Lâm Tử Sơ bỗng nhiên duỗi tay, nắm lấy cánh tay Thiên Tình, thấp giọng nói: "Không cần, chúng ta đi chậm vòng qua đường vòng."
Chợt nghe một giọng nữ đau đớn kêu thảm.
Mọi người đồng thời quay đầu.
Thiên Tình nhướn cổ, nhìn thấy phía trước có một nữ tử, sức lực cạn kiệt đến nỗi cầm kiếm cũng không xong, thậm chí còn bị ba cây kim của hung muỗi đâm vào bụng.
Chỉ kém mấy tấc, liền đâm đến trái tim.
Thân thể hung muỗi run lên, kim dài dùng sức hút, liền nghe ' lộc cộc ' hai tiếng, súc sinh kia tham lam uống máu. Thân thể nữ tu run như tàu lá khô, sắc mặt trắng bệch.
Một nam tu khóe mắt giống như nứt ra, rống to: "Sư muội!"
Chẳng quan tâm có chọc giận đàn muỗi hay không, nam tu nhấc kiếm chặt lên xương sống của hung muỗi, tiến vài bước tiến đến bên cạnh nữ tu, đột nhiên mạnh mẽ thêm lực, đem này thứ này giết chết.
Cây kim kia đã tách ra khỏi cơ thể hung muỗi, nhưng lại không ngừng hút lấy máu tươi trong cơ thể nữ tu.
Hung muỗi xung quanh ngửi được mùi máu càng thêm tàn bạo.
Mấy đệ tử Khai Nguyên Kiếm Tông bị hung muỗi hút đến cả người đau đớn, bọn họ thở hồng hộc, mắt liền thấy đã đến tuyệt cảnh.
Thấy thế, Lâm Tử Sơ mi đoan nhíu chặt, vội la lên: "Hung muỗi giờ phút này đã điên cuồng quá độ, tuyệt không thể tiến lên."
Mấy đệ tử Khai Nguyên Kiếm Tông nghe Lâm Tử Sơ cùng ai đó nói chuyện với nhau, tựa hồ không muốn tiến lên.
Có người cao giọng kêu gọi:
"Tử Sơ đạo hữu, muốn đi nơi nào? Mau tới tương trợ!"
"Nếu tới giúp ta, ngày sau tất có hậu tạ."
"Nếu ngươi không tới cứu ta, sư phụ ta sẽ không bỏ qua ngươi!"
Đệ tử kiếm tông đem hy vọng ký thác trên người Lâm Tử Sơ. Bất quá bởi vì trong lòng họ biết được, Lâm Tử Sơ cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, thêm một mình y cũng không thể xoay chuyển tình hình chiến đấu này, bây giờ lũ hung muỗi đã liều chết gây rối, cảnh tượng cực kỳ ghê rợn.
Lâm Tử Sơ gắt gao nắm lấy cánh tay Thiên Tình, không muốn hắn tiến lên mạo hiểm.
Thiên Tình nghe đệ tử kiếm tông ngôn từ không khách khí, trong lòng càng bực bội, dù vẫn kinh sợ đàn muỗi, nhưng rống giận vài tiếng:
"Con mẹ nó, xú muỗi, cút xa một chút cho ta."
Chỉ tiếc âm thanh đao kiếm va chạm quá ồn ào, truyền tới đầm lầy bên kia thì chỉ rất yếu ớt, dường như không con muỗi nào sợ âm thanh nhỏ như vậy.
Túi tiền treo bên hông Thiên Tình, rung lắc kịch liệt, A Mao liên thanh kêu to, nhưng không ai nghe thấy.
Ở đầm lầy bên kia lúc nào cũng truyền tới âm thanh kêu cứu thảm thiết, có người bắt đầu lớn tiếng nguyền rủa.
Mắng Lâm Tử Sơ thấy chết mà không cứu, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua y.
Thiên Tình cực giận, rất muốn tiến lên, nhưng cánh tay lại bị Lâm Tử Sơ nắm chặt như kìm sắt.
Lâm Tử Sơ một chút cũng không thèm để ý người khác nguyền rủa mình, y kéo Thiên Tình tới trước mặt, mệnh lệnh mọi người: "Tức tốc lên đường."
Nói xong, cùng chúng tu sĩ bước nhanh về hướng ngược lại.
"Đại ca, không còn kịp rồi!"
"A Tình, đi mau!"
Rừng cây ẩm ướt, bùn đất phủ đầy rêu.
Có mây người đi đường để lại dấu chân rất sâu trên bùn.
Thiên Tình khẩn trương, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó chợt sửng sốt.
Sau đó hắn biểu tình kiên nghị, bỗng nhiên hạ quyết tâm.
Gập ngón tay tay phải lên, đặt ở trên môi, nhắm mắt nổi giận ra sức thổi.
Liền nghe được một tiếng còi vang lên tận trời, vang vọng khắp Kình Thiên Chi Trụ.
Kình Thiên Chi Trụ, Đông Côn Tiểu Tiên điện.
Trong Quỳnh điện trên ngọc đài, có bốn trụ gỗ được điêu khắc tinh xảo, từ chỗ chạm trổ toả ra linh khí ào ạt giống như hơi nước mà mắt thường có thể thấy được, cực kỳ nồng đậm.
Hai tiên hạc an nhàn thoải mái đứng lẳng lặng dưới hai trụ gỗ.
Có cơn gió nhẹ thổi vào điện, mang theo những âm thanh hỗn loạn không biết tên.
Dường như nghe được cái gì đó, hai tiên hạc ngừng chải lông, ngưỡng cổ giương cánh, ngẩng cao mắt nhìn ra bên ngoài điện.
Rồi đi tới hai bước, dừng lại, trong đôi mắt linh động của tiên hạc thoáng lộ ra một tia nghi hoặc.
Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.
Trong điện của Chiêu Minh tiên quân, có một thanh trường kiếm rỉ sét được treo ở giữa không trung.
Trường kiếm cũ nát, thân kiếm, chuôi kiếm đều có vết rạn, dù chưa đến gần đã có thể ngửi được mùi hôi tanh buồn nôn của máu trên đó.
Dù vậy trường kiếm này vẫn được đặt ở vị trí chính giữa Nhương Tà Các, được Phượng Chiêu Minh thi triển tầng tầng pháp thuật bảo vệ nghiêm ngặt.
Tựa như đây này là bảo vật trân quý nhất Chính Dương Tiên Tông vậy.
Khi ánh mắt của tiên hạc dao động, cũng là lúc bảo kiếm yên lặng mười mấy năm hơi run run lên......
Cái gọi là Kình Thiên có tam hiểm, hiểm hiểm không thông sơn chính là:
Trong ba mối nguy hiểm, đầm lầy muỗi vương đứng vị trí thứ nhất, bởi vì hung muỗi tính tình dữ dằn, thích đánh theo bầy lại có chiến lực bất phàm, khiến đông đảo tu sĩ bỏ mạng ở Kình Thiên Chi Trụ.
Thẳng đến mấy năm trước Phượng Chiêu Minh tiên quân xuống núi giáo huấn bọn chúng, thị uy một trận, đàn hung muỗi mới không dám coi tánh mạng tu sĩ như con kiến, càng không chủ động dễ dàng trêu chọc nữa.
Nhưng dù có tiên quân răng dạy, một khi chọc giận hung muỗi, vẫn khó có người có thể thoát thân.
...... Rất khó để có thể thoát thân.
Ước chừng hai mươi mấy tu sĩ trẻ tuổi, bị hung muỗi bức cho liên tục lui về sau, chật vật bị ném đến giữa đầm lầy, cả người đều bốc mùi hôi thối của nước bùn.
Hắn là tân đồ đệ cấp thấp của Khai Nguyên Kiếm Tông, lần này theo sư huynh sư tỷ đến Kình Thiên Chi Trụ, ai ngờ chọc giận hung muỗi, gặp họa sát thân.
Bọn hắn một chân vừa mới bước vào Tu Chân giới, không nói đến chuyện vấn đỉnh thiên hạ, hắn thậm chí còn chưa kịp hỏi nữ tu mình ái mộ, đến tột cùng tên là gì......
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của hung muỗi đang đánh tới mình, tu sĩ đó cảm thấy tuyệt vọng, nhịn không được nắm chuôi kiếm, đọc pháp quyết.
Chợt nghe thấy một tiếng còi trong trẻo vang đến bên tai.
Quanh quẩn khắp khu rừng.
Thì ra có người khiến hung muỗi sợ hãi, nghe xong tiếng còi này, bọn chúng giống như tiểu hài tử ăn vụng bị mẫu thân đánh đòn, liên tục co rụt về phía sau, toàn thân run rẩy.
Đôi mắt vẫn tham lam như cũ nhìn chằm chằm tu sĩ tuổi trẻ kia.
Ngay sau đó, lại là một tiếng huýt gió dài hơn so với lúc trước, âm thanh càng thêm sắc nhọn, như giáo huấn lại như chửi mắng.
Hung muỗi kia kêu thảm một tiếng, đập cánh bỏ chạy.
Tu sĩ kia ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, dù tìm được đường sống trong chỗ chết, lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"...... Tử Sơ đạo hữu không biết có thiên phú gì, chỉ dựa vào tiếng huýt gió, liền có thể đuổi hung muỗi đi. Hay là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, thật sự thần kỳ như thế?"
"Nếu không phải nhờ Tử Sơ đạo hữu, thì lần này ta thảm rồi, nói không chừng còn đưa muỗi vương tới."
"Đạo hữu cao thượng, hôm nay thật may mắn mới có thể gặp được ngươi!"
Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai, trong rừng.
Mấy chục đệ tử Khai Nguyên Kiếm Tông đều là thân mang thương tích, máu chảy không ngừng.
Bọn họ cởi bỏ xà cạp, lấy thuốc bột bên trong ra, sau đó dùng sức thít chặt vết thương, ngăn cản máu tiếp tục đổ ra.
Chúng tu sĩ Lâm gia trang tuy không tình nguyện, nhưng mắt thấy bọn họ là đệ tử kiếm tông đành phải lưu lại, giúp họ họ trông chừng bốn phía.
Những thứ mọi người nói Lâm Tử Sơ đều nghe không vô, chỉ thường nhìn Thiên Tình, thấy hắn lộ ra biểu tình như đang suy nghĩ gì đó.
Thiên Tình nghe đệ tử kiếm tông khen ngợi Lâm Tử Sơ, hơi mỉm cười, bỗng nhiên nói:
"Đại ca ta tuy rằng lợi hại, nhưng các vị sư huynh cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng nếu cùng mối nguy hiểm lớn nhất trong 'tam hiểm' chiến đấu khó trách chút rơi xuống thế hạ phong. Cho dù đại ca không ra tay, chỉ dựa vào các ngươi, nếu thời gian trôi qua thêm lát nữa, cũng có thể đánh thắng hung muỗi. Dù sao cũng là con cháu tông phái, không giống người thường a!"
Đệ tử kiếm tông sửng sốt, không biết Thiên Tình có phải đang trào phúng mình hay không.
Nhưng thấy hắn biểu tình chân thành, đều tưởng tiểu hài tử này thật không hiểu tình hình thực tế.
Mặc dù trong lòng biết vậy, nhưng được thiếu niên tuấn tú khen khợi, vẫn có cảm giác thập phần thoải mái. Một đệ tử thoái thác vài câu: "Nào có, nào có."
Hắn biểu tình đắc ý, hảo cảm đối với Thiên Tình tang lên gấp bội.
Thiên Tình trong lòng cười nhạo một tiếng, ngoài mặt càng thêm cung kính.
Cách đó không xa, có một tu sĩ, cả người bê bết nước bùn, bốc mùi hôi.
Hắn ngơ ngác mà ngồi xuống, cả người run rẩy, ánh mắt dại ra, dường như bị dọa đến choáng váng.