Trong một khách sạn cao cấp ở Hoàng Thành.
Nơi ánh đèn mờ tối, Lâu Ngâm Tiêu chậm rãi bước tới từ cuối hành lang.
Ngón tay thon dài của anh đang day ấn huyệt Thái Dương bên trái.
Bệnh đau nửa đầu của anh lại tái phát.
Cảm giác khó chịu dữ dội khiến mắt anh khẽ nheo lại, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới động tác của anh.
Anh vẫn sải bước đầy cao quý và thong dong hệt như một vị đế vương đang đi tuần tra lãnh thổ của mình.
Đột nhiên, cửa của một căn phòng bên cạnh mở ra.
Một cô gái quần áo xốc xếch lảo đảo lao ra từ bên trong phòng, nhào đầu vào trong lồng ngực anh.
Cô gái ấy quần áo lộn xộn, mái tóc dài màu đen buông xõa, khuôn mặt đỏ bừng. Ngay khi ngón tay cô chạm tới quần áo anh, hệt như người rơi xuống nước vớ được gỗ nổi, lập tức túm chặt lấy.
Lâu Ngâm Tiêu lại càng cau chặt mày, rũ mắt xuống nhìn cô.
"Xin anh, xin anh hãy cứu tôi với!" Diệp Đào Yêu rưng rưng giương mắt nhìn người đàn ông đang bị cô níu chặt, giọng run run, nói năng lộn xộn: "Xin anh đấy, hãy cứu tôi với, có người muốn hại tôi. Xin anh, tôi nhất định sẽ báo đáp anh... Nhất định..."
"Định báo đáp tôi như thế nào?" Lâu Ngâm Tiêu mỉm cười, trong giọng nói khiến người ta rung động kia lại mang theo chút trào phúng: "Lấy thân báo đáp?"
Mấy năm nay, số lượng đàn bà muốn bò lên giường anh là quá nhiều.
Ba mươi sáu kế, bảy mươi hai phép biến hóa, giở mọi thủ đoạn, ùn ùn kéo tới.
Anh vô thức cho rằng đây cũng là một đứa con gái đang muốn trở thành mợ chủ của nhà họ Lâu, nên đã thiết kế ra "Cuộc gặp gỡ bất ngờ đẹp đẽ" này.
Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nhân lấy thân báo đáp vốn luôn là giai thoại nghìn đời.
Chỉ tiếc anh không trúng kế!
Anh đang định đẩy cô gái vốn đang túm chặt lấy anh ra, đột nhiên chóp mũi anh bỗng ngửi thấy một mùi hương như có như không.
Mùi hương này như hương mai hương lan, nhưng lại tươi mát thanh nhã hơn hẳn.
Điều khiến anh cảm thấy kỳ dị là, khi anh ngửi được mùi hương như có như không này, cơn bệnh đau nửa đầu của anh dường như có chút giảm bớt.
Thế là, động tác đẩy cô gái ra khỏi ngực mình của anh hơi khựng lại.
Một tiếng rầm vang lên, cửa căn phòng kia bị người ta mở choàng ra.
Một gã đàn ông chỉ khoác mỗi áo choàng tắm với bộ mặt dữ tợn hùng hổ vọt ra khỏi phòng.
Trán gã trầy rách, máu tươi chảy trên mặt. Sắc mặt gã hung ác và dữ tợn.
Ánh mắt hung ác của gã khi nhìn thấy Diệp Đào Yêu thì lại càng trở nên ngoan độc nham hiểm hơn.
"Con chó chết, mày còn dám chạy?" Gã đàn ông mắng: "Xem tao bắt được mày thì sẽ chơi chết mày như thế nào!"
"Thưa ngài, ngài giúp tôi với!" Diệp Đào Yêu níu chặt lấy quần áo của Lâu Ngâm Tiêu như đang níu giữ cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, đôi mắt rưng rưng nhìn anh đầy bất lực và hoảng hốt.
Bởi vì sợ hãi mà mồ hôi lạnh càng lúc càng toát ra nhiều trên người Diệp Đào Yêu, mùi hương Lâu Ngâm Tiêu ngửi thấy cũng càng lúc càng nồng đậm rõ ràng hơn.