Ông chủ nhà anh còn biết thuật đọc tâm?
Những ngày tháng sau này còn sống được sao!
Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn cô: “Lại đây.”
Nhận thấy đánh không lại anh, nói cũng không lại anh, trong lòng Diệp Đào Yêu vô cùng miễn cưỡng, thế nhưng vẫn chậm rì bước đến: “Làm gì?”
Ngón tay thon dài của Lâu Ngâm Tiêu gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn nhỏ: “Sau này cô sẽ ngồi làm việc ở đây, công việc chủ yếu là chăm lo việc ăn mặc nghỉ ngơi đi lại của tôi, tôi nói là phải nghe, gọi là phải đến.”
“Ừm…” Diệp Đào Yêu nhìn anh vừa chân thành vừa mong đợi: “Tôi có thể xin đổi phòng làm việc khác hay không? Tôi muốn ngồi ở bên ngoài!”
“Yêu cầu bị bác bỏ.” Lâu Ngâm Tiêu lại liếc nhìn cô: “Làm cấp dưới của tôi thì phải luôn luôn ghi nhớ không được cò kè quyền lợi với tôi, phải phục tùng một trăm phần trăm, đây mới là phận sự của cô!”
Diệp Đào Yêu: “…”
Cấp dưới nỗi gì?
Nói thật dễ nghe.
Rõ ràng là nô lệ!
Đồ chủ nô gian ác!
Diệp Đào Yêu tức đến nghiến răng, bỗng nhiên có can đảm đẩy mạnh Lâu Ngâm Tiêu ra, ngồi xuống bàn làm việc nhỏ.
Ghế tựa cũng thoái mải lắm, ngồi lên rất mềm mại, cực kỳ khoan khoái.
Máy tính là loại mới cao cấp nhất.
Cốc giữ nhiệt cũng là hàng hiệu cao cấp đắt nhất mà nữ sinh yêu thích.
Cây xương rồng được trồng trong chậu hoa hình Đôrêmon tròn vo nhỏ xíu rất đáng yêu.
Thế nhưng!
Đừng tưởng như vậy là có thể thu mua được cô.
Mật ngọt dụ dỗ gì đó không có hiệu quả tý nào với cô đâu.
Có điều…
Ngồi ở đây thật sự rất thoải mái!
Bàn làm việc ngay cạnh cửa sổ, nhìn qua cửa sổ có thể thấy biển rộng xanh thẳm phía xa.
Buổi tối mà ngồi ở đây thì chắc chắn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Cô thích nhất là những vì sao.
Cô đung đưa ghế tựa, nằm nhoài bên cửa sổ ngắm nhìn mặt biển phía xa, tưởng tượng buổi tối ánh sao rơi đầy người, đột nhiên cảm thấy thật ra ngồi ở đây cũng không phải quá khó chịu như trong tưởng tượng.
Được rồi.
Thực ra cô là một người không có nguyên tắc.
Cha từng nói người có nguyên tắc sẽ sống vô cùng khổ cực và mệt mỏi.
Có những lúc sống không có nguyên tắc cũng rất tốt.
Cha nói đời này tâm nguyện lớn nhất của ông đó là hi vọng cô mãi mãi làm một người vui vẻ, không buồn không lo.
Tuy rằng hiện giờ cha đã mất nhưng cô vẫn sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của cha.
Cô sẽ nỗ lực thật nhiều!
“trợ lý Diệp.”
Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ cười ngốc nghếch, giọng của Lâu Ngâm Tiêu bỗng nhiên vang lên sau lưng cô.
“Hả?”
Nụ cười còn chưa kịp tắt, Diệp Đào Yêu vô thức xoay người lại nhìn anh.
Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Lâu Ngâm Tiêu, Lâu Ngâm Tiêu sửng sốt một hồi.
Rõ ràng cô đang cười, đôi mắt kia hơi cong cong nhưng lại khiến người khác cảm giác kỳ thực trong lòng cô đang khóc rưng rưng.
Anh im lặng một lúc: “Muốn khóc thì cứ khóc, con gái khóc là chuyện bình thường, vui cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc!”