm một đỉnh núi, có thể nhìn thấy cảnh sắc của toàn bộ Hoàng thành, vô cùng đẹp.
Theo cô biết, mấy năm nay, có vô số người muốn mua tòa nhà này, chỉ có điều chẳng ai thành công.
Với Diệp Đào Yêu mà nói, tòa nhà này là tồn tại trong truyện cổ tích thời cô còn bé.
Cô không ngờ vận mệnh lại thần kỳ như vậy.
Hôm nay, cô sẽ được vào trong tòa nhà này, thậm chí còn ở lại nơi đây.
Chiếc xe thể thao ánh bạc trực tiếp lái thẳng qua cổng, dừng lại ở lầu chính.
Diệp Đào Yêu xuống xe, nhìn tòa lầu to lớn như cung điện mang phong cách cổ xưa này, than thở.
Đẹp quá.
Nguy nga quá.
Giàu có quá.
Mỗi một viên gạch hay ngói, mỗi một chi tiết trang trí đều được điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo, làm cho người ta không kiềm được sinh lòng yêu thích, chỉ hận không thể chiếm làm của riêng.