Dụ Trúc Mã

Chương 42



- Anh nói thật sao?

Quý Trạch Viễn hơi co chặt ngón tay nhưng anh điều chỉnh cảm xúc rất tốt.Rất nhanh đã thành tâm mà cất giọng.

- Anh có lý do gì để nói dối em sao?Không lẽ ở trong mắt em anh là người tệ đến vậy?

- Không không không,làm sao có thể như thế được.

Lư Hiểu Khê không cần suy nghĩ liền khẳng định chắc nịch.Cô tin anh vô điều kiện chỉ là bối rối nên mới dò hỏi lại một chút.

- Hiểu Hiểu ngoan quá.

- Em không phải con nít nữa,anh đừng nói chuyện như thế.

- Ồ,vậy anh nên nói gì.Bạn gái của anh rất ngoan ngoãn?

“……”

Lư Hiểu Khê ngay lập tức biến thành con tôm hùm đỏ au.Hai bên gò má như phát hoả,đôi mắt nai to tròn như bị thôi miên mà điên loạn.Giọng nói phát ra cũng không hẳn hoi được.

- Aii….aii…ai là bạn gái của anh chứ?

Sau đó cô chỉ còn nghe thấy tiếng cười trầm khàn của anh,mang theo hơi thở nóng rực phả đến nơi cần cổ mẫn cảm nhất.Lư Hiểu Khê ngọ quậy thân mình,thật sự ngứa ngáy đến phát điên.

Quý Trạch Viễn khẽ hôn nhẹ lên bên gò má của cô,môi mỏng mơn trớn trên làn da mịn màng ấy.Từng câu từng chữ thốt ra đều làm điên đảo trái tim trong lồng ngực thiếu nữ.

- Hiểu Hiểu,chúng ta ở bên nhau đi.

“……”

- Sao không trả lời,vậy…anh quen đại người nào nhé?

- KHÔNG ĐƯỢC,em còn chưa có đồng ý.

- Ngốc thật đấy,ngoài em ra anh còn đủ sức đặt tâm ý lên ai nữa chứ.

- Anh thật lòng thích em sao?

- Ừm,là thật lòng.Vậy cuối cùng Hiểu Hiểu có đồng ý hay không?



“……”

Lư Hiểu Khê xấu hổ đưa tay lên che mặt mình,hệt như con thỏ nhỏ nằm trong lòng một con sói lớn.Cái đầu nhỏ khẽ gật nhẹ một cái nhưng lại cảm thấy anh không nhìn thấy được nên cô liền gật mạnh thêm hai cái.

Trong khoảng khắc đó tim của anh liền mềm nhũn,nếu không phải anh đang bị sốt thì liền muốn hôn cô.Vẫn là không nên doạ đến cô,từ từ từng bước để cô tiếp nhận được sự chiếm hữu này của anh.

- Vậy,bạn gái có muốn ngủ lại với anh hay không?

Quý Trạch Viễn dần buông lỏng cánh tay,nào ngờ cô gái nhỏ liền nhân thời cơ chuồn đi mất.Nói đi là đi không một chút lời từ biệt nào,nhìn cánh cửa dần khép kín kia anh liền cười thầm một tiếng.

- Nhát như này thì anh phải làm sao kia chứ?

——————

Về đến nhà Lư Hiểu Khê liền chạy thẳng lên phòng của mình.Bao nhiêu phấn khích đều giải toả hết lên chăn gối trên giường.Tay chân không ngừng đá loạn xạ còn mang theo vài tiếng cười nỉ non.

- Aaaaa làm sao đây.Mình có bạn trai rồi á?Người kia là anh tiểu Trạch đó?Hâhhah anh ấy cũng thích mình……

Vui vẻ đến mức cô quên luôn việc mình còn đứa em trai đang đợi ăn cơm trưa.Cứ thế mà nằm lì trên giường nấu cháo điện thoại với Mễ Ái.

“Tiểu Ái,tớ có bạn trai rồi”

“Ừm chúc cậu hạnh phúc”

“Cậu không hỏi là ai à?”

“Quý Trạch Viễn đúng chứ?”

“Hả sao cậu biết,tớ vẫn chưa nói mà”

“Thôi cô nương ạ,hai người ngày ngày phát cẩu lương tớ đây vừa nhìn là biết cũng có ngày này”

“……”

Rõ như vậy sao?bọn cô đâu có tình tứ gì đâu nhỉ.Lư Hiểu Khê ngại ngùng cười cười rồi tán gẫu thêm một lúc lâu cùng Mễ Ái.Đến khi cánh cửa bên ngoài có người gõ thì cuộc nói chuyện mới kết thúc.

- Chị ơi,ăn cơm thôi ạ.



- Chị ra ngay ra ngay đây.

“….”

————————

Đến ngày hôm sau thì Quý Trạch Viễn cũng đã khỏi bệnh.Vẫn như mọi ngày anh đều sẽ đứng trước cổng đợi cô.Hôm nay anh đến sớm hơn một chút.

Hai thiếu niên cao lớn đứng đối diện nhau,một bên toả ra hơi thở lạnh lẽo bên còn lại là trạng thái ấm áp như mùa thu.

Ngôn Thừa Hi dù rằng không phải quá yêu thích gì Quý Trạch Viễn nhưng cậu không lỗ mãng tọc mạch ra bên ngoài.Vẫn là nui cười thân thiện ấy.

- Anh đã khoẻ hẳn chưa?em còn tưởng anh sẽ nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới đến trường.

- Ừm,một ngày liền khỏi.

- Sức khoẻ anh tốt thật.

- Ừm.

“……”

Bầu không khí lại càng ngượng ngùng hơn.Ngôn Thừa Hi vẫn không hay biết gì về chuyện Lư Hiểu Khê cùng Quý Trạch Viễn ở bên nhau.Cậu vẫn như mọi ngày sẽ ở đây đợi cô cùng đến trường,dù rằng cô không ngồi xe của anh.

Từ trong nhà Lư Hiểu Khê vừa gặm bánh bao nhỏ trên miệng.Chân nhỏ rảo bước về phía cổng lớn,hôm nay cô đặc biệt tết tóc sang một bên.Tóc mái được kẹp gọn gàng lại càng khoe trọn khuôn mặt với những đường nét tinh tế.

- Hi,chúng ta đi học thôi.

Quý Trạch Viễn đã ngồi sẵn trên yên xe thấy cô lại gần thì liền với lấy balo của cô.Như thói quen mà nhét sách vở của mình vào,xong xuôi sẽ tự đeo lên đằng trước của tay lái.

- Bạn gái có muốn thơm anh một cái không?

- Anh đừng có làm loạn.

“……”

Đột nhiên hôm nay anh sến rện quá vậy,mọi ngày đều là trương ra cái bản mặt lạnh nhạt như băng.Nhưng Lư Hiểu Khê không hề để ý thấy,Quý Trạch Viễn là đang cố ý nhấn mạnh để Ngôn Thừa Hi nghe được.

Ngôn Thừa Hi không nói gì cả,chỉ yên lặng đạp xe ở phía sau.Hai người bọn họ đang hẹn hò sao?Nếu không phải thì Lư Hiểu Khê đã thẳng thừng sửa lại rồi,rõ ràng cậu thấy cô ngượng ngùng mà đáp lại vài câu rồi thôi.Đáp án đều đã hiện ra trước mắt như thế,bỗng cậu hơi siết chặt tay lái.Tâm trạng liền không tài nào vui vẻ nổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv