Cô chợt nhớ tới điều gì đó, bèn khẽ ho một cái rất mất tự nhiên: "À chuyện là... Anh bảo tôi làm công để trả nợ, vậy mỗi tháng anh trả tôi bao nhiêu?"
Dù sao cô cũng phải biết rõ mỗi tháng mình kiếm được bao nhiêu để tính xem phải mất bao lâu mới trả nợ được ba trăm nghìn tệ kia.
Nhớ đến chuyện tự dưng nợ ba trăm nghìn, Diệp Đào Yêu lập tức thấy tim gan thận phổi đều nhoi nhói, toàn thân khó chịu.
Nếu tư bản đều gian trá bá đạo không phân biệt phải trái như Lâu đại BOSS này, người nghèo sống dưới gầm trời này còn đâu đường sống, tất cả đều đi nhảy lầu hết cho xong.
Điện thoại của Lâu Ngâm Tiêu vang lên, anh rút điện thoại ra, ánh mắt nhìn lên màn hình, hỏi cô một cách không để ý lắm: "Cô muốn bao nhiêu?"
"Hả..." Diệp Đào Yêu dò hỏi: "Mỗi tháng mười nghìn tệ?"
Cô còn chưa tốt nghiệp cấp ba, nhưng vì chuyện gia đình mà đã phải thôi học.
Loại người chưa tốt nghiệp như cô mà đi làm, mỗi tháng kiếm được ba nghìn tệ đã là tốt lắm rồi.
Nhưng vị đại BOSS này trông có vẻ rất giàu, mà ba trăm nghìn kia là cô tự dưng mắc nợ, nên muốn trả cho xong hết thật nhanh, nên cô bèn to gan đòi mười nghìn tệ một tháng.
Diệp Đào Yêu nói xong mà lòng cực kỳ chột dạ, căng thẳng tới mức ngồi ngay ngắn, chờ lời cười nhạo chế giễu sắc bén của Lâu đại BOSS.
Dù sao cô được lĩnh giáo những lời ác độc khắc nghiệt của Lâu đại BOSS không chỉ một lần.
Nhưng cô không ngờ Lâu đại BOSS lại đáp luôn: "Được, mười nghìn."
"..."
Diệp Đào Yêu ảo não cắn môi dưới.
Biết anh hào phóng như vậy, cô đã nói luôn hai mươi nghìn tệ rồi.
"À thì..." Cô lại khẽ ho một tiếng: "Tiền thưởng thì sao?"
Lâu Ngâm Tiêu nhập một hàng chữ vào điện thoại, sau đó ngước mắt lên nhìn cô, khẽ nhíu mày, tựa như cười như không: "Tiền thưởng?"
Diệp Đào Yêu bị ánh mắt có lực xuyên thấu như tia X của anh làm cho chột dạ, nhưng vẫn cố kiên trì đến cùng: "Đúng vậy. Trước kia nhân viên trong công ty của ba tôi vừa có lương lại có cả thưởng, bên anh chắc không có chuyện chỉ có lương nhưng không thưởng đấy chứ?"
"Về chuyện tiền thưởng..." Lâu Ngâm Tiêu cất điện thoại, liếc nhìn cô rồi cười nhạt: "Xem biểu hiện của cô... Nếu hầu hạ tôi thoải mái, là sẽ có."
Diệp Đào Yêu: "..."
Nhìn cái gì?
Có nhìn ra hoa thì cô cũng chỉ bán nghệ chứ không bán thân nhé!
Dù sao ai bắt nạt cô thì kẻ đó gặp xui, dám có ý tưởng xấu xa với cô, hành chết anh!
Diệp Đào Yêu tức giận trừng anh một cái, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Mỗi tháng được mười nghìn tệ.
Một năm được một trăm hai mươi nghìn.
Ba trăm nghìn tệ thì phải mất hai năm rưỡi mới có thể trả xong hết!
Diệp Đào Yêu cảm thấy trái tim mình đau quá!
Tự dưng thành con ở con sen cho chủ nhà!
Cô đúng là quá quá quá quá quá xui xẻo mà!
Ôi chao!
Tức chết mất!
Cô càng nghĩ lại càng giận, tựa người vào cửa xe, tức tới mức chỉ hận không thể đập đầu vào cửa kính.