Cảnh này khiến Lãnh Cận Nam giận dữ trợn trừng mắt.
Anh ta trợn to mắt, nghiến răng nghiến lợi gào lên với Diệp Đào Yêu: "Diệp - Đào - Yêu!"
Diệp Đào Yêu nhìn anh ta với vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Diệp Đào Yêu!" Lãnh Cận Nam nghiến răng nghiến lợi lao vọt tới trước mặt Diệp Đào Yêu, giơ tay túm lấy cổ tay của cô: "Diệp Đào Yêu, cô thiếu tiền đến thế sao? Cô muốn bán đúng không? Được! Cô bán cho tôi đi! Bao nhiêu tiền? Tôi mua nửa đời sau của cô! Nửa đời sau của cô, tôi mua hết!"
Diệp Đào Yêu bị anh ta làm cho tức tới mức run người.
Lâu Ngâm Tiêu liếc Lâu Phàm một cái.
Lâu Phàm lập tức quờ lấy bình hoa sứ mỏng bên người, dâng tới tay của Diệp Đào Yêu.
Diệp Đào Yêu giơ bình lên đập xuống, bình hoa sứ mỏng kia đập lên đầu Lãnh Cận Nam, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
Diệp Đào Yêu rít từng từ từng chữ từ trong kẽ răng: "Lãnh Cận Nam, anh bỏ cái ý nghĩ đấy đi, tôi bán cho ai cũng không bán cho anh... Anh đi chết đi!"
Sau khi dứt lời, cô dùng sức đẩy Lãnh Cận Nam rồi tông cửa xông ra ngoài.
"Tiểu Yêu!" Lãnh Cận Nam không hề để ý tới trên trán đang chảy máu của mình, mặc kệ tất cả đuổi theo.
Lâu Ngâm Tiêu lại liếc nhìn Lâu Phàm.
Lâu Phàm lập tức tiến lên vài bước, đi vòng qua Lãnh Cận Nam, chắn đường anh ta: "Xin anh dừng bước!"
"Tránh ra!" Ánh mắt của Lãnh Cận Nam vừa giận dữ lại vừa điên cuồng, giọng nói lạnh lùng như mang theo sương lạnh.
Lâu Phàm nở nụ cười du côn: "Đường này tôi mở, cây này tôi trồng, muốn đi qua thì để lại tiền mãi lộ!"
"Mày muốn chết!" Lãnh Cận Nam giơ tay tạo thành hình móc câu đánh tới cổ họng Lâu Phàm.
Cùng lúc đó, đám vệ sĩ của Lãnh Cận Nam cũng lao tới.
Nhưng vô dụng.
Lãnh Cận Nam có vệ sĩ.
Lâu Phàm cũng có đám đàn em.
Vệ sĩ của Lãnh Cận Nam lao tới, đàn em của Lâu Phàm cũng ùa vào.
Hai bên đụng độ.
Trước cửa tiệm châu báu là một mảng hỗn chiến.
Phía bên này đánh nhau túi bụi.
Bên kia Lâu Ngâm Tiêu dẫn Diệp Đào Yêu lên chiếc xe thể thao chế tạo riêng siêu xa hoa siêu hào nhoáng chỉ có một trên cả thế giới này rồi phóng vút đi, không để ý chuyện bên kia.
Thấy chủ nhân của mình đi rồi, Lâu Phàm cũng thành công rút lui, cười hì hì rời khỏi chiến cuộc, lao vọt vào trong chiếc xe hào nhoáng khác tăng tốc phóng theo hướng chủ nhân rời đi.
Một lát sau, xe cảnh sát hú còi chạy tới, bao vây hai phe đang đánh nhau vô cùng sung sướng kia, rồi đưa tất cả về cục cảnh sát.
Trong đó cũng gồm cả cậu cả nhà họ Lãnh, Lãnh Cận Nam, với khuôn mặt tím bầm.
Trên xe, Diệp Đào Yêu ngồi ngơ ngác, không nói không rằng.
Cô không rõ tại sao Lãnh Cận Nam lại trở thành như thế này.
Cô là ân nhân đã từng cứu anh ta.
Nhà họ Diệp nuôi anh ta khôn lớn.
Anh ta nợ nhà họ Diệp rất nhiều.
Tại sao anh ta lại dám đối xử với cô như vậy?
Tại sao anh ta lại dám nói với cô những lời đó?
Cô nhắm mắt lại, co người dựa lên ghế, cố gắng hít thở thật sâu vài hơi.