Dư Mộ Phàm vừa dứt lời, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, bấm số gọi cho Ngô Đàm.
Bạch An Nhiên ngồi bên cạnh tức đến hộc máu. Cô có nói là muốn đuổi việc cô ta sao? Không có ~~~
Bạch An Nhiên đưa bàn tay băng bó vết thương muốn đoạt lấy chiếc điện thoại, Dư Mộ Phàm nhìn cô, Bạch An Nhiên vội giụt tay lại, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhảy dựng lên ngồi vào lòng anh.
Cừu non dâng lên tận miệng, sói đương nhiên sẽ tiếp đãi tận tình. Dư Mộ Phàm có chút bất ngờ, không nghĩ đến cô dùng chiêu này, bác Lâm ở bên cạnh hơi sửng sốt vội vàng lẩn ra ngoài.
"Đừng....đừng đuổi!"
"Không đủ!"_Dư Mộ Phàn quảng câu nói làm cho Bạch An Nhiên muốn sụp đổ.
Cô lại thêm bước nữa, vòng tay qua cổ anh gượng cười.
"Không đủ!"
Đầu Bạch An Nhiên muốn nổ tung. Cô chần chừ khẽ cắn môi, chầm chậm cúi xuống, khi sắp chạm vào môi anh, cô nhìn chằm chằm anh, lại chu miệng hôn lên má.
Dư Mộ Phàm còn đang đợi....đợi nụ hôn kia, lại không thấy đâu. Bên má lại hơi ngứa một chút, mặt anh biến sắc, còn chưa kịp đòi lại, đối phương đã nhanh chân đứng dậy. Bạch An Nhiên nghe thấy tiếng xe dừng lại, đoán chắc bé con đã tan tầm, chạy vội ra ngoài. Được mươi bước, hai chân bỗng khựng lại.
Từ trên xe, một ông lão chống gậy bước xuống, râu bạc đẹp lão, tự nhiên đi vào. Dư Mộ Phàm nhìn cô, thấy Bạch An Nhiên dừng lại, hai chân run run còn lùi lại một bước, sải nhanh về phía cô.
Tự nhiên ôm lấy eo cô, khẽ nhắc nhở một câu:
"Mau đi dép!"
Anh cư nhiên không để ý ông lão đang bước vào nhà, chỉ để tâm đến cô không mang dép.
"Ai vậy?"_Cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Ông nội, ông sẽ không làm gì em!"_Dư Mộ Phàm bảo đảm.
Dứt lời, ông lão cũng vừa đến cửa. Thấy màn ôm ấp, anh anh em em kia mày nhíu lại rồi giãn ra, nụ cười in sâu trên khuôn mặt.
"Ông nội!"
"Con chào ông!"_Bạch An Nhiên cũng cúi đầu chào.
Dư lão nhìn cô cười, ông vẫy vẫy cô ngồi xuống, Dư Mộ Phàm toan ngồi xuống, lại bị ông cảnh cáo không được ngồi.
"Cháu dâu, là cháu dâu phải không?"
"Ách! Ông à cháu không phải!"
"Không cần ngại, ông vốn muốn về giục cưới, bây giờ thì hay rồi. Nhanh nhanh cử hành hôn lễ, ta muốn có chắt!"
Bạch An Nhiên đỏ mặt, không biết nói gì!
"Cô ấy không khỏe, cần đi nghỉ. Con đưa cô ấy lên phòng!"_Dư Mộ Phàm nói rồi, làm ngơ trước ánh nhìn ngơ ngác của Dư lão, nắm lấy tay cô đi lên phòng. Bạch An Nhiên thở phào.
"Ở trong phòng, lát qua tháo băng cho em. Đừng chạy lung tung!"
Bạch An Nhiên gật gật đầu đi vào phòng, đến lúc phát hiện ra, thì cô đã một mình đứng trong phòng Dư Mộ Phàm. Đảo quanh một vòng, chẳng có gì.
-------
"Ông làm cô ấy sợ!"
Dư lão tức giận, đặt tách trà xuống nhìn anh:
"Còn không phải cháu dám không nói cho ông biết!"
"Cô ấy chưa đón nhận cháu!"_Dư Mộ Phàm chán trường nói.
"Anh anh em em tình chàng ý thiếp, vậy còn chưa phải là tiếp nhận sao?"_Dư lão nhăn mặt, thương trường thì làm mưa làm gió, thủ đoạn đầy mình vậy mà đối với con gái nhà người ta lại bó tay sao?
"Ông giúp cháu, chỉ cần sớm có chắt là được!"
Dư lão vừa dứt lời, bóng dáng nhỏ xinh từ bên ngoài chạy vào, ôm lấy chân anh nũng nịu:
"Ba...ba...Vân đói!"
Dư Mộ Phàm ôm lấy thân hình nhỏ vào lòng, với lấy quá táo trên bàn, rất chuyên nghiệp ngồi gọt vỏ táo.
Dư lão ngồi bên cạnh cảm giác hô hấp dồn dập, ba? Ba ba?
Ách! Ông có chắt, cuối cùng ông cũng có chắt!
Dư lão cười ha ha, ôm lấy bé con, Ôn Vân nãy giờ phát hiện có người lạ, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh không ngọ nguậy. Đột nhiên bị người lạ ôm vào lòng, khóc thét lên.
Dư Mộ Phàm ném miếng táo lên mặt bàn, ôm lấy bảo bối nhỏ, anh dỗ dành, Ôn Vân ôm lấy cổ anh, gục đầu vãi hõm vai anh thút thít.
"Con bé là chắt của ta!"
"Ông nội, ông bình tĩnh một chút, con bé lạ người!"
"Ông là ông cố nội của nó, không phải người lạ!"_Dư Lão phủ nhận, đưa tay muốn chạm vào con bé.
"Bảo bối ngoan, lên với mẹ. Ba nói chuyện với ông!"_Dư Mộ Phàm lấy quả táo khác đưa cho bé con. Ôn Vân ôm lấy quả táo, chạy vào bếp với bác Lâm. Rất nhanh bác Lâm đã bế con con bé lên phòng.
Dư lão nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh kia tiếc nuối:
"Cháu còn là cháu ông sao?"
"Ông là giúp cháu hay hại cháu đây? Khó khăn lắm cháu mới làm lành ông đột nhiên xông đến, phá hoại tình cảm! Ông mà tiếp tục, sẽ không có chắt!"
"Mày....mày có vợ thì quên ông, cả chắt cũng không cho ông ôm!"
Dư Mộ Phàm một lời khó nói, dụ dỗ Dư Lão đi ăn, Dư lão kiên quyết không đi, trừ phi hai mẹ con cô cùng ăn. Ông ngồi nghiêm nghị trên bàn ăn giơ gậy chỉ lên phòng, Dư Mộ Phàm quay người đi lên phòng.
"Ba...ba...ăn...!"_Ôn Vân ôm lấy anh.
"Bác Lâm, đưa con bé xuống trước đi!"_Anh hướng bác Lâm nói.
Ôn Vân cười híp mắt, lon ton tự mình xuống lầu.
"Ông đâu?"
"Dưới phòng ăn, lại đây!"
Bạch An Nhiên gật gật đầu đã hiểu, bước lại. Ngồi xuống bên cạnh anh, anh thành thạo tháo miếng băng cuốn vết thương ra. Nhìn vết thương trên tay cô một hồi mới khẽ khàng lấy cuộn băng sạch, băng lại.
Quay lại thời điểm vài giờ trước, ân ái qua đi, Bạch An Nhiên im lặng nằm đưa lưng về phía anh.
"Quay lại đây!"
Cô do dự, kéo chăn che lấy người quay mặt về phía anh.
"Sao khóc?"_Anh yêu thương, khác hẳn vẻ tảng băng thường ngày, đưa tay lau nước mắt cho cô. Bạch An Nhiên càng khóc lớn, anh lại càng cuống, anh ôm lấy cô, vuốt nhẹ tóc.
"Dư Mộ Phàm, anh rốt cuộc là có ý gì? Anh cứ lúc lạnh lúc nhạt, rốt cuộc muốn tôi làm đồ chơi của anh bao lâu! Anh ở trên ân ân ái ái với người khác, lại tỏ ra quan tâm tôi, anh cút đi, tránh xa tôi! Tha cho mẹ con tôi!"_Bạch An Nhiên như đứa trẻ chịu thiệt thòi, ấm ức bây giờ mới dám bộc lộ ra.
Cô không thích chia sẻ đàn ông với người khác, cô cũng không muốn làm người tình. Càng ghét cái cảm giác lúc được sủng nịnh lúc lại giống giầy rách bị quăng đi.
Ai đó nghe cô trút giận xong khóe miệng cong lên, cười đến rạng rỡ.
"Ai ân ân ái ái với người khác? Bạch An Nhiên em có biết nghĩ không?"
Cô khóc thút thít, không nhìn anh lấy một lần, trùm chăn lên đầu quay lưng về phía Dư Mộ Phàm. Lại tiếp tục khóc.
"Đừng khóc, anh như vậy em còn không hiểu? Anh chưa yêu ai, càng không biết nói lời ngọt như ai kia, em không nói, anh làm sao biết em nghĩ gì?"_Dư Mộ Phàn ở sau lưng cô cũng bộc bạch, ôm lấy cuốn chăn kia vào ngực. (*đỏ mặt* lão không thấy gì hết, lão chỉ nghe thôi không có nhìn gì hết a~~~)
"Sau này, không cho phép gặp hắn! Đến công ty phải đi cùng anh, đi mua đồ cũng đi cùng anh, đi chơi đi cùng anh, không cho phép lại gần đàn ông khác!"
Bạch An Nhiên nín khóc, ngây người, kia, sẽ không phải Dư Mộ Phàm đi!
"Chúng ta...sống thử đi! Thử yêu, thử cười, sau này, anh chỉ nghe lời em!"
"Anh sẽ không đánh người nữa chứ?"_Bạch An Nhiên rưng rưng nhìn anh, môi hơi cong lên chuẩn bị khóc.
"Em tránh xa họ một chút, anh tự nhiên sẽ không đánh họ!"
"Anh sẽ cười nhiều hơn chứ?"_Bạch An Nhiên được voi đòi tiên, tiếp tục ra yêu cầu.
Anh một câu, em một câu, cứ vậy giận dỗi vơi đi. Trong tận sâu thẳm.mỗi người đang nung nấu thứ tình cảm, ngọt ngào, thứ gọi là "yêu".