Sáng sớm, Dư lão đã nắm tay bé con dắt ra ngoài vườn đi dạo. Còn biết cách lấy lòng con bé, mua kẹo để dụ dỗ bé con gọi tiếng "ông cố nội".
Bạch An Nhiên nằm trong ngực anh cười ngây ngô đột nhiên cuống quýt ngồi dậy. Nhìn đồng hồ điểm 9 giờ, luống cuống xuống giường. Chân trần chạy vào nhà tắm.
"Sao vậy?"_Dư Mộ Phàm dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nhìn cô.
Bạch An Nhiên đang vội vàng chải lại tóc:
"Em muộn làm rồi!"
"Nghỉ đi, vừa nãy em ngủ anh gọi rồi!"
Ách!!! Chiếc lược trên tay cô rơi xuống, gọi rồi? Gọi cho ai?
"Thay đồ đi. Lát dẫn em ra ngoài!"
Dư Mộ Phàm nhìn cô còn ngây ngốc, cúi xuống, bất ngờ hôn lên môi cô, môi lưỡi bắt đầy dây dưa, cô ngại ngùng đẩy anh ra, cúi đầu nhặt lấy chiếc lược.
Cô đẩy anh ra ngoài, lúc này mới tủm tỉm cười. Nhanh như vậy, mấy ngày trước cô còn chán ghét anh, cứ vậy chỉ sau một đêm, cô như có tất cả, cuộc sống, tình cảm tất cả đều màu hạnh phúc.
Bạch An Nhiên vừa bước ra, Dư Mộ Phàm đã nhìn cô chằm chằm.
"Hay là...để chiều đi mua!"_Dư Mộ Phàn dứt lời, ép cô lên tường điên cuồng hôn. Hai tay bị kéo lên quá đầu, cả người dán chặt lấy anh.
"Uhm...không được...em...đói!"
"Anh cũng đói!"_Anh rời môi cô lưu luyến nói.
"Em muốn ăn cơm!"_Cô nhìn anh, khẽ cười.
"Anh ăn em!"_Lại.tiếp tục bổ nhào về phía cô, anh như con sói, ngậm lấy môi cô.
"Uhm...em đói mà!"
Lửa nóng cao trào, Bạch An Nhiên lại liên tục than đói, rốt cuộc ai đó phải cắn răng chịu đựng bồi cô đi ăn sáng
Dư lão sáng sớm đã ăn sáng cùng bé con, ông đi thăm bạn già còn bé con đi nhà trẻ. Cả phòng ăn chỉ còn lại hai người.
Bạch An Nhiên ăn thì ít mà bị lợi dụng thì nhiều. Khó khăn lắm mới ăn no, còn chưa kịp uống ngụm nước đã bị anh kéo ra ngoài.
"Muốn đi đâu?"
"Ở nhà được không?"_Cô nài nỉ, vô đột nhiên không có hứng ra ngoài chơi.
"Được, vậy ở nhà, em bồi anh!"
Bồi? Bồi cái gì cơ?
"Đi dạo phố đi!"_Bạch An Nhiên đổi chủ đề.
Anh nhìn cô, cười nhẹ.
----------
Giữa buổi, người qua lại không nhiều, cả hai cùng nhau đi bộ trên vỉa hè, mỗi người một suy nghĩ. Nắng vàng chiếu len lỏi qua hàng cây, mây xanh trong vắt, nam nữ nắm lấy tay nhau dạo quanh không khí, cảnh tượng hệt như bộ phim lãng mạn nếu như vị khác kia không xuất hiện.
Phim nào rồi cũng có nhân vật chính, có chính đương nhiên là có phụ, và ắt hẳn nhân vật phụ chuyên đi phá đám.
"Xem ra tôi lại làm việc tốt rồi?"_Lâm Tường nhếch miệng nói, ánh mắt hướng nhìn Bạch An Nhiên đứng bên đường.
"Dù sao cũng phải cảm ơn chủ tịch Lâm đây một tiếng, cũng nhờ liều thuốc của cậu, mọi chuyện mới tốt đẹp như bây giờ!"
"Thật tiếc, tôi lại không thể nhìn dáng vẻ mê người ấy!"_Hắn tỏ vẻ tiếc nuối, càng dán mắt lên khuôn mặt của cô.
Dư Mộ Phàm ở bên cạnh lạnh lùng nghe câu nói của hắn, trong lòng đã muốn cầm súng giết người.
"Lâm Tường, cậu tốt nhất tránh xa người của tôi một chút, cạnh tranh công bằng, đừng dùng trò hèn kia!"
Hắn nhún nhún vai, nụ cười đắc ý:
"Còn chưa có lấy nhau, tôi cũng có quyền theo đuổi!"
"Người cậu cử đến, không biết giờ này sao rồi?"
"Cũng chỉ là cái mạng, tôi còn đang tiếc rẻ, sao cậu không giết hắn luôn đi!"
"Lâm Tường, cậu cũng là đàn ông, đừng dùng mấy thủ đoạn hèn hạ kia. Hơn nữa, cũng chẳng cần phái người đến tiếp cận, sẽ không chỉ là bại liệt đâu!"_Dư Mộ Phàm nói xong, cũng chẳng nán lại vài giây. Lập tức mở cửa xe bước ra ngoài, chân sải bước về phía đối diện. Nơi Bạch An Nhiên đang đứng chờ.
Lâm Tường ở trong xe, khuôn mặt đanh lại, ra lệnh rời khỏi, trước khi qua còn liếc nhìn Bạch An Nhiên ở bên đường một lần, Bạch An Nhiên, nhanh như vậy, em đã tha thứ cho hắn.
"Ai vậy?"_Bạch An Nhiên vừa đi vừa hỏi anh.
Anh đột nhiên dừng lại, nhìn cô hồi lâu:
"Tiểu tam!"
Cô sững người một chút, đột nhiên rút khỏi bàn tay của anh. Bỏ đi.
"Đi đâu?"
"Đi về!"_Bạch An Nhiên nói.
"Em ghen?"
Anh nhìn cô, người khóc người cười, Bạch An Nhiên nũng nịu ôm lấy anh:
"Không cho phép bỏ đi!"
"Em không biết đánh ghen., không biết tranh giành, Dư Mộ Phàn, sau này, nếu anh mà làm chuyện có lỗi, em nhất định sẽ bỏ đi không nói gì cả, anh không em cũng sẽ không mở miệng đâu!"
Bạch An Nhiên tâm tư lo lắng nõi, phải,cô chính là vậy. Ít nói lại dễ khóc dễ cười, anh có khi nào sẽ bỏ cô không?
"Nếu vậy, cho em trốn hai ngày, hai ngày sau phải quay về!"
Bạch An Nhiên còn đang phụng phịu, nghe xong câu nói thì vừa khóc vừa cười, nhìn anh:
"Mệt rồi, muốn về nhà?"
Cô gật đầu, nửa đường, điện thoạt đột nhiên reo, ngoài ý muốn. Bạch An Nhiên lấy cớ chị Tâm có việc rời khỏi xe của anh, khó khăn lắm mới khuyên nhủ Dư Mộ Phàm về nhà trước. Cô tự mình đến quán cà phê.